Trong sân đoàn người tất nhiên kinh ngạc đầy mặt, trong sân của thiên
kim tiểu thư nhà nào không phải là sắc màu rực rỡ, hương thơm nức mũi.
Nhưng Mộ Lam Yên lại đi ngược lại con đường cũ, có điều là nói ngược
lại, dù sao người ta cũng là mệnh tiểu thư, chỉ đành phải làm theo đối
phương.
Không biết làm thế nào, cuộc sống như thế chỉ có ba ngày, còn chưa chờ Mẫn phu nhân trở lại. Nam chủ nhân của Ngao phủ —— Ngao
Tháp chính là trở về trước một bước.
Hôm đó chính là mặt trời
chói chang trong ngày mùa thu, Mộ Lam Yên nằm ở trên ghế làm người lười
nhàn nhã phơi nắng y như thường ngày. Thanh Hữu tay cầm một hộp bánh xốp mới mua về từ trên đường, chính là nôn nóng vội vã đi trở về Liễu Tâm
viện.
Thấy Mộ Lam Yên, mới vẻ mặt hốt hoảng nói với nàng: "Tiểu thư, tiểu thư, lão gia trở lại."
"Lão gia?" Mộ Lam Yên nghe tiếng, bắt đầu đứng dậy khỏi ghế, một quyển sách
che ở trên mặt rơi xuống, trùng hợp đánh vào trong lòng bàn tay của
nàng: "Lão gia nào?"
"Còn có thể là lão gia nào," Thanh Hữu đến
gần, thái độ có chút gấp gáp, dường như sắp xảy ra chuyện to tát gì đó
vậy: "Dĩ nhiên là Ngao lão gia của Ngao phủ chúng ta trở về!"
Mộ
Lam Yên khoan thai chậm rãi đáp lại a một tiếng, mặt không hiểu lúc lâu
mới hỏi: "Vậy lão gia trở lại, sao ngươi gấp gáp làm gì? Cũng không phải là trở lại khấu trừ lương tháng của ngươi."
Thanh Hữu thở mạnh
một hơi: "Lúc vừa nãy nô tỳ đi qua chủ viện nghe người làm nơi đó nói
lão gia vừa trở lại, tam tiểu thư chính là chạy đến chỗ lão gia rồi, sợ
là sẽ kiện cáo người."
Từ lúc lần trước Ngao Tương ầm ĩ ở Liễu
Tâm viện, sau khi ăn quả đắng trở về, ở bề ngoài người trong phủ tất
nhiên đối với Mộ Lam Yên khách sáo không ít. Dù sao ai cũng suy nghĩ
nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hai phe đều là tiểu thư, cũng không muốn đắc tội. Mộ Lam Yên ngồi ở tại chỗ, ánh mắt thay đổi suy
nghĩ một phen, rồi sau đó gật đầu một cái, bèn bảo Thanh Hữu tự mình bận rộn việc của mình đi.
Quả nhiên, có vẻ chưa tới một canh giờ, cửa Liễu Tâm viện đã có gã sai vặt tới kêu, nói là lão gia ở chủ viện cho mời.
Đi tới Đức Mẫn viện, bên trong không có Mẫn phu nhân che chở, Mộ Lam Yên
đứng ở cửa ngược lại đột nhiên nhiều thêm mấy phần kiêng dè. Từ nhỏ, phụ thân nàng đối với nàng chính là che chở có thêm, cho tới bây giờ cũng
chưa từng lớn tiếng khiển trách qua một tiếng. Nhưng bên trong đó, dù
sao cũng là phụ thân nhà người ta, bây giờ mặc dù ở bề ngoài cũng là phụ thân, nhưng dù sao cũng không phải là ruột thịt. Lúc trước mình còn đối với con gái ruột của người ta làm ra bộ dáng như vậy, Mộ Lam Yên vẫn có chút lo lắng ngộ nhỡ không cẩn thận bỏ mạng ở nơi này sẽ không tốt.
Cho nên chần chừ đứng cách cửa đó không xa một hồi, Mộ Lam Yên đột nhiên
xoay người nắm tay Tố Quý nói: "Tố Quý, ngươi nói bây giờ chúng ta chạy
trốn còn kịp hay không?"
Mặt Tố Quý vô tội: "Hả?"
Mộ Lam Yên suy nghĩ một chút, vẫn là thở dài: "Ôi, thôi. Chính mình tạo nghiệt, tự mình chịu đựng thôi. Đi, chúng ta tiến vào."
Dứt lời, hai người chính là một trước một sau đến gần cửa chính Đức Mẫn viện.
Cửa vẫn là hai gã sai vặt không có chút biểu tình, chỉ là sau khi tiến vào
cửa, đột nhiên nhiều thêm mấy nam tử mặc trang phục lính. Từng người một mặt không hề có cảm xúc trong tay cầm giáo, nhìn chăm chú về phía
trước. Những kẻ này sợ là Ngao Tháp dẫn về.
Ngao Tháp chính là võ phu sinh ra, từ nhỏ đã chinh chiến sa trường với phụ thân của hắn, tiêu diệt quân phản loạn. Những năm nay sau khi Kỳ quốc quốc thái an ổn nên
cũng lăn lộn quan viên tương đương chính tam phẩm ở trong triều đình.
Bình thường không có chuyện gì, hắn ở trong cung làm người huấn luyện võ thuật cho các hoàng tử, tham mưu một chút một chút triều đình nghị sự.
Mà trước mắt, lúc Mộ Lam Yên đang ảo tưởng bộ dáng kẻ võ phu Ngao Tháp thì bị người dẫn đến cửa thư phòng của Đức Mẫn viện.
Một nam tử trung niên bộ dáng hơn 40 tuổi một tay cầm bút lông, một tay nắm ống tay áo, đứng ở trước bàn đọc sách cực kỳ nghiêm túc luyện thư pháp. Mặc dù cúi đầu, nàng cũng thấy rõ bộ dáng của đối phương, ngũ quan tinh xảo, xương hàm nhô ra, mặt mày để lộ ra một thoáng anh khí. Tuy là sinh ra luyện võ, vóc người mặc quần áo tử tế ngược lại thoạt nhìn gầy nhỏ
như thư sinh. Cô đơn gác lại bảo kiếm ở trong tay, cho hình ảnh hết thảy vị Thư Hương nồng đậm, có thêm một chút kỳ lạ.
Mộ Lam Yên nhìn
mấy lần ở cửa ra vào, khen ngợi người kia xứng đôi với Mẫn phu nhân. Cho đến khi gã sai vặt bên cạnh nhắc nhở, mới hoàn toàn tỉnh ngộ khi nãy
bản thân luống cuống, cúi đầu nở nụ cười đi theo đối phương vào thư
phòng.
"Lão gia, Lam Yên cô nương đến."
Ngao Tháp vốn là
vội vã trở lại, chính là vì đoàn tụ với nương tử trong nhà, không biết
làm sao sau khi trở lại mới biết được đã theo lão mẫu thân đi Long Vực
tự. Trùng hợp trước đây không lâu Ngao Tương vừa tới làm ầm ĩ một phen
chọc cho trong lòng hắn rất bực bội, hắn bất đắc dĩ chọn luyện chữ là
một mục mình không am hiểu nhất để bình tâm tĩnh khí.
Gã sai vặt
đến nhắc nhở, khiến hắn giật mình hoàn toàn đội đất chui lên từ say mê
trong suy nghĩ của mình. Ngẩng đầu lên, một đôi mắt vẩn đục mà có chứa
tia máu nhìn lướt qua Mộ Lam Yên, giọng nhàn nhạt: "Tới đây." Sau khi
nói xong mới nhẹ nhàng để xuống bút lông trong tay tiếp theo nâng đầu
lên.
Mộ Lam Yên cúi đầu đáp một tiếng: "Ngao lão gia." Mặc dù
nàng là công khai thân phận con gái của Mẫn phu nhân tiến vào Ngao phủ,
nhưng mà ai cũng biết phụ thân ruột cũng không phải là Ngao Tháp. Cho
nên, nàng cũng rất là thức thời kéo ra quan hệ với Ngao Tháp.
Trước đó chưa thấy được người này, Mộ Lam Yên đã nghe nói vô số phiên bản.
Cho đến xuất hiện ở trước mắt, nàng mới phát hiện nam tử này cũng không
hoàn toàn tương tự với trong miệng mấy người kia nói. Mặc dù cả người
chính khí, trang ## bubble xem ra vô cùng nghiêm túc, nhưng ngay mới vừa rồi, Mộ Lam Yên ngẩng đầu thấy dưới ngòi bút của Ngao Tháp lại viết vô
số chữ Mẫn.
Đã sớm nghe nói Ngao Tháp và Mẫn phu nhân tình cảm
thắm thiết, nhưng không ngờ Ngao Tháp lớn tuổi rồi mà vẫn còn có loại
kích tình của người trẻ tuổi.
"Ngươi đi xuống trước đi." Ngao
Tháp phất tay áo, vẻ mặt nghiêm túc thận trọng thoáng liếc mắt gã sai
vặt kia, vòng qua bàn ghế, đi tới trước mặt Mộ Lam Yên: "Ngươi có biết,
ta kêu ngươi tới có ý gì?"
Tố Quý có thể cảm nhận được hai từ
trường mạnh mẽ đến từ trước mặt, trong lòng âm thầm toát mồ hôi thay chủ nhân. Ngược lại thì Mộ Lam Yên, trên mặt cũng không nhìn ra nét mặt gì, chỉ là khóe miệng hơi vểnh làm một loại dáng vẻ vô tội cho người ta
thấy. Có điều sau khi nghe Ngao Tháp hỏi như vậy, ánh mắt đột nhiên hiện ra vẻ hốt hoảng, một lời không hợp chính là quỳ xuống: "Xin lão gia
trách phạt."
Lúc đi vào, đã làm rất tốt các loại chuẩn bị, lúc
trước Thanh Hữu cũng đã nói khi Ngao Tháp trở lại Ngao Tương đã tìm hắn, nhất định là muốn kiện cáo nàng. Thay vì bị đối phương nắm mũi dẫn đi,
chẳng bằng đánh đòn phủ đầu, cho nên diễn ra một màn kịch như vậy.
Gã sai vặt dẫn nàng tiến vào thấy tình huống như thế, trong nháy mắt là
sửng sốt một phen, ngẩng đầu nhìn một chút lão gia của mình. Trên mặt
cũng không có ý nổi giận nên làm cho hắn càng thêm có chút mông lung
không hiểu, chỉ sợ tiếp theo trong căn phòng này sẽ xảy ra chuyện ánh
đao bóng kiếm gì đó. Hắn gấp rút khom người một cái, bèn thối lui ra
khỏi thư phòng.
Tố Quý vốn đi theo sau lưng Mộ Lam Yên thấy thế, cũng không nói hai lời phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Ngao Tháp có chút vẻ kinh ngạc lộ ra ở trên mặt, nhưng qua chốc lát đã khôi
phục lại trạng thái nghiêm túc, rất hứng thú nhìn hai nha đầu trước mặt: "Đây là?"
"Chắc hẳn lão gia nhất định là muốn chất vấn chuyện ba ngày trước nhỉ." Trên mặt Mộ Lam Yên lộ ra một thoáng chắc chắn, ánh
mắt đúng mực nhìn chăm chú ánh mắt của Ngao Tháp, giống như Ngao Tháp là một kẻ thiên vị con gái bụng dạ hẹp hòi cỡ nào, mà nàng lại là một
người thà chết cũng sẽ không thừa nhận sai lầm.
Dưới bề ngoài
trầm ổn, Ngao Tháp cũng không có bộc lộ quá nhiều tin tức cho Mộ Lam Yên đi phán định bản thân làm rốt cuộc là đúng, hay là sai. Mỗi người trầm
mặc lúc lâu, Ngao Tháp mới xem như thả lỏng ra ngụm khí đầu tiên. Khóe
miệng vốn là cứng ngắc, đột nhiên khẽ giương lên, làm cho Mộ Lam Yên
nhìn chính là mơ hồ một hồi.
Lão gia này là tự mình cười?
"Ngươi đã kêu ta trách phạt, nhưng vì sao từ trong ánh mắt của ngươi, ta lại thấy là không thừa nhận sai lầm của mình?"
"Ta......" Mộ Lam Yên lập tức mất ngôn ngữ.
Ngao Tháp giận quá hóa cười: "Vì sao ngươi cảm thấy chuyện ba ngày trước, ta sẽ chất vấn ngươi?"
Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt của Ngao Tháp, đã không nhìn ra đối phương hễ là
giận lây sang mình là một chút xíu. Nhưng người lăn lộn lâu ở trong quan trường giống như Ngao Tháp vậy, quả quyết chắc là sẽ không bộc lộ tất
cả biểu cảm ở trên mặt. Cho nên, trong lòng Mộ Lam Yên đã quyết định chủ ý, càng muốn chống lại ý mặt ngoài của đối phương, bức ý nghĩ trong
lòng của hắn ra: "Kính xin lão gia trách phạt."
Trong lòng Tố Quý tuy sợ, nhưng lại cảm thấy không nhìn ra ý đồ của tiểu thư, rõ ràng lão gia cũng không có tức giận, nhưng tiểu thư chính là không hé miệng.
Ngao Tháp thấy nữ tử trước người, tính tình quá mức quật cường, trong lòng
hiểu nếu là dùng mềm khẳng định vô dụng. Vì vậy thu hồi thái độ hơi
không đứng đắn ban đầu, cứng rắn nói: "Ngươi đã một lòng cầu xin phạt,
vậy ta chính là đồng ý ngươi. Người đâu, kéo nữ tử trước mắt này ra
ngoài trượng trách một trăm trước!"
Trong lòng Mộ Lam Yên chợt
run rẩy, không ngờ Ngao Tháp lại là một phụ thân bảo vệ con gái như vậy. Nhưng mình cầu phạt, khóc cũng phải nghênh đón. Tố Quý vốn đang lòng
tràn đầy nghi ngờ lão gia sẽ khuyên xúc động tiểu thư như thế nào, không biết làm sao nghe một câu như vậy, hoàn toàn dọa nàng sợ choáng váng.
Nàng liếc mắt nhìn tiểu thư trước mặt sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt, lập tức lên tiếng nói: "Cầu xin lão gia bỏ qua cho tiểu thư nhà chúng
ta đi. Ba ngày trước, là nô tỳ trộm son nước của đích tiểu thư,
ta......"
Tố Quý còn chưa nói hết, Mộ Lam Yên chính là lên tiếng
ngăn cản: "Tố Quý đừng nói, là ta làm, chính là ta làm. Lam Yên đồng ý
lãnh phạt."
Mộ Lam Yên lần nữa cúi đầu ở trên đất, chỉ là bên tai cũng không có vang lên tiếng gã sai vặt đẩy cửa vào, ngược lại là đột
nhiên vang lên tiếng Ngao Tháp cười to.
"Quả nhiên là một cô
nương quật cường, có chút tương tự với phu nhân nhà ta. Đáng tiếc, ngươi lại không phải là con gái ruột thịt của phu nhân ta, ôi chao ~"
Lần này, Mộ Lam Yên bối rối, Tố Quý cũng bối rối.
Hai người ngẩng đầu lên, giờ phút này khác biệt nhìn Ngao Tháp vui vẻ nồng
đậm ở trên mặt. Ngao Tháp cảm nhận được hai cặp ánh mắt đến từ phía
dưới, vội vã thu hồi bộ dáng bản thân thất lễ khi nãy: "Hai vị chớ hoảng sợ. Ta cũng đã sai người làm ở nơi này đi ra ngoài rồi. Nào, mau đứng
dậy đi."
Mộ Lam Yên cứ mơ hồ bị Ngao Tháp đỡ lên như vậy, trong
lòng tất nhiên nghi vấn đầy bụng, nhưng cố tình lại không biết hỏi từ
đâu. Như vậy, dù nàng lại gỡ một chút quá trình cả sự kiện, vốn là ở Yến Thành, nàng chính là không cẩn thận qua khẩu dụ của nhị hoàng tử, thành quan hệ mẹ con với Mẫn phu nhân. Trong lòng Mẫn phu nhân tự nhiên biết
nàng cũng không phải con gái ruột thịt của nàng, thế nhưng mọi người
giống như đã sớm chấp thuận ngoài miệng sự kiện này rồi vậy, chưa bao
giờ nói đến. Tới nơi Ngao phủ này, mọi người chính là chắc chắn nàng
chính là con gái ruột thịt của Mẫn phu nhân, nếu không Ngao Tương cũng
sẽ không vừa xuất hiện đã ầm ĩ lên như vậy. Nhưng bây giờ, ngôn từ của
Ngao Tháp lại dường như cái gì cũng biết....