Lão phu nhân há mồm ngậm miệng đều là ích lợi của Ngao phủ, mọi người đã không cảm thấy kinh ngạc. Có điều chỉ có trong lòng Ngao Lôi hiểu những lời đó, không phải bởi vì thiên tư thông minh học mau hơn người bình
thường, rõ ràng là từ nhỏ mẫu thân của nàng, Thượng Quan Thuần Nhi, đã
buộc nàng khổ học mà có được. Mà, Ngao Tương vô tội nằm cũng trúng đạn,
càng thêm khó chịu liếc lão phu nhân và Ngao Lôi một cái, muốn tranh cãi lại bị Mẫn phu nhân ngăn cản.
Ngao Lôi vốn rất không tình nguyện vào cung, không biết làm sao bị mẫu thân cưỡng bức dụ dỗ chỉ đành phải
ngoan ngoãn nghe lời. Trước mắt nghe lão phu nhân nói như thế, nàng cũng khẽ gật đầu, đáp lời: "Lão phu nhân yên tâm, Lôi Nhi chắc chắn biểu
hiện tốt một chút."
Đang ở cách đó không xa, Thượng Quan Thuần
Nhi lo lắng giọng điệu con gái không mặn không lạt lần này sẽ làm trong
lòng lão phu nhân nghe không thoải mái. Đối phương vừa dứt lời, nàng bèn gấp gáp tiến lên vội vàng nói: "Lão phu nhân yên tâm. Nửa tháng này,
con đều bảo Lôi Nhi khổ học đánh đàn, đến lúc đó nhất định có thể làm
cho trước mắt mọi người sáng lên."
Lão phu nhân cũng không nói tiếp, chỉ là ác cảm nhìn đối phương một cái, bèn xoay người trở lại trong đội ngũ.
Thượng Quan Thuần Nhi thấy tình thế chỉ đành phải thức thời tiếp tục làm người trong suốt.
Ngao Tương thấy mọi người đều nói xong lời nên nói rồi. Đột nhiên tránh
thoát bàn tay của Mẫn phu nhân, nàng nhanh chóng đi tới trước mặt Mộ Lam Yên.
Mẫn phu nhân lo lắng nàng lại nói vài lời không thích hợp,
vội vã kêu nàng trở về, chỉ thấy Ngao Tương chỉ xoay người làm mặt quỷ
với nàng: "Mẫu thân, con chỉ nói mấy câu với tỷ tỷ, người không cần gấp
gáp đâu."
Ở trong nửa tháng này, đúng là mọi người quá rõ ràng
tình cảm tỷ muội của Ngao Tương và Mộ Lam Yên có ấm lên. Nhưng Mẫn phu
nhân cảm giác con gái của nàng, Ngao Tương, không thể nào dễ dàng như
bỡn mà tiếp thu một người mình không thích.
Một điểm này, Mộ Lam Yên cũng có cảm giác.
Có điều ngại vì đối phương đã đứng ở trước mặt của mình, cũng không tiện
nói gì, khẽ mím môi, ý cười nồng đậm nhìn đối phương: "Muội muội, đây là muốn nói gì với ta?"
Ngao Tương không nói hai lời tiến lên chính là giang hai tay ra ôm lấy Mộ Lam Yên. Nàng ước chừng thấp hơn nửa cái
đầu so với Mộ Lam Yên, cho nên dán đầu vào bên tai đối phương nhỏ giọng
nói: "Đương nhiên là phải cám ơn ngươi thay thế ta vào cung. Nhưng mà,
ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, biểu hiện tốt một chút đừng bị
Ngao Lôi lấn áp xuống. Nếu không ta sẽ khóc rống, không để cho phụ mẫu
cứu ngươi trở lại."
Trong lòng Mộ Lam Yên sợ hãi than: quả nhiên
là không có ý tốt! Nhưng thái độ vẫn là mỉm cười vui vẻ như cũ. Lúc này, không có ai sẽ thích thấy khuôn mặt khổ qua.
"Tạ muội muội dặn dò, tỷ tỷ nhất định sẽ không để cho muội thất vọng." Mộ Lam Yên cười trả lời.
Lão phu nhân nhìn một màn này, chỉ sợ người khác không biết các tiểu thư
trong phủ này quan hệ tốt, cố ý lớn tiếng nói với Ngao Tháp: "Con xem
một chút, đôi tỷ muội này quả nhiên là tình cảm tốt nhỉ."
Ngao Tháp nghe tiếng, chỉ cười cười.
Ngao Tương nhắn nhủ xong, cũng quay trở về bên cạnh Mẫn phu nhân.
Gã sai vặt dẫn ngựa nhìn một chút canh giờ lại cảm thấy đã xấp xỉ rồi,
nhìn cửa vẫn còn có từng đám người nói từ biệt, có chút không nhịn được
hô: "Không sai biệt lắm nên đi rồi, đợi lát nữa hoàng hậu sẽ chờ sốt
ruột!"
Mọi người thấy tình thế, cũng đành phải để cho hai người Mộ Lam Yên và Ngao Lôi đi.
Trong cung phái xe ngựa tới, chỉ có một cỗ xe. Bên ngoài thoạt nhìn chính là
xa hoa không thể nghi ngờ, bản thân xe chính là màu sắc cung đình —— màu vàng. Chỗ trên mui xe có một nóc cao nhỏ giống như nóc nhà, bốn góc bốn phía hơi nhếch lên, treo bốn cái chuông khéo léo tỉ mỉ, theo gió khẽ
phát ra tiếng nhỏ vụn. Chẳng qua bề ngoài này đã đủ làm cho lòng người
sinh kính sợ. Huống chi, bên trong còn không phải là xe ngựa mà gia đình người bình thường trang hoàng. Hơn nữa, lượng chứa của không gian kia
cũng là lớn hơn gấp đôi so với bình thường. Khi băng qua đường, người
cũng không thể đứng hai bên.
Sau khi Mộ Lam Yên và Ngao Lôi tiến
vào xe ngựa, tự mình chọn một vị trí đối lập ngồi xuống, liếc nhìn phía
bên kia, cũng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt dưỡng hơi. Chỉ nghe gã sai vặt bên ngoài hô to một tiếng: "Đi ~" Xe lại bắt đầu từ từ lắc lư.
Ước chừng qua nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại một chút. Trong lòng Mộ Lam
Yên hiểu, sợ là đến cửa cung rồi, đang kiểm nghiệm tư cách vào cung.
Bởi vì các nàng là các tiểu thư của quan viên, cho nên bình thường không
thể bị nam tử nhìn thấy, cho nên màn trướng ba mặt xe ngựa đều buông
xuống. Ngao Lôi chưa bao giờ ra khỏi cửa như vậy, trong lòng có chút tò
mò, len lén đưa tay vén một góc màn trướng lên liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy binh lính tay cầm giáo, trong tay cầm tờ giấy mà gã sai vặt đưa
lên, hòai nghi không ngừng nhìn lại về phía xe ngựa của bọn họ. Ngao Lôi thấy ánh mắt hung ác kia, chợt run rẩy chính là buông tay xuống, quy củ ngồi ở bên trong xe ngựa.
Ánh mắt Mộ Lam Yên lạnh nhạt nhìn một màn này, cũng không nói chuyện.
Cung đình to lớn, hoàng hậu nương nương muốn mời mấy tiểu thư vào cung, cũng không phải mỗi người đều biết rõ. Hơn nữa vô số cửa cung, nhiều tiểu
thư như vậy cũng không phải đều tiến vào từ nơi cửa này, mở cửa phải tra xét thân phận một cái cũng là bình thường. Có điều khiến Mộ Lam Yên cảm thấy kinh ngạc chính là, nếu gã sai vặt đã biết dẫn các nàng tiến vào,
nhất định là có loại lệnh bài gì đó để binh lính mở ra cửa cung. Vì sao
giờ phút này lại kéo lâu như vậy?
"Trong này cuối cùng có phải
tiểu thư quan gia hay không làm sao ta biết được? Ngộ nhỡ ngươi muốn len lén dẫn theo thích khách xâm nhập vào cung thì sao?" Đại ca cầm giáo
căn cứ nghĩa vụ làm hết phận sự dứt lời, bèn muốn đưa ra vũ khí trong
tay hắn, đi vén lên màn trướng xe ngựa của Mộ Lam Yên.
Trong lòng Mộ Lam Yên kinh hãi, nếu bị nam nhân xốc màn trướng xe ngựa, truyền ra
ngoài nhất định sẽ bị người chê cười, bèn vội vàng nói: "Khốn kiếp!"
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, gã sai vặt phía ngoài cũng hô to một tiếng: "Chậm đã!" Làm cho đại ca cầm giáo ổn định tư thế trong nháy mắt. Gã
sai vặt đưa tay ngăn cản vũ khí của đại ca cầm giáo, nghe bên trong xe
có người nói chuyện, cũng rất tò mò nhìn lại.
Đại ca cầm giáo nghiêm mặt, hỏi: "Ai đang nói chuyện?"
"Nhị nữ nhi của Tông Nhân phủ thừa Ngao Tháp, Mộ Lam Yên!"
Lời nói vừa ra, trên mặt đại ca cầm giáo lại lộ ra nụ cười khinh thường:
"Ngươi đang lừa dối ai vậy? Con gái của Ngao đại nhân không mang họ
Ngao, làm sao lại họ Mộ!"
"Người thô bỉ, kiến thức hạn hẹp vẫn
còn muốn lớn lối như thế. Ngươi có biết bên trong xe ngựa này còn một vị đại tiểu thư của Ngao phủ ngồi đây! Hai chúng ta lại cầm thiếp mời do
hoàng hậu nương nương khâm ban cho vào cung. Nếu trì hoãn canh giờ,
trang ## bubble ngươi có thể đảm đương nổi trừng phạt kia!" Mộ Lam Yên
nói lời thề son sắt, nhìn ánh mắt của Ngao Lôi, cầu khẩn nàng cũng mau
chóng nói một câu, tiếp sức một chút!
Không biết làm sao, giờ
phút này đối phương nghiễm nhiên giống như một con chim sợ ná, chỉ biết
cúi đầu run rẩy không nói một lời.
Lúc này, người bên ngoài lại nói: "Vậy cũng có thiếp mời của hoàng hậu nương nương làm chứng?"
Vật này, họ đương nhiên có. Lúc ra cửa, Ngao Tháp nhớ tới Ngao Lôi tóm lại
lớn hơn Mộ Lam Yên hai tuổi, cho nên đưa đồ cho Ngao Lôi bảo quản. Mộ
Lam Yên không nói hai lời tiến lên lấy ra từ trên người Ngao Lôi. Thấy
đối phương muốn kêu lên, lúc này bèn bịt kín miệng đối phương, ra dấu
tay nhỏ giọng lại.
Gã sai vặt nhận lấy hai phần thiếp mời mà Mộ
Lam Yên đưa ra ngoài từ phía dưới màn trướng của xe ngựa, đưa cho đại ca cầm giáo. Đối phương nhìn kỹ một chút, mới trả nó lại cho gã sai vặt.
Hắn hô to một tiếng với binh lính phía phía sau mở cửa, xe ngựa của Mộ
Lam Yên mới tiếp tục chậm rãi lái vào.
Quả nhiên là thở phào nhẹ
nhõm. Lúc bắt đầu tụ hội, Mộ Lam Yên đã biết, nếu lại kéo dài một chút
nữa, sợ rằng sẽ muộn vào bàn trước mặt mọi người. Đến lúc đó đừng nói
biểu hiện tốt một chút, vừa xuất hiện chính là vứt sạch hết cả thể diện
của Ngao gia.
Tiến vào cửa cung, lại đi qua một hành lang thật
dài dáng dấp cảnh thiên nhiên, hai bên đều là vách tường cao mười tám
thước. Mỗi khi qua ba mươi trượng sẽ có một cửa cung nhỏ, hai bên đều sẽ có hai thái giám canh giữ, nhìn thấy có người tới sẽ mở cửa. Con đường
vào cung và rời cung đều là khác biệt.
Ngao Lôi nghe bên ngoài
cũng không có những âm thanh khác nữa, vừa tò mò muốn nhìn một chút cảnh tượng hoa lệ trong cung. Nhưng không ngờ ngón tay còn chưa đụng tới rèm cửa sổ, nàng đã bị Mộ Lam Yên lớn tiếng ngăn cản: "Nơi này là trong
cung, đừng nhìn lung tung, cẩn thận bị người nhìn thấy, coi ngươi là
thích khách mà giẫm đạp!"
Lời này của Mộ Lam Yên dĩ nhiên là lừa dối Ngao Lôi, nàng chỉ là không muốn lại thêm chuyện.
Ý đồ của Ngao Lôi bị cắt đứt, trên mặt dĩ nhiên là không vui. Mới vừa rồi ở cửa cung, thấy đối phương không chút khách sáo cướp đi hai phần thiếp mời từ trong ngực nàng, cũng đã rất không vui. Thứ nhất không coi bề
trên ra gì. Thứ hai quả nhiên cảm thấy là nha đầu hương dã, cái gì cũng
không hiểu, chỉ muốn chơi trội.
Xe ngựa tiếp tục chạy một khắc
đồng hồ, chính là dừng lại. Ở bên ngoài, gã sai vặt nhắm về họ hô: "Hai
vị tiểu thư, mời xuống đây đi. Xe ngựa chỉ có thể chạy tới đây."