"Phi phi phi, tiểu thư đang nói cái gì
vậy! Tiểu thư dặn dò Tố Quý, Tố Quý làm là được, người nói mình như vậy
khiến trong lòng Tố Quý khó yên đó."
Mộ Lam Yên nghe nói, chính là cười cười, đưa tay sờ sờ đầu của đối phương lần nữa bèn xoay người trở về Liễu Tâm viện.
Tố Quý nhìn bóng lưng tiểu thư rời đi tiêu sái, lập tức hít sâu một hơi, ấp ủ vài phần cảm giác, xông ra ngoài.
Đẩy ra cửa Liễu Tâm viện thì có một vị son như có như không phiêu tán mà
đến, Mộ Lam Yên nhéo mũi, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại chỗ người làm
vắng vẻ nhất. Chỉ có nơi đó là mùi thơm nhạt nhất.
Sau khi vào
phòng, nàng nhanh chóng mở ra cái rương Mẫn phu nhân đưa tới, tìm được
một quyển tranh chữ Lý Bạch trong đó. Sau đó lại lấy ra một chai chất
lỏng màu đỏ từ trong bọc của mình, bước chân vội vã đi tới cửa đại sảnh
sớm bị phá hư không còn dáng vẻ, đẩy vào.
Một mùi son nồng nặc
đập vào mặt, Mộ Lam Yên trừ cảm giác bị hun trời đất quay cuồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Kể từ buổi trưa lần đầu tiên đi vào, nàng
đã có cái loại thể nghiệm này, cho nên vốn nghĩ có thể không vào bèn
không tiến vào!
Nhưng bây giờ, nàng buộc lòng phải đánh nhanh
thắng nhanh, mở tranh chữ Lý Bạch cầm trong tay ra, hung hăng xé rách
dọc theo trung gian, rồi sau đó đặt chung một chỗ với tranh chữ vốn nằm ở giữa. Nàng lại tùy ý tưới chất lỏng màu đỏ son trong tay ở phía trên,
tiện tay bèn để bình còn lại ở một bên.
Trong cả căn phòng, trong nháy mắt tràn ngập hai loại mùi vị nồng nặc.
Mộ Lam Yên nhìn bốn phía vòng quanh, nàng rất là hài lòng lực phá hoại của Ngao nhị tiểu thư này. Có điều nhìn dấu vết trạng thái rắn màu đỏ trên
tường kia, lại khiến trong lòng nàng dấy lên một loại quỷ kế.
Theo bản năng tiến lên đưa tay cào một chút son nước đã khô khốc xuống, nhìn bột hồng hồng trong lòng bàn tay, cắn răng một cái bèn nuốt nó vào
trong miệng.
Trong nháy mắt, cổ họng hô hấp trở nên đặc biệt khó khăn......
Mộ Lam Yên gác một cái tay ở trên cổ của mình, mặt đỏ lên, một cái tay
khác gian nan vịn mặt tường để cho mình đi từng bước từng bước tới cửa
chính. Khi thấy dư quang trời chiều ánh đỏ bên ngoài chiếu vào trên mặt
của nàng, thì chỉ cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn, chợt không có
sức, cả người đều nghiêng về phía trước.
Trước khi ngã xuống đất, nàng rõ ràng nghe được tiếng chói tai và sợ hãi của Tố Quý, khóe miệng
cũng chính là hơi nhếch lên. Coi như nha đầu này cơ trí, chạy tới kịp
thời......
Trong không khí, lần nữa phiêu đãng lên mùi đàn hương quen thuộc.
Trong phòng tôi tớ của Liễu Tâm viện, Mộ Lam Yên vẫn ý thức hôn mê nằm ở trên giường như cũ. Tất cả mọi người nín thở, không dám ngẩng đầu nhìn Mẫn
phu nhân đứng ở trước giường một cái, bao gồm Ngao Tương xem kịch vui ở
phía trước.
Vốn là Ngao Tương sắp đi tới viện của mình rồi, không biết làm sao vừa vặn nghe gã sai vặt đến báo cáo tin tức, nha hoàn của
Mộ Lam Yên vừa khóc vừa gào ở cửa Đức Mẫn viện, nhất định đòi kêu đại
phu. Ngao Tương chính là tưởng rằng mình uy hiếp nàng đã hù sợ đối
phương, làm hại đối phương một khóc hai nháo ba thắt cổ, chuẩn bị tìm
chết ở Liễu Tâm viện. Cho nên, nàng lại đi vòng vèo về Liễu Tâm viện,
muốn đi xem kịch hay một chút. Nhưng không ngờ vừa tới cửa Liễu Tâm viện thì thấy Mộ Lam Yên hôn mê ở chỗ kiệt tác của nàng, mà nàng bởi vì hốt
hoảng, không cẩn thận bị Mẫn phu nhân bắt ra ngoài.
Tố Quý vốn
tưởng rằng chỉ cần theo lời tiểu thư nói làm là được, nhưng không ngờ
trở lại thấy một màn như vậy. Nàng thật sự cho là mình miệng xui xẻo hại tiểu thư, khóc y hệt chết cha ruột rồi vậy. Nếu không phải ngự y đến
đây chữa trị, thấy nàng quá mức om sòm, tuyên bố cứ khóc náo thì không
trị tiểu thư của nàng. Tố Quý mới ngưng bật khóc thét lên, đổi lại quỳ
gối trước mặt Mộ Lam Yên yên lặng rơi nước mắt.
Ngự y rút đi cây
ngân châm cuối cùng ở cần cổ Mộ Lam Yên, mới êm tai nói: "Nếu không phải lão phu trùng hợp ở quý phủ bắt mạch lệ thường cho Ngao lão phu nhân,
mệnh vị tiểu thư này của các ngươi thật sự có thể là khó giữ được rồi!"
Tố Quý nghe nói, lại bèn lớn tiếng kêu rên lên.
Mẫn phu nhân liếc mắt nhìn, cũng lười giảng dạy, chỉ là gấp gáp đi vội vàng lại hỏi: "Thường ngự y, bệnh tiểu nữ của ta là như thế nào?"
Thường Đức ngoái đầu liếc mắt nhìn lại thiếu nữ bộ dáng mười sáu mười bảy tuổi nằm ở trên giường kia một cái, lại nhìn Mẫn phu nhân một phen, mới phản ứng được đó chính là đứa con gái mà Mẫn phu nhân thất lạc nhiều năm.
Hắn cầm lên khăn ướt ở trên chậu nước rửa mặt trên giá bàn thấp, xoa xoa tay: "Đã không còn đáng ngại rồi, tiểu thư chỉ là dị ứng son. Theo lý
thuyết ngửi hơi nhiều sẽ là chỗ thở sưng lên, lại không biết tại sao lại là cổ họng tắc nghẽn."
Mẫn phu nhân hiển nhiên cũng không có
nghe những lời này của Thường Đức vào trong lỗ tai, hung hăng nhìn lướt
qua Ngao Tương đứng ở cách đó không xa, cũng không có nói thẳng.
Đúng lúc này, Mộ Lam Yên đột nhiên ho kịch liệt một hồi, đưa tới sự chú ý của đoàn người.
Tố Quý là người đầu tiên phản ứng lại, quỳ xê dịch đến trước giường hẹp của Mộ Lam Yên, mong mỏi đưa tay muốn đỡ nàng dậy.
Sau khi tỉnh lại Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, giống như bị một
dưỡng khí Tam Vị Chân Hỏa đốt khô trong cổ họng, cực kỳ khó chịu, rồi
lại không thể không khàn khàn mở miệng: "Nước......"
Thanh Hữu cơ trí đi tới trước bàn, rót một chén nước đưa cho Tố Quý.
Mộ Lam Yên nhìn thấy nguồn nước, giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng vậy,
phấn đấu quên mình tiến lên đoạt lấy ly trà trong tay Tố Quý, uống một
hớp xuống.
Đứng ở một bên, Thường Đức thấy tình thế chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Tiểu thư đừng gấp gáp, mới vừa rồi thi châm cho ngươi,
tiêu sưng, khát nước là không thể tránh được, nhưng mà nước nhất định
phải uống từ từ, nếu không ngươi sẽ cảm thấy rất đau." Giọng điệu của
Thường Đức cứng rắn nói xong, nước mà Mộ Lam Yên mới vừa uống vào trong
miệng, chính là lập tức phun toàn bộ ra ngoài.
Không phải là bị
Thường Đức hù dọa phun, mà đúng là như Thường Đức đã nói, quả nhiên là
uống không vào, *d&d#l@q^d<.com> một ngụm lớn đi vào lại cảm
thấy cổ họng vô cùng đau đớn, ho ra.
Tố Quý thấy chủ nhân có dấu
vết sặc nước, vội vàng quên mất vì sao quỳ, đứng lên thay tiểu thư vuốt
lưng: "Tiểu thư, người uống chậm một chút!"
Thanh Hữu thấy một
chén nước đã không còn, bèn lại rót một ly nữa. Lần này, Mộ Lam Yên bắt
được ly trà thì không còn uống một hơi cạn sạch giống như lần trước, mà
là một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ để nó tự nhiên chảy vào. Trong lúc uống
nước, nàng nghiêng mắt liếc nhìn Thường Đức cách đó không xa đang dùng
một đôi mắt có thâm ý khác quan sát nàng.
Thường Đức chính là ngự y nhất phẩm trong cung, Mộ Lam Yên nàng tự nhiên nhận ra được. Một đời
trước, trên căn bản chửa chứng cũng là hắn tới chứng mạch cho nàng. Y
thuật của người này có thể có thể liều một trận với đại phu ở Mộng Lý
Hồi, hơn nữa làm người tương đối trung dung. Mặc dù rất thông minh nhiều chuyện một chút là có thể nhìn thấu, nhưng mà rất ít nói lời thật.
Mộ Lam Yên quan sát thái độ của Thường Đức, chính là hiểu đối phương nhất
định đã phát hiện ra cái gì, chỉ là không có vạch trần nàng.
"Tại sao tiểu thư lại đột nhiên dị ứng son? Chẳng lẽ trước đó tiểu thư dùng
son cũng không biết mình dị ứng với nó sao?" Nụ cười của Thường Đức nồng đậm hỏi.
Mộ Lam Yên dĩ nhiên là ngẩng đầu, khuôn mặt trắng thuần ngẩng đầu lên nhìn về phía Mẫn phu nhân: "Sao mẫu thân cũng ở nơi đây?
Tố Quý, ngươi còn chờ ở bên này làm gì? Không thấy mẫu thân luôn đứng
đấy sao?" Mộ Lam Yên làm bộ giận dữ mắng mỏ, ngược lại khiến Tố Quý mơ
hồ một hồi.
Mẫn phu nhân vội vàng gạt bỏ, tiến lên vài bước ngồi ở trên giường Mộ Lam Yên, đỡ tay Tố Quý, nâng Mộ Lam Yên thẳng lên chút:
"Yên Nhi, con xem như hù dọa vi nương rồi!"
"Mẫu thân, nhìn xem
dọa người sợ rồi. Yên nhi còn chưa kịp cố gắng hầu hạ người, sao lại cam lòng lại làm cho người lo lắng?" Mộ Lam Yên nói nhẹ nhàng nhưng trong
lòng là nhéo cho mình đổ mồ hôi lạnh. Vào lúc nàng nuốt vào những thứ
bột son kia, quả quyết không nghĩ tới lại sẽ nghiêm trọng như thế. Trước đó hỏi vị son này, nàng đã cảm thấy có chút không đúng lắm. Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết là dị ứng, nhưng không nghĩ bởi vì nàng nhất thời hưng khởi, thiếu chút nữa hủy mười năm sống lại mà nàng cẩn thận
che chở! Lập tức lại nhớ tới Ngao Tương, ngẩng đầu lên quét mắt mọi
người một vòng, cuối cùng ánh mắt khóa chặt trên người Ngao Tương ở xa
xôi nhất: "Tại sao muội muội lại trở lại? Nơi này của tỷ tỷ vô cùng dơ
dáy bẩn thỉu, khiến muội muội chê cười rồi."
Từ sau lúc tiến vào
cửa, Ngao Tương vẫn đang sợ hãi. Mặc dù trước khi thấy những chuyện này, nàng tâm niệm hi vọng Mộ Lam Yên có thể chết đi, nhưng khi thấy Mộ Lam
Yên thật sự cứ nằm như vậy ở cửa phòng mà nàng phá hư thì trong lòng hốt hoảng không nói ra được một câu. Nàng thân là cháu gái ruột của tiền
Thái Phó Nhất Phẩm đương triều, đích tiểu thư của Tông Nhân phủ thừa
chính tam phẩm đương triều, sinh mạng của vô số người cũng có thể khống
chế ở trên tay nàng, nhưng nàng lại chưa từng làm tổn thương một người.
Mẫn phu nhân nghe nói vậy, lại chỉ nhẹ nhàng nghiêng mắt liếc nhìn, không
muốn biểu đạt bất kỳ ý kiến gì đối với những lời này, thay Mộ Lam Yên
sắp xếp chăn đệm, nói: "Yên Nhi, đây đã là lúc nào mà con còn lo lắng
loại này. Nói với nương một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Mộ
Lam Yên có chút khó xử liếc mắt Thường Đức trước giường một cái, Mẫn phu nhân chính là hiểu dụng ý của nàng, xoay người dặn dò Dung Thố đưa
Thường ngự y đi, mới tiện đà hỏi kỹ càng.
Mộ Lam Yên từ chối mấy
lần, thấy Mẫn phu nhân không chịu bỏ qua, mới khó xử rủ rỉ: "Mẫu thân,
nếu con nói rồi, ngươi có thể tuyệt đối không thể tức giận, đặc biệt là
tức giận muội muội." Mộ Lam Yên giả vờ từ chối, khiến trên mặt Ngao
Tương càng thêm không nhịn được, nhiều lần muốn xông lên đánh Mộ Lam Yên một trận, đều bị tỳ nữ bên cạnh cản lại.
Hiện tại tình huống như thế, ai cũng hiểu võ lực là không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, trừ Ngao Tương.
Thái độ của Mẫn phu nhân không nhìn ra có bất kỳ gợn sóng, nhưng trong lòng
đã là sóng biển ngập trời, từ lúc nàng thấy cảnh tượng trong đại sảnh
của Liễu Tâm viện này, thì biết rõ xảy ra chuyện gì: "Con nói."
"Từ lúc sáng sớm con tiến vào phủ, con đã nhìn ra được muội muội rất là quý trọng tình cảm với mẫu thân, cho nên có chút địch ý đối với con. Rồi
sau đó trước đây không lâu, muội muội đã tới tìm con nói chuyện, lại vì
vậy con với nàng trò chuyện với nhau thật vui. Thế nhưng khi con lấy ra
lễ thành niên mà mẫu thân tặng cho con khi mười sáu tuổi —— tranh chữ
của Lý Bạch thì muội muội sửng sốt không thế nào yêu thích. Rồi sau đó
không cẩn thận còn đánh đổ son nước chúng ta cầm ở trên tay khi đó do
mẫu thân đưa cho hai người tỷ muội chúng ta. Mẫu thân, mẫu thân...... Hu hu hu......"
Trước đó Mộ Lam Yên nói còn rất có thứ tự, nói đến
phía sau, ngược lại có một ít ngôn ngữ khó có thể đi xuống. Mẫn phu nhân nhìn người trên giường nhỏ, nhu nhược đến cực điểm, ánh mắt nhìn Mộ Lam Yên càng có thêm mấy phần áy náy: "Yên Nhi, từ từ nói, từ từ nói, nương nghe đây."
"Đều do Yên Nhi không tốt, trong một ngày đã xé bỏ
tranh chữ Lý Bạch mà mẫu thân mến yêu cho, còn đánh đổ son nước mẫu thân tặng cho muội muội, làm dơ quà sinh nhật năm nay mẫu thân tặng cho
ta......" Mộ Lam Yên nói xong, đã sớm nước mắt rơi thành sông.