Tư Không Trung Minh đột nhiên không để ý người phía dưới, một tiếng ngáp to lớn cắt đứt đề tài do hắn khơi mào kia. Hắn giả bộ có chút buồn ngủ
nồng đậm liếc mắt nhìn về phía hoàng hậu.
Mộ Lam Yên vốn tưởng
rằng tiếp theo còn có thể nói thêm gì nữa, không ngờ đối phương lại
trình diễn một màn như vậy. Chính là lập tức ngoái đầu liếc mắt nhìn lại Tư Không Thận và Lâu Lan bên cạnh, nàng lựa chọn không nói thêm gì nữa.
Nàng không biết lời nàng nói có một chút xíu trợ giúp nào đối với bọn họ hay không? Suy nghĩ Tư Không Trung Minh hỏi thăm lúc trước, muốn tìm cố
nhân, chính là Lâu Lan mà Tư Không Thận tìm được. Về phần tại sao Lâu
Lan phải nói dối thì nàng không biết. Có điều từ nàng nhìn về phía đôi
mắt tràn đầy tình yêu kia của Tư Không Thận, cũng biết nữ tử này nói
luống cuống nhiều như vậy, hẳn là vì ở lại bên cạnh Tư Không Thận.
Mà nếu nàng đã chọn rời đi, chẳng bằng thuận nước giong thuyền.
Hoàng hậu hiểu ý đồ của Tư Không Trung Minh, cũng lập tức đón lời: "Hoàng thượng đây là mệt mỏi rồi?"
Tư Không Trung Minh gật đầu một cái, dừng một chút lại cảm thấy tiếp tục
tán gẫu tiếp cũng không tán gẫu ra manh mối gì. Liếc mắt một cái biểu
hiện trên mặt Mộ Lam Yên chưa bao giờ xuất hiện bộ dáng bất ngờ mặt mày
không chút thay đổi nào, đột nhiên hỏi: "Lúc nãy võ học của Mộ cô nương, trẫm thấy đặc sắc. Trẫm có một yêu cầu quá đáng, không biết Mộ cô nương có thể đồng ý không?"
Mộ Lam Yên hơi sững sờ: "Hoàng thượng có chuyện gì ạ?"
"Trẫm có ý định, điều khiển Yêu Nhi của trẫm tiến vào trong quân doanh huấn
luyện một chút, muốn cho ngươi cùng đi có được không?"
Chuyện này chưa trải qua thương lượng với hoàng hậu, hoàng hậu nghe vậy, chính là
có chút nóng nảy muốn lên tiếng ngăn cản. Một vài thứ đều ở trong kế
hoạch Tư Không Thận thấy rốt cuộc muốn hắn ra mặt, trên mặt lộ ra nụ
cười quỷ dị.
"Tạ phụ hoàng." Tư Không Thận nói.
Mộ Lam Yên có chút giật mình, hơn nữa một cô gái tiến vào quân doanh càng thêm
không hợp thích lắm, vội vàng phản bác: "Hoàng thượng xin nghĩ lại. Lam
Yên chỉ là một cô gái, mặc dù học qua một chút công phu chân mèo, cũng
quả quyết là không nâng lên mặt bàn được!"
"Ý trẫm đã quyết, cứ như vậy đi."
Dứt lời, không nói hai lời, bèn đuổi tất cả mấy người hoàng tử ra ngoài.
Ra ngoài, từng chút lạnh lẽo vỗ vào ở trên mặt bọn họ. Ba người, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được rời đi một lát. Thấy cách xa Càn
Thanh Khôn, Mộ Lam Yên mới cản Tư Không Thận lại hỏi thăm: "Hoàng
thượng, đây là ý gì?"
Vẫn cảm thấy đặc biệt oan ức, Lâu Lan cũng
bắt chước dáng vẻ của Mộ Lam Yên, cầm cánh tay của Tư Không Thận, để cho mặt quay về phía mình: "Đúng vậy đó, Tư Không ca ca, mới vừa rồi tại
sao ngươi phải giúp nàng nói chuyện?" Lúc nói vẫn không quên đưa tay chỉ Mộ Lam Yên.
Trên mặt Tư Không Thận không có biểu hiện gì, nói ra lời cực kỳ lạnh nhạt: "Trong cung, nhớ kỹ gọi ta là Cửu hoàng tử điện hạ."
"Nhưng......" Nhưng bây giờ bốn bề vắng lặng mà. Có điều còn chưa chờ Lâu Lan nói
những lời này, Tư Không Thận đã chuyển đến trước mặt Mộ Lam Yên: "Rất
đáng tiếc, ngươi không làm được Tam hoàng tẩu của ta rồi!"
Lâu
Lan cảm thấy họ rất có xu thế "Liếc mắt đưa tình". Nàng tức giận quăng
mèo Ba Tư ôm trong tay sang một bên, kèm theo tiếng mèo kêu bén nhọn
xoay người chính là chạy đi.
Mộ Lam Yên biết trong cung lớn như
mê cung, lo lắng Lâu Lan đó cứ chạy như vậy sẽ bị xem thành những người
không có nhiệm vụ mà bắt lại. Trước tiên tạm thời để xuống nghi vấn
trong lòng, tốt bụng nhắc nhở Tư Không Thận: "Người của ngươi chạy rồi,
còn không mau đuổi theo?"
Tư Không Thận nghiêng đầu, vẻ mặt không rõ liếc mắt nhìn thứ Lâu Lan chạy đi để xuống, mới mở miệng với thái
giám xách theo đèn dẫn đường bên cạnh: "Ngươi ở nơi này chờ xem. Đợi lát nữa Lâu Lan cô nương trở lại, ngươi hãy dẫn nàng ta đi tới cửa thành,
sau đó tìm người đưa về Thành phủ của ta là được!"
Thái giám xách theo đèn dẫn đường nghe vậy, chính là gật đầu đáp lời.
Rồi sau đó, Mộ Lam Yên chính là bị Tư Không Thận mạnh mẽ kéo trở về ngự hoa viên trong cung. Lý do chính là, mới vừa rồi hoàng thượng khâm điểm Mộ
Lam Yên trở thành người bồi luyện của hắn.
Đúng, chính là tiến về phía quân doanh tư nhân bầu bạn.
Sự náo nhiệt ngự hoa viên thấp xuống không ít so với trước lúc rời đi. Mộ
Lam Yên và Tư Không Thận đi đến nơi thì dường như bầu không khí trong
sân có chút cứng nhắc. Nàng vốn định tiên lên gần một bước kiểm tra xảy
ra chuyện gì, lại bị Tư Không Thận ngăn lại.
Mộ Lam Yên hoài nghi hỏi: "Ta ngay cả quyền lợi đi xem một chút cũng không có?"
Tư Không Thận lắc đầu một cái, đưa tay ôm bên hông đối phương, vừa vận lực chính là hai người bay lên trên núi giả bên cạnh. Khi Mộ Lam Yên che
miệng lại nhịn xuống kinh ngạc đứng vững gót chân thì mới phát hiện vị
trí này lại có thể thấy rõ ràng chuyện xảy ra bên trong.
"Chuyện này......"
Tư Không Thận cũng không ngoái đầu nhìn lại, lại là lạnh lùng quan sát
phía trước: "Hiện tại phải là thời điểm Tam Hoàng ca của ta chọn phi tử
của hắn?"
"Cứ chọn như vậy?" Mộ Lam Yên có chút kinh ngạc. Do
nàng ghi việc lên, cô gái này lập gia đình đều chính là kín đáo. Chính
là luôn cẩn thận giống với Dương quý phi loại bỏ một nhóm các tiểu thư
trước đó. Thế nhưng loại tuyển phi tử trước mặt nhiều người như vậy, có
thể hơi quá mức kích thích đối với những tiểu thư kia hay không?
Mà trên thực tế cũng chính là như thế.
Tư Không Miễn đã đi ra từ phía sau màn kia, xa xa một chút đã nhìn ra
đường nét trên mặt hắn vẫn là cực kỳ tuấn lãng. Chẳng qua những năm này, quanh năm khép kín bên trong cửa, cả người giống như bao phủ một tầng
hậm hực nồng đậm.
Chân dĩ nhiên là không còn, phía dưới quần áo
nối tiếp một cái chân giả, đi khập khễnh từ phía trên tới trước chỗ ngồi của các tiểu thư. Xử lý tất cả sự tình, giờ phút này Tư Không Vân giúp
đỡ ở bên cạnh Tư Không Miễn, chỉ lo vị đệ đệ này không cẩn thận té bổ
nhào, trở thành trò cười của mọi người.
Mà trước khi mọi người
chuẩn bị chế giễu, tất cả đều nín thở, rất sợ chính mình không để ý đoạt danh tiếng, lại bị đối phương nhìn trúng.
Giờ phút này, Mộ Lam Yên theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn Tư Không Thận.
Không trách hắn lại không cho nàng đi vào, nếu hiện tại nàng cũng ở bên trong này, chỉ sợ cũng không thể lạnh nhạt quan sát như vậy.
"Có phải
cảm thấy ta đặc biệt dễ nhìn hay không?" Tư Không Thận đột nhiên quay
đầu đặt vào một câu nói, khiến ánh mắt giống như kẻ trộm của Mộ Lam Yên
đột nhiên thu về.
"Nghĩ gì thế?"
"Ngươi nói, cuối cùng ai sẽ trở thành Tam Hoàng tẩu của ta?"
"Mặc kệ là ai, đều là một bi kịch nhỉ!" Mộ Lam Yên không giữ mồm giữ miệng
trả lời, làm cho Tư Không Thận đột nhiên cúi mắt liếc mắt nhìn người mặt mày không có vẻ gì trong ngực. Hắn cảm giác nữ nhân trước mặt dựa vào
rất là gần với hắn, rồi lại giống như dựa vào rất là xa.
Giống
như giờ phút này, nếu đổi lại bất kỳ một nữ nhân nào đó bị hắn ôm như
vậy thái độ trên mặt cũng nên kích động khó nén. Mà Mộ Lam Yên lại hệt
như hoàn toàn không quan tâm. Chẳng lẽ thật sự chính là sức quyến rũ của hắn giảm thấp rồi à? Tư Không Thận nghĩ như thế.
Mộ Lam Yên
khẳng định không ngờ trong nháy mắt này, Tư Không Thận hồi tưởng nhiều
như vậy. Nàng tập trung tinh thần nhìn về Tư Không Miễn khập khễnh phía
trước, phương hướng cất bước hình như là tới vị trí các nàng.
Giờ phút này, Ngao Lôi đã băng bó kỹ mười ngón tay, ngồi về vị trí cũ.
Nhìn Tư Không Miễn từng bước từng bước tới gần, trên mặt trừ kinh ngạc, cũng tìm không ra bất kỳ vẻ mặt nào nữa.
Rốt cuộc, đối phương vẫn là đi tới trước mặt của nàng.
"Ngao đại tiểu thư, tại hạ Tư Không Miễn, ta......"
Không chờ Tư Không Miễn nói xong, trang ## bubble trong nháy mắt Ngao Lôi
chính là soạt một cái đứng dậy từ vị trí. Giờ phút này sợ hãi của nội
tâm hoàn toàn chiếm cứ lo lắng, lập tức không có người quan trọng gì đó, nàng đâu còn để ý thể diện.
"Tam hoàng tử điện hạ, đàn của tiểu
nữ cũng gảy thành ra như vậy rồi. Vì sao ngài vẫn sẽ chọn ta?" Lúc nói
vẫn không quên nâng lên tay đáng thương bị băng bó của mình.
Khắp nơi, mọi người thấy mình tránh được một kiếp, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Ngao Lôi giơ đôi tay lên, trong lòng chỉ càng thêm cảm thấy giễu
cợt.
Dương quý phi thấy con trai đã tuyển xong phi tử, gọi cung
nữ bên cạnh đỡ mình dậy đến gần. Phí Khuynh Thành thấy bữa tiệc cũng đã
sắp kết thúc, vội vàng đi tới bên cạnh tiểu di Lạc quý phi đỡ lên.
Chỉ là một lát, trước mặt Ngao Lôi chính là vây quanh hai đôi mẹ con cộng
thêm một Phí Khuynh Thành. Mỗi một người đều có mục đích riêng phải đạt
được mà nhìn nàng, khiến trong lòng nàng cảm thấy không đè nén được. Cố
nén tức giận trong lòng, trong ánh mắt mang theo chút điềm đạm đáng yêu
nhìn Tư Không Miễn.
Dương quý phi thấy dáng vẻ đối phương không
hề vui lòng, lập tức giận dữ mắng mỏ: "Cô gái này, vì sao dùng ánh mắt
này nhìn chằm chằm hoàng nhi của ta?"
Cả người Ngao Lôi run lên, giật giật bờ môi, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Lạc quý phi sợ sự tình không đủ lớn, ra hiệu một phen cho Phí Khuynh Thành
thêm dầu thêm mỡ: "Ngao Lôi, có thể gả làm hoàng phi, chính là vinh dự
cỡ nào. Dáng vẻ ngươi giống như là muốn buộc ngươi đi chết vậy là đang
vũ nhục hoàng gia sao?"
"Ta không có!" Ngao Lôi phản bác.
"Đã sớm nghe nói ngươi chính là một tài nữ, mới vừa rồi ngươi lại hỏi ngược lại Tam hoàng tử vì sao chọn ngươi. Chẳng lẽ ngươi vì lạc tuyển, cố ý
động tay động chân đàn kia. Mục đích chính là không để cho Tam hoàng tử
nhìn trúng?" Phí Khuynh Thành ép sát từng bước từng bước, nói đến trong
lòng Ngao Lôi đột nhiên chột dạ run lên.
"Làm sao có thể?" Ngay cả giọng nói cũng biến thành run rẩy mơ hồ.
Đặc biệt hủy cầm, đây chính là tội lớn khi quân. Phí Khuynh Thành chưa bao
giờ nghĩ tới nàng nhất thời ra tay, thế nhưng trời xui đất khiến để cho
Ngao Lôi làm hình nhân thế mạng, dừng một chút tiếp tục mở miệng: "Nếu
như ngươi không đụng vào, đó chính là người khác thừa dịp ngươi không
chú ý mà động chạm!"
Lời này coi như là nhắc nhở Ngao Lôi. Đàn
mà nàng từng giở trò, nàng đương nhiên biết tuyệt đối sẽ không làm nàng
bị thương thành bộ dáng này, mà kẻ duy nhất có thể đụng tới đàn, chỉ có
Mộ Lam Yên làm sao cũng không tìm được khi đó!
Tại phía xa nhất,
Mộ Lam Yên bắt đầu sốt ruột thay nàng ta, muốn phi thân mà xuống, lại bị Tư Không Thận cản lại. Hỏi thăm là ý gì? Tư Không Thận lạnh nhạt nói ra một câu: tự có mệnh trời, làm cho nàng lập tức lại bỏ đi xúc động giải
vây thay Ngao Lôi.
Ngay vừa mới rồi, nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện một đời trước!
Phi tử của Tam hoàng tử, chính là Ngao Lôi. Khi đó Tư Không Thận nói với
nàng, thật ra thì những thứ này đều là quyết định nội bộ. Chọn lựa tiểu
thư nhà kia làm hoàng phi, thật ra thì trong lòng hoàng thượng đều có
định số. Một đời trước Ngao Lôi cũng làm bị thương ngón tay, rồi sau đó
Tư Không Miễn chọn trúng nàng thì chỉ nói một câu.
"Cũng bởi vì ngươi giống với ta, cần chịu đựng giễu cợt của người khác. Cho nên chỉ có ngươi, mới xứng đáng với ta!"
Những lời này của Tư Không Miễn, xa xa truyền đến từ phía vũ đài, âm thanh không lớn lại rất có lực xỏ xuyên.
Lúc này Mộ Lam Yên đã sửng sờ trong ngực Tư Không Thận.
Trong lòng không biết quanh quẩn bao nhiêu lần, ăn khớp, đều ăn khớp......
Nhưng mà một đời trước lại không có người Lâu Lan này, không có một màn bảo
nàng đến cung Càn Thanh giằng co mới nãy. Cho nên hoán vị suy tính một
chút, nàng năm đó chính là Lâu Lan lúc này, mà đối với người Tư Không
Thận muốn tìm thật ra là nàng. Đời trước nàng sẽ gặp phải hắn, hoàn toàn chính là một bàn tay lớn của hoàng gia thao túng ở phía sau......
Nghiền ngẫm vô cùng kinh khủng, nếu như nàng quả thật là người bọn họ muốn tìm kia. Mộng Lý Hồi kia, phụ thân Mộ Cảnh và mẫu thân Ôn Uyển Như rốt cuộc có quan hệ gì với hoàng gia. Cùng với, tại sao tìm được lại thành hôn
với Tư Không Thận?
Vừa nghĩ tới thành hôn, trong lòng Mộ Lam Yên
đột nhiên vô cùng thê lương. Nếu nói, hôn lễ của nàng và Tư Không Thận
có liên quan với thân phận của nàng, như vậy đời trước, cho tới bây giờ
có phải hắn chưa từng yêu nàng hay không? Huống chi đứa con trong bụng
của nàng kia......