Mộ Lam Yên không có lắng nghe Ngao Tháp nói cái gì tiếp theo, liếc mắt
một cái cặp mắt Tố Quý bên cạnh trợn lên đảo quanh mỹ nam tử vây quanh,
đưa tay chính là đánh một cái ở chỗ đầu gối của đối phương.
Tố Quý hơi bị đau, rất không cam lòng cúi đầu xuống: "Tiểu thư, người làm gì thế?" Không thấy nàng đang mắc hoa si sao?
Mộ Lam Yên ác cảm mím môi, đưa tay ra hiệu một phen trong ly trà của mình
đã sớm không còn nước trà, hận đối phương không hăng hái tranh giành mà. Dù sao một đôi mắt của Thượng Quan Thuần Nhi đã trừng đến trong ly trà
của nàng rồi.
Tố Quý cúi người xuống chính là thêm chút nước trà, nhân tiện ghé vào bên tai Mộ Lam Yên nhẹ giọng nói ra: "Tiểu thư, nô tỳ thấy Cửu hoàng tử điện hạ luôn nhìn người đó."
Mộ Lam Yên dĩ
nhiên có thể cảm nhận được điểm này, không nhịn được phất phất tay, để
cho đối phương tiếp tục đi nhìn mỹ nam của nàng.
Nhưng mà vào lúc này, ly trà mà Mộ Lam Yên bưng lên còn chưa có đụng đến bờ môi, Mẫn phu nhân mở miệng thiếu chút nữa khiến cho nàng phun nước ra ngoài.
Chỉ thấy Mẫn phu nhân chậm rãi đứng dậy, trên tay nhân tiện còn dắt Ngao
Tương: "Cảm tạ các vị có mặt tới tham gia lễ thành niên của tiểu nữ.
Thật ra thì hôm nay trừ một chuyện này, còn có một chuyện khác. Đây
chính là ta có thể vào lúc sinh thời tìm được đứa con gái thất lạc nhiều năm. Ta rất là vui vẻ, cho nên hôm nay cũng coi như là tiệc đón gió cho nàng."
Nghe được câu này, trong lòng Mộ Lam Yên rất là không
bình tĩnh. Vốn tưởng rằng mình nghe lầm, nàng ngẩng đầu lên nhìn về họ
thì mới chú ý tới Ngao Tương chỉ lộ ra đôi mắt kia, chỉ hận không thể xé nát Mộ Lam Yên.
Đây không phải là nội dung bàn tốt trước đó mà.
Nụ cười chính thức của Ngao Tháp chưa bao giờ kéo xuống ở trên mặt, nhưng
khi nhìn dáng vẻ Mẫn phu nhân sớm có tính toán, lại dường như là bọn họ
đã sớm dự tính trước xong rồi.
Trong nháy mắt, nàng ngây ngẩn thì cảm thấy sau lưng của mình có người đang xô đẩy, Tố Quý nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư, ngẩn người cái gì chứ. Thời khắc mấu chốt đi liền, phu nhân
đang gọi người đấy!"
Trải qua nhắc nhở, Mộ Lam Yên mới nghe rõ
ràng tiếng Mẫn phu nhân phối hợp khép lại cánh môi là đang gọi nàng.
Nhưng khi nhìn đôi mắt của Ngao Tương hận không thể phóng hỏa, lại khiến cho nàng bắt đầu do dự có nên đứng dậy đi lên trước hay không.
Vẫn bàng quan, Tư Không Thận thấy Mộ Lam Yên không có động tác, cố ý phóng
to âm thanh, nói hệt như cười giỡn: "Nhị tiểu thư của Ngao gia không ra
được, có phải bởi vì Mẫn phu nhân dẫn người điếc trở lại hay không thế?" Dứt lời, chính là cười lên ha hả.
Một số người đang ngồi đây tự nhiên sẽ không biết Mộ Lam Yên, nghe Tư Không Thận nói như thế cũng vụng trộm vui vẻ.
Tư Không Vân lo lắng lửa không đủ lớn, cố ý phụ họa một tiếng: "Cửu đệ nói như vậy lại là không tốt rồi. Vừa mới rồi lúc vào cửa, nhị tiểu thư của Ngao gia còn cười đùa nói với ta, chẳng lẽ bởi vì đối phương không nói
với ngươi, ngươi chất chứa oán hận trong lòng rồi hả?"
Ngao Tương vừa nghe ý trung nhân vậy mà nói chuyện giúp người đáng ghét, tức giận trong lòng chính là chồng chất một phần.
Trong lòng Mộ Lam Yên mắng to hai người đối đầu gay gắt này, cố tình cãi vã ở trên nơi mấu chốt này. Rồi sau đó lại thấy Ngao Tháp vốn là bên dưới vẻ mặt tươi cười nhiều hơn một vệt tức giận, cùng với một phái Thượng Quan vui vẻ, trong lòng quyết tâm chính là đứng lên, trả lời về phía hai
huynh đệ Tư Không gia: "Hai vị quả nhiên là quá lo lắng rồi, vừa nãy ta
chỉ là đang suy nghĩ. Nghe nói Cửu hoàng tử điện hạ kiếm vũ tuyệt học,
nếu hôm nay có thể vì hai tỷ muội chúng ta múa lên một đoạn làm chúc
mừng, vậy nhất định là một phần quà tặng cực lớn!"
Đây chính là Mộ Lam Yên cái khó ló cái khôn nghĩ ra được cách duy nhất có thể làm cho một người trong đó câm miệng rồi.
Đời trước tiếp xúc với Tư Không Vân không nhiều lắm, đời này khẳng định
cũng không có bản lãnh gì. Ngược lại thành tựu võ học của Tư Không Thận
thì rất nhiều người đều biết đã rất cao. Bởi vì sự thương yêu của hoàng
đế đương triều, chính là con trai yêu muốn gì được đó. Kiếm pháp của Tư
Không Thận chính là hoàng thượng tốn số tiền lớn thuê Bắc Phương đại sư
tới đây tự tay dạy.
Đều nghe nói ngoại trừ kiếm pháp, đại sư kia sử dụng kiếm so với múa càng là một tuyệt học lớn.
Chỉ là nhiều người nghe, ít người thấy, bởi vì nghe nói người thấy đại sư múa kiếm cũng đã chết ở dưới thanh kiếm kia.
Mà Mộ Lam Yên lại là đời trước duy nhất thấy Tư Không Thận xa hoa múa lên
một màn cho nàng mà không bị giết chết người ở dưới hoa anh đào......
Chỉ là lời vừa nói ra, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, bởi vì bọn họ đều từng nghe nói truyền thuyết kẻ xem múa sẽ chết......
"Điện
hạ, đừng nghe một nha đầu nói bậy. Ngươi hãy vui vẻ uống rượu là được
rồi." Một người nhát gan trong đó lập tức nịnh nọt nói, trong lòng thầm
mắng Mộ Lam Yên không nhận thức việc lớn. Một số người còn lại cũng líu
ríu chỉ trích Mộ Lam Yên.
Mắt thấy khóe miệng Tư Không Thận nâng
lên hài lòng, trong lòng Mộ Lam Yên cũng chợt mừng thầm. Bảo hắn lắm mồm đấy, bố trí hắn một đường, dù sao trong lòng cũng chắc chắn đối phương
tuyệt đối không thể nào lấy ra biểu diễn cho mọi người nhìn.
Tư Không Thận cho rằng Mộ Lam Yên đang đào hố cho mình nhảy, nhưng không ngờ đối phương vốn chắc chắn hắn không thể nào múa.
Cho nên vẻ ngạo mạn trên mặt Mộ Lam Yên, làm cho Tư Không Thận thấy trong lòng khó chịu như trăm móng cào tim.
Nữ tử thiên hạ này, một mình nàng mới có thể như vậy!
Ngao Tháp thấy trường hợp bắt đầu không bị khống chế, cố ý ho một tiếng, sắc mặt nội liễm kín kẽ mở miệng: "Lam Yên, chớ có hồ đồ. Mẫu thân con kêu
con tới đây là được rồi."
Mộ Lam Yên nghe lời lần nữa nhìn tới
đoàn người Mẫn phu nhân, lại phát hiện vẻ mặt Ngao Tương căm tức nhìn
nàng càng ngày càng đậm. Đang chuẩn bị nhấc chân đi tới, lại trùng hợp
nghe Tư Không Thận đột nhiên đứng lên nói: "Nếu nhị tiểu thư có ý định
xem, vậy ta múa là được!"
Lời này vừa nói ra, làm cho trong lòng Mộ Lam Yên lập tức nảy một phát, mất phương hướng.
Đời trước hắn từng nói, kiếm này múa trừ giết người, chính là múa cho nữ tử mến yêu nhìn, cho nên đời trước lời này của Tư Không Thận cũng là lừa
nàng à?
Còn chưa chờ Mộ Lam Yên kịp phản ứng, ở phía trước, Ngao
Tương đột nhiên không bị khống chế hất tay Mẫn phu nhân ra, hô về phía
Mộ Lam Yên: "Ngươi đắc ý đi, hiện tại khắp thiên hạ đều biết ngươi là
con gái của mẫu thân, tỷ tỷ của ta rồi!" Nói xong, chính là xoay người
chạy đi.
Mộ Lam Yên nghe vậy trong lòng chính là hừ lạnh một
trận, cái gì coi như là báo cho thiên hạ. Đời trước Tư Không Thận đã báo cho khắp thiên hạ nàng là nữ nhân mà hắn thích nhất, cuối cùng còn
không phải là hiểu lầm nàng, dẫn đến ba mạng cả nhà bọn họ đều bị mất
mạng. Đời này dễ dàng đánh đã phá vỡ một vài lời nói dối thuận miệng nói một đời trước.
Cho nên, loại tùy tiện nói một chút chuyện này kiên quyết không thể tin!
Mọi người không rõ chân tướng thấy tình thế này, lại hít một hơi khí lạnh.
Đây là đang náo tuồng nào thế? Mới vừa rồi vẫn còn đang tập trung tinh thần suy đoán Cửu hoàng tử điện hạ có theo yêu cầu của tiểu thư mới tăng
thêm của Ngao gia hay không? Giờ khắc này, Tam tiểu thư của Ngao gia lại kêu khóc rời đi.
Mộ Lam Yên nhìn phương hướng Ngao Tương chạy
ra, cũng là cả mặt mơ hồ. Hồi tưởng một ngày hôm nay, ngoại trừ bị chạm
mặt ở cùng Tư Không Vân, dường như cả ngày cũng không có trêu chọc đến
đại tiểu thư này. Mà trong nháy mắt nghĩ đến Tư Không Vân đó, mới giật
mình kinh ngạc ngờ vực: chẳng lẽ nha đầu ngốc này thích kẻ vô dụng Tư
Không Vân kia?
Mẫn phu nhân sốt ruột, xoay người kêu Ngao Tương mấy tiếng bèn đuổi theo.
Sắc mặt Ngao Tháp khó coi quét mắt mọi người một vòng, cuối cùng kết thúc
ánh mắt tức giận ở trên người Mộ Lam Yên. Hừ lạnh một tiếng, hắn mới
bưng lên ly rượu trong tay, nâng lên uống vào.
Cuối cùng bữa tiệc lễ thành niên này dĩ nhiên là làm qua loa. Tất cả mọi người giống như
xem một chuyện cười lớn vậy, ôm cái bụng ăn no bụng uống đủ, túm năm tụm ba giải tán đi. Có điều đúng là âm
hồn bất tán, ánh mắt Tư Không Thận lại chưa bao giờ rời khỏi bên cạnh Mộ Lam Yên, làm cho nàng hận không thể đá một phát người thêu dệt chuyện
này ra khỏi Ngao phủ.
Tiễn tân khách rời đi, trở lại hậu viện thì đã là sắc trời mờ tối.
Trên đường mặc dù náo loạn xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng Ngao Tháp vẫn chủ
trì đại cuộc chẳng những không tìm nàng làm phiền. Cuối cùng ngay cả lúc nào thì rời khỏi Tiền viện, Mộ Lam Yên cũng không biết rõ.
Cho nên kết luận, trong lòng Ngao Tháp khẳng định cũng đã bắt đầu vứt đi thành kiến đối với nàng......
Tố Quý vẫn đi theo chủ nhân chạy tới lui, ban ngày may mắn được thấy no
đủ, buổi tối làm việc cũng là vô cùng chịu khó. Ngay cả giờ phút này,
trên đường nhỏ đá cuội trở về Liễu Tâm viện, chỉ có hai người họ, nàng
cũng là hấp tấp mừng rỡ vui vẻ tự hừ tiểu ca dao.
Có điều đi tới nửa đường thì Mộ Lam Yên đột nhiên đưa tay bảo nàng câm miệng dọa đến nàng giật mình, ngơ ngác nhìn chủ nhân.
Sau khi Mộ Lam Yên cắt đứt một chút tạp âm cuối cùng ở lòng bàng tay mình,
cảnh giác nghiêng tai nghe bốn phía bên cạnh, tìm được phương hướng của
âm thanh, mới thả miệng Tố Quý ra.
"Tiểu thư, buổi tối khuya, ngươi làm gì thế?"
Mộ Lam Yên ra dấu tay nhỏ giọng lại, bèn lôi kéo Tố Quý đi thẳng tới một đường nhỏ khác.
Đi chưa được mấy bước, một tòa nhà tường cao kiểu khép kín xuất hiện ở
trước mắt các nàng. Nhà cũng không lớn, chỉ có một cửa chính hình tròn,
bên trong bay ra một mùi vị hương khói nhàn nhạt.
Không cần nghĩ cũng biết, nơi này nhất định là Từ Đường của Ngao phủ rồi!
Bên trong truyền ra tiếng khóc đứt quãng của một nữ tử, yên tĩnh một hồi,
đột nhiên tuôn ra tiếng Ngao Tháp nghiêm nghị, dọa sợ hai người nghe
trộm bên ngoài chợt run rẩy, không cẩn thận đã bị hai gã sai vặt trông
chừng bên ngoài phát hiện ra rồi.
Ở Ngao phủ, thân phận Nhị tiểu thư của Mộ Lam Yên đã không xa lạ gì, hai gã sai vặt gặp nàng chính là chào một cái.
Mộ Lam Yên chấn chỉnh thái độ của mình, nghiêm túc gật đầu một cái, liếc mắt trong đường một cái, hỏi: "Nơi này là thế nào?"
"Hồi Nhị tiểu thư, bữa tiệc hôm nay còn chưa kết thúc, lão gia đã lệnh hai
người chúng ta dẫn Tam tiểu thư tới nơi này. Hiện tại lão gia ở bên
trong, ừm......"
Ở bên trong làm gì ở bên ngoài nghe một chút đã
biết, Mộ Lam Yên phất phất tay để cho bọn họ trở về vị trí, ánh mắt ra
hiệu cho Tố Quý một phen. Hai người chính là một trước một sau đi vào.
Mẫn phu nhân và Ngao Tháp thấy ngoài cửa có người đi vào, đầu tiên là ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn. Hốc mắt của Mẫn phu nhân đã sớm ửng hồng, thấy
Mộ Lam Yên đi tới, lập tức chính là lau lau nước mắt.
"Yên Nhi,
làm sao các con qua đây?" Mộ Lam Yên tăng nhanh bước chân, tiến lên đỡ
đôi tay Mẫn phu nhân đưa về phía nàng, hai mắt liếc qua nhìn chăm chú
vào trước mặt phụ mẫu.
Ngao Tháp cầm roi mềm trên tay, đứng ở trước mặt Ngao Tương. Mặt đỏ lên, chắc là đang tức giận với Ngao Tương.
Mà Ngao Tương lại là quỳ trên mặt đất, trên người mặc còn là quần áo tham
gia tiệc hôm nay, sau lưng có hai vết rách bị roi mềm quất ra. Mộ Lam
Yên nhìn vết máu loang lổ mà kinh hãi trong lòng.
"Phụ thân, đây là muốn làm gì?"
Ngao Tháp cũng không trực tiếp trả lời Mộ Lam Yên, nhìn đứa con gái không
chịu thua kém, cắn răng oán hận nói: "Rốt cuộc con có nhận sai hay
không?" Dứt lời, chính là một tiếng roi mềm rơi xuống đất nghe rợn cả
người, dọa sợ mọi người ở đây da đầu tê rần.
Đôi mắt Ngao Tương phiếm nước mắt, nhưng thái độ vẫn từ chối không nhận sai: "Tương Nhi không sai!"