Bên ngoài thành Biện Kinh, trong một đêm bắt đầu rơi xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng.
Trong lều vải huấn luyện trại lính đóng quân vùng ngoại ô, chậu than đặt ở
bốn góc, đốt cực kỳ hừng hực. Màn cửa vừa dầy vừa nặng, bị gió Bắc bên
ngoài thổi hơi lay động. Hai bên trong lều vải xếp đặt mấy cái giá của
từng người, phía trên xếp vào giáo nhỏ bất đồng với bội kiếm.
Chính giữa gần bên trong, có giường quân dụng, hai nữ nhân, một ngồi, một nằm, vô cùng yên tĩnh.
Bên ngoài mặc dù gió lạnh nổi lên bốn phía, bên trong lại là ấm áp như xuân.
Đột nhiên, ngoài cửa vén lên màn cửa, một vị lão Âu đi vào.
"Hôm nay tình huống của Lam Yên tiểu thư như thế nào rồi?" Trong tay lão Âu
bưng một chén thuốc, bước chân cực kỳ nhẹ nhàng đi vào. Lúc đi tới bên
cạnh Tố Quý, chăm chú nhìn Mộ Lam Yên hai mắt nhắm nghiền một phen, rồi
sau đó lại thu hồi tầm mắt.
Nàng là nữ nhân thứ ba xuất hiện duy nhất trong quân doanh.
Tố Quý mặc một bộ áo bông bao bọc thân thể, nghe tiếng ngạc nhiên ngẩng
đầu lên. Ôm vào lòng một bình nước trà còn có chút ấm áp, mê mang nhìn
về phía lão Âu đã đi tới bên cạnh nàng: "La cô cô, ngươi đã đến rồi à.
Tiểu thư vẫn là ngủ mê man không dậy nổi như vậy."
Dứt lời, bên trong lều vang lên một tiếng khẽ than yếu ớt.
Mộ Lam Yên đã ngủ mê man bảy ngày bảy đêm.
La cô cô là người Tư Không Thận đặc biệt điều từ trong cung tới đây hầu hạ Mộ Lam Yên. Bảy ngày này, mỗi ngày nàng luôn đúng giờ quy định đi vào
đưa thuốc. Nhìn Tố Quý từng muỗng từng muỗng cho Mộ Lam Yên cho uống
xuống, mới bằng lòng yên tâm rời đi.
Vậy mà, hôm nay đã là kỳ hạn chót mà ngự y nói rồi.
Đi tiễn La cô cô trở về, Tố Quý lại cất bình trà vốn ôm ở trong ngực vào
trong quần áo. Tư Không Thận đã nói, sau khi Mộ Lam Yên tỉnh lại có thể
sẽ khát nước. Bây giờ đã là mùa đông rồi, Tố Quý sợ sau khi tiểu thư
tỉnh lại không cách nào uống được nước ấm trước tiên, cho nên sau khi có thể ngồi dậy, mỗi ngày đều ôm bình trà như thế này. Trong lòng không
tính toán thứ gì cầu nguyện khoảnh khắc sau đó, tiểu thư chính là có thể mở mắt, uống một hớp trà nàng rót.
"Tiểu thư, làm sao ngươi còn
chưa tỉnh lại? Nếu ngươi chậm chạp không tỉnh, vậy Tố Quý sẽ đi chỗ
ngươi ở kia, tiếp tục hầu hạ tiểu thư." Tố Quý hơi nức nở nói.
Đột nhiên, không biết là nàng hoa mắt, hay là Mộ Lam Yên thật sự nhúc
nhích. Chỉ cảm thấy ngón tay của người nằm trên giường giống như khẽ run rẩy một phen, còn có con mắt cũng rất giống đang dao động.
Trong lòng Tố Quý mừng rỡ, vội vàng để xuống đồ trong ngực, khe khẽ đẩy bả
vai Mộ Lam Yên hai cái: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi là sắp tỉnh chưa?"
Vừa dứt lời, Mộ Lam Yên chính là khẽ khàng ho lên!
Tỉnh, tiểu thư tỉnh rồi, Mộ Lam Yên tỉnh rồi! Tố Quý kích động đứng dậy bèn
muốn đi ra ngoài gọi người tới. Không biết làm sao vừa mới rời khỏi ghế
ngồi, cổ tay của mình chính là bị người chợt bắt được.
Quay đầu
lại, chính là thấy Mộ Lam Yên còn chưa hoàn toàn mở mắt, dùng sức bắt
được cổ tay của nàng. Sức lực to lớn, làm cho nàng hơi bị đau.
Tố Quý bất đắc dĩ, lại ngồi trở xuống.
"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi, ngươi bóp Tố Quý thật là đau đấy." Tố Quý muốn
tránh thoát mở ngón tay Mộ Lam Yên, không biết làm sao người ta giống
như cứng ngắc vậy, căn bản không thể chuyển động.
Cả người Mộ Lam Yên căng thẳng, bên tai dần dần truyền đến tiếng Tố Quý, mới làm cho
nàng hơi buông lỏng. Từ từ mở mắt, đỉnh lều màu trắng sữa chính là đập
vào mi mắt.
Khi hai lỗ tai nàng hoàn toàn nghe được tiếng động
đến từ chung quanh thì mới ngạc nhiên mà phát hiện Tố Quý đang dùng nét
mặt sắp khóc ra đối mặt với nàng. Mà tay trái của mình lại đang dưới
tình huống không ý thức chút nào, siết cổ tay đối phương trắng bệch.
Vội vàng, nhanh chóng buông lỏng đối phương ra.
Đây không phải là chùa miếu rách nát mà trước khi nàng hôn mê kia.
Mộ Lam Yên ngồi dậy, cảnh giác nhìn quanh một phen địa phương trước mặt
nàng có thể thấy, lúc nhìn lại về phía Tố Quý mới định lên tiếng hỏi
thăm. Nhưng mới vừa mở miệng một cái, lại chỉ phát ra âm thanh a a.
Tố Quý cũng nghe được giọng của tiểu thư, ánh mắt sáng lên nhìn lại về
phía đối phương. Thấy mặt Mộ Lam Yên hoài nghi nhìn nàng, trong đầu chợt lóe bèn nhớ tới bình trà bỏ lại ở một bên trước đó: "Tiểu thư, ngươi
chờ một chút, ta rót cho ngươi một ly nước." Dứt lời, nhanh chóng ở
trong ấm trà vuốt ve an ủi thật lâu, rót ra một ly nước ấm chuyển tới
cho Mộ Lam Yên.
Cổ họng quả thật có chút không thoải mái. Mộ Lam
Yên nhận lấy ly trà Tố Quý đưa tới, chính là uống tất cả vào. Vào miệng
thì đã cảm giác nước trà này không tầm thường, tuy là ấm áp, lại mát mẻ
cực kỳ trơn miệng. Ngụm thứ nhất xuống bụng, cảm giác cổ họng cháy đã
không còn tồn tại nữa.
Thấy biểu hiện trên mặt Mộ Lam Yên tốt hơn trước kia nhiều, Tố Quý mở miệng nhắc nhở: "Tiểu thư, ngươi hãy nói
chuyện một chút thử xem."
Mộ Lam Yên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tố Quý, trong lòng vô số dấu chấm hỏi bắt đầu luẩn quẩn.
"Ta. . . . . ." Trong lòng Mộ Lam Yên cả kinh, vậy mà thật sự có thể nói chuyện.
Trên mặt Tố Quý cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, nhìn một bình nước trà kia cười hì hì chính là nói: "Cửu hoàng tử điện hạ quả nhiên là lợi
hại, lúc trước đã nói sau khi ngươi tỉnh lại có thể không nói chuyện
được. Đặc biệt nấu nước trà này mỗi ngày chuẩn bị sẵn. Không ngờ, quả
thật hoàn toàn tương tự theo lời hắn nói."
Trên mặt Mộ Lam Yên
xẹt qua một chút kinh ngạc, tỉnh táo lại mới phát giác được những thứ
trước mắt này có chút quá không chân thật rồi. Cũng như trước đó, nàng
còn nhớ rõ Tố Quý dựa vào ở trong lòng nàng, phát sốt lợi hại. Mà trước
mắt, Tố Quý trước mặt này chẳng những không có dấu vết bị thương, ngược
lại mặt ngầm đỏ ửng, rất có tinh thần!
Sau khi Tố Quý vui mừng,
quan sát đánh giá ánh mắt Mộ Lam Yên quan sát nàng có một chút không
đúng. Bản thân nhìn ăn mặc trên dưới, trang #ddlqd# bubble cũng không
cảm thấy chỗ nào không đúng, đôi tay theo bản năng chính là sờ lên gò má của mình: "Tiểu thư, trên mặt Tố Quý có vật bẩn sao? Tại sao người nhìn Tố Quý như vậy?"
Nghe đối phương nêu câu hỏi, Mộ Lam Yên thâm trầm hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Trong lòng Tố Quý đột nhiên nhảy lộp bộp một cái: "Tiểu thư, ta là Tố Quý đây. Làm sao người không biết ta ư?"
"Ta nhớ được trước đây không lâu sau lưng Tố Quý vừa mới bị người chém một
đao, sốt cao không lùi. Ngươi tinh thần như thế, thành thật khai báo,
rốt cuộc là ai phái ngươi tới?" Mộ Lam Yên dứt lời, chính là một đôi mắt băng lãnh nhìn đối phương. Không biết làm sao bên cạnh không có bất kỳ
vũ khí nào, nếu không nàng tin tưởng nhất định có thể ép hỏi ra đối
phương càng nhanh hơn.
Bây giờ nàng cảm giác có chút cố hết sức, sợ thái độ cương quyết này không chống đỡ được bao lâu.
"Tiểu thư, ta là Tố Quý đây!" Tố Quý vẫn là không cam lòng nhấn mạnh: "Ta bị
thương vậy cũng là chuyện bảy ngày trước rồi! Bảy ngày trước, ngươi đột
nhiên phun một ngụm máu tươi ra ngoài, sau đó chính là hôn mê. Cũng may
mà Cửu hoàng tử điện hạ kịp thời chạy tới, nếu không hai chúng ta quả
thật là phải chết ở trong chùa miếu đó rồi."
Mộ Lam Yên chỉ cảm
thấy lượng tin tức này có chút lớn, nghe Tố Quý nói như thế, thần kinh
cẳng thẳng khẽ thả lỏng lại: "Ngươi nói là Tư Không Thận cứu chúng ta?"
Tố Quý dùng sức gật đầu một cái.
"Sau đó, ta đã mơ mơ màng màng ngủ bảy ngày bảy đêm như vậy?" Mộ Lam Yên vẫn còn có chút không tin, ngoại trừ cả người cảm giác mỏi mệt đau đớn
không dứt ra, quả thật nàng không nhận thấy bất kỳ khác thường nào.
Tố Quý sợ đối phương vẫn chưa tin, tiếp tục mở miệng: "Tiểu thư, nếu như
ngươi không tin, đợi lát nữa Cửu hoàng tử điện hạ huấn luyện trở lại,
ngươi hỏi hắn một chút là được."
Mộ Lam Yên không phải là không
tin, chỉ là đột nhiên tỉnh lại, có quá nhiều ký ức có chút hỗn loạn. Nói thí dụ như, nàng hoàn toàn không nhớ là làm sao rơi vào trong tay Tư
Không Thận. Theo cách nói của Tố Quý, bảy ngày trước, một chiêu Kim
Thiền Thoát Xác của nàng thuận lợi thoát thân rời đi từ Ngao phủ. Theo
lý thuyết, hiện tại người ngoài xem ra Mộ Lam Yên nàng đã chết rồi. Hơn
nữa, khi ra ngoài mua thuốc đã chứng thực ý nghĩ này của nàng.
Vậy mà trước mắt, nếu như quả thật là Tư Không Thận dẫn nàng trở về chỗ
quái lạ này, vậy người của Ngao phủ có thể cũng biết nàng còn chưa chết
hay không? Nếu sự thật là như thế, vậy một tuồng kịch kia của nàng chẳng phải là diễn toi công rồi?
Trong nháy mắt ngờ vực, đột nhiên
thấy trên một cái giường khác ở bên cạnh, bỗng đâu một cái áo choàng da
cáo màu trắng nằm đó. Chính là vật như vậy khiến nàng nhớ tới trong chùa miếu, nàng từng đụng phải một người khác.
"Tố Quý, đó là giường của ngươi sao?" Mộ Lam Yên hỏi.
Tố Quý quay đầu lại, nhìn về phía ngón tay của Mộ Lam Yên chỉ: "Đúng vậy."
"Cái áo choàng trên giường của ngươi kia là của ai?"
"Tố Quý không biết người nọ tên gọi là gì. Chẳng qua, ta nhớ khi đó tiểu
thư kêu ta tỉnh về sau nói là một người tốt bụng, chờ Tố Quý uống xong
thuốc sẽ kêu bọn họ đi vào. Không biết làm sao chưa đợi bọn họ đi vào,
ngươi đã xảy ra chuyện rồi. Sau đó, Cửu hoàng tử điện hạ đã chạy vào.
Vừa mới bắt đầu, ta cho là Cửu hoàng tử điện hạ, sau đó suy nghĩ một
chút cũng không có khả năng lắm. Cửu hoàng tử lãnh ngạo (lạnh lùng kiêu
ngạo) như vậy, mới sẽ không đối với Tố Quý tốt như thế."
Mộ Lam
Yên đương nhiên biết thái độ lãnh ngạo của Tư Không Thận đối với người
bình thường. Có điều, nếu như áo choàng này quả thật tồn tại, như vậy
trí nhớ về hình ảnh Tư Không Vũ của nàng sợ rằng đã chân thật phát sinh
qua.
Nhưng một ngày kia, rõ ràng ở ngoài cửa chờ là Tư Không Vũ
và thư đồng của hắn, Linh Đồng. Vì sao sau khi vào cửa lại biến thành Tư Không Thận. . . . . .
Đến lúc đó, một đợt gió bắc mãnh liệt đột
nhiên xuyên qua cửa bị vén rèm lên, thổi vào. Đánh vào trên mặt Tố Quý
và Mộ Lam Yên, trong nháy mắt làm cho các nàng giật mình một cái, cóng
đến tỉnh táo rất nhiều.
Cả người Tư Không Thận quân trang hiên
ngang mạnh mẽ xuất hiện tại cửa, một tay vịn bội kiếm, một tay cầm nón.
Ánh mắt sắc bén giống như một con ưng săn mồi, nhìn vào bên trong.
Mộ Lam Yên nhìn xuất thần, dáng vẻ Tư Không Thận như vậy càng giống như
một vương giả, khí thế bá đạo khiến mỗi người phải lộ vẻ xúc động. Chỉ
thấy hắn hai, ba bước, đã đi tới trước mặt họ.
Tố Quý giật mình một cái lấy lại tinh thần, đứng dậy hành lễ: "Cửu hoàng tử điện hạ."
Tư Không Thận chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua nàng ta: "Trong người ngươi có thương tích, vẫn là ít xuống giường đi lại cho thỏa đáng. Tránh cho
đến lúc đó bị người khác cắn ngược lại một cái nói ta không giúp nàng ấy chăm sóc người tốt."
Điều này hiển nhiên là nói với Tố Quý, làm
cho Mộ Lam Yên bất chợt quan sát, bên dưới vẻ mặt không có vẻ gì của Tư
Không Thận cuối cùng chứa lòng dạ như thế, có thể ung dung mở mắt nói mò như thế.
Bây giờ nàng tỉnh rồi, nàng có nói muốn hắn giúp đỡ chăm sóc người sao?
"Này." Mộ Lam Yên hô.
Tư Không Thận nhìn về phía nàng thì thay đổi bộ dáng lạnh lùng trước đó,
nhíu mày: "Không phải là ngươi bị người mưu hại một trận, bị dọa sợ đến
ngay cả ta tên gì cũng không nhớ chứ?"