Cũng may, khoảng cách phủ nha này và khách điếm Mộ Lam Yên cư trú cách
nhau khá xa. Nếu không nàng cũng biết, hai người bên cạnh Mẫn phu nhân
kia do Ngao Tháp phái tới bảo vệ nàng kiên quyết là sẽ không mặc cho họ
cầm lệnh bài của Mẫn phu nhân làm loại chuyện này!
Bên trong phủ
tri huyện bản địa, Trang Lệnh còn đang trong giấc mộng, đã bị một đợt
tiếng đánh trống nặng nề, doạ sợ đến cả người đầy cơ trí nhảy lên từ
trên giường, làm tỉnh giấc phu nhân bên cạnh.
Trong mơ mơ màng
màng, La thị nhìn tướng công của mình hai mắt vô thần, cả mặt hốt hoảng
không ngớt, nhìn chăm chú vào phía trước, lập tức đã cho rằng trúng tà,
tỉnh cả ngủ chống người lên: "Lão gia, ông làm sao vậy?"
Nghe thê tử kêu gọi, Trang Lệnh mới gọi ý thức đi vào cõi thần tiên trở về, vẫn
cả mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm La thị như cũ, tỉ mỉ
nghe một phen mới mở miệng: "Phu nhân, bà thực sự nghe phía bên ngoài có tiếng gì đó không?"
La thị cũng là nín thở, nghiêng tai lắng nghe, nhưng cái gì cũng không nghe thấy: "Nơi nào?"
"Phía trước phủ nha," Trang Lệnh bình tĩnh nói: "Hình như có người đang đánh trống."
"Lão gia, ông là nằm mơ thôi. Hậu viện và tiền viện của chúng ta cách xa
nhau mấy cái phòng ốc, có người đánh trống cũng sẽ không truyền tới nơi
đây. Hơn nữa, bây giờ mới sáng sớm, ai sẽ nhàm chán mà đánh trống như
vậy chứ."
La thị dứt lời, bèn lật người tiện đà nằm xuống. Trang
Lệnh vẫn cảm thấy ngực có chút buồn phiền khó chịu mãi, lập tức vén chăn lên định xuống giường đi một chút. Mới vừa chưa kịp mang xong một đôi
giày, ngoài cửa đã truyền đến người làm của mình cấp báo!
"Bẩm lão gia, có hai cô gái gây chuyện ở cửa nha môn, nhất định nói có oan tình muốn báo!"
Mặc dù Trang Lệnh không phải một người làm quan thanh liêm, liêm khiết
nhưng cũng không phải là một người không phân biệt được phải trái đổi
trắng thay đen. Cho nên nghe người làm báo lại, hắn vội vàng rời giường, không để ý tới phu nhân đang ở bên cạnh vẫn còn đang nghỉ ngơi, đã lệnh người làm vào phòng vội mặc cho mình. Không tới một chút thời gian, hắn cũng đã đi tới cửa nha môn ở tiền viện.
Cách cửa nam màu son
vừa dầy vừa nặng, đã có thể nghe được rõ ràng lời mà một người con gái
đang bi thương kêu lên ở ngoài cửa, thỉnh thoảng còn kèm thêm tiếng khóc yếu ớt.
Mộ Lam Yên đã sớm không quan tâm sau lưng có bao nhiêu
người đang vây xem, phía trước thì có người làm trong nha môn mở cửa ra
nhìn họ, nói một câu: "Vậy thì đi mời tri huyện đại nhân rời giường."
Nàng bèn kêu Tố Quý đi tới bên cạnh mình, hai người thê lương bi ai, vừa khóc lại kêu, làm cho người ta nhìn cảm thấy trong lòng khó chịu biết
bao.
Một đợt tiếng nặng nề cửa chính mở ra, Trang Lệnh cả người trang phục lão gia quan phủ đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đỉnh đầu mũ cánh chuồn, quan phục màu tím đen, trước ngực thêu một mảng
trang trí thái dương nổi lên sáng sớm lớn, hai tay chắp sau lưng, xem ra rất là oai phong lẫm liệt!
"Người phương nào đánh trống kêu oan ở cửa chúng ta?" Trang Lệnh thổi râu mép đen trắng bao quanh, mặt nghiêm
túc nhìn chằm chằm hai người Mộ Lam Yên hỏi.
Mộ Lam Yên ưỡn thẳng sống lưng lên, chợt lau đi nước mắt trên mặt, bộ dáng đúng mực: "Hai
ngày trước, đại ca của ta tới yến thành nhưng không ngờ đã bị chết ở tại Mạnh phủ thành Tây. Lần này ta đến đây, đặc biệt là vì nhận thi thể của hắn về!"
Trang Lệnh tuổi tác đã cao, trên mặt tràn đầy nếp nhăn
không nhìn ra rốt cuộc là cảm xúc gì. Có điều nghe Mộ Lam Yên nói đến
Mạnh phủ, con ngươi đột nhiên chợt thu lại, quét mắt một vòng dân chúng
càng ngày càng nhiều bên ngoài, lo lắng có kẻ tò mò nảy sinh chuyện lôi
thôi, bèn sai người dẫn hai người bọn họ vào bên trong phủ.
Mộ
Lam Yên và Tố Quý nhìn nhau một cái, trong lòng sợ hãi than không ngờ sẽ dễ dàng để cho họ đi vào như vậy, rất nhiều lời kịch đối đáp tốt lúc
trước cũng còn không kịp dùng tới, đã chào cảm ơn trước thời gian rồi!
Lập tức cũng không để cho họ do dự nhiều, đi theo hai gã sai vặt ăn mặc
đồ thường bèn đi vào.
Vừa bước vào cửa chính phủ nha, sau lưng
gã sai vặt giữ cửa bèn đóng nó lại. Nghe cửa gỗ va chạm bịch một tiếng,
Mộ Lam Yên theo bản năng quay đầu lại, nhìn tới phía cửa lớn đóng chặt
một cái. Lúc đầu, hai người họ làm ra tiếng động lớn thế này ở tại cửa
ra vào, vốn chính là muốn thật nhiều nhân chứng, khiến phủ nha này thả
người nhanh lên một chút. Từ khi còn bé, nàng trong lúc lơ đãng làm ra
vẻ sau sự kiện Mã thị đánh Lãng Hổ kia, nàng đã hiểu sức mạnh đám người
là vĩ đại! Có lúc, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, so với nàng nói
khéo như rót thì hay hơn nhiều.
Nhưng lập tức...... Lại bị đóng cửa ngăn cách?
Trang Lệnh tỉnh bơ liếc mắt nhìn họ một cái, xoay người cong khóe miệng tràn đầy ảo não đi thẳng vào bên trong.
Tố Quý có chút chột dạ cúi đầu xuống. Mộ Lam Yên vỗ vỗ mu bàn tay của Tố
Quý, lúc lòng ngón tay lạnh băng chạm đến đối phương, lại làm cho đối
phương chợt giật mình thu hồi hai tay nắm chặt quyền ở một chỗ.
Mộ Lam Yên lúng túng nhìn phản ứng của Tố Quý, cũng bèn không nhiều lời
thêm nữa. Nàng vốn định an ủi Tố Quý, nhưng không ngờ mình và nàng còn
chưa tạo thành ăn ý, không an ủi thành công, ngược lại làm nàng sợ.
Sau khi tiến vào cửa, chạm mặt là một bình phong cảnh đá có viết chữ to
"Công chính" màu đen, hai bên chia ra có con đường, mấy bồn trúc bách
bày biện theo thứ tự. Phía sau chính là chỗ làm việc thường ngày của phủ nha Yến Thành, ba gian phía trước phòng ốc lớn nhỏ, hai gian bên cạnh
đều có lan can vây quanh, chỉ giữ lại trung gian để cho người ta đi lại. Mà ở ngoài công đường, còn có hai cái hành lang không rộng lắm, quẹo
khúc quanh kéo dài đến bên trong. Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn sáng lên,
cho nên tối như mực không thấy rõ đó là đi về nơi nào.
Sau khi
Trang Lệnh dẫn mọi người trở lại trên công đường, chính là quen cửa quen nẻo ngồi ở vị trí của mình. Vừa gõ thước gõ trên bàn dài phát ra âm
thanh lớn, lại dọa Tố Quý sợ hết hồn.
Bây giờ còn rất sớm, trên công đường chỉ có Trang Lệnh với mấy người làm bên trong phủ.
"Dưới đài là người phương nào, vì chuyện gì?"
Mộ Lam Yên đứng vững, đưa tay cầm hai tay của Tố Quý, dùng nhiệt độ của
bàn tay, dần dần làm ấm dần nha đầu thoạt nhìn có chút ngơ ngác bên cạnh kia.
Tố Quý lấy lại tinh thần, đối mặt cặp mắt dịu dàng của Mộ Lam Yên kia.
Trang Lệnh thấy các nàng chậm chạp không mở miệng, lại không nhịn được gõ bàn một cái: "Hai người các ngươi không phải là có chuyện muốn nói sao? Có chuyện nói mau có rắm mau thả!"
Mộ
Lam Yên thấy thái độ phách lối kia, ổn định tâm thần một chút: "Ta muốn
thỉnh cầu lão gia nha phủ, trả ca ca của tỳ nữ ta lại cho nàng ấy."
Trang Lệnh nhướng mày, nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên nói: "Mới vừa rồi ở ngoài
cửa, không phải nói là ca ca của ngươi sao? Thế nào đột nhiên biến thành ca ca của tỳ nữ ngươi rồi!"
"Tỳ nữ của tiểu nữ tử nhát gan,
nhưng lòng lại vấn vương ca ca ruột một ngày không mồ yên mả đẹp thì
nàng ấy một ngày không cách nào gặp mặt mẹ già trong nhà. Cho nên mới
vừa rồi ở bên ngoài, ta bèn nói dối."
Mộ Lam Yên vừa dứt lời,
trên công đường thước gõ gõ vang lần nữa: "Điêu nữ lớn mật! Chẳng lẽ các ngươi không biết kết quả lừa bổn quan ra sao!"
Không khí dần dần trở nên căng chặt, trong lòng Mộ Lam Yên hiểu, loại thời điểm này, nàng với Tố Quý nên lập tức quỳ xuống, cầu xin lão gia phủ nha nhẹ nhàng tha thứ. Nhưng mà nội tâm của nàng lại không để cho nàng làm như vậy, đời
này, nàng cũng không thích cảm giác người khác cưỡi trên đầu nàng!
Trong lòng Trang Lệnh rất là căm hận nhìn chằm chằm hai cô gái dưới đường
quấy nhiễu giấc ngủ yên tĩnh của hắn kia. Vụ án Mạnh phủ vẫn có rất
nhiều điểm nghi ngờ. Ở trong buổi tối hôm hắn tiếp nhận vụ án này, đã
không hiểu ra sao bị một người áo đen uy hiếp, lệnh hắn khiêm tốn xử lý
chuyện này. Nếu không thì sẽ khiến cả nhà già trẻ của hắn cùng nhau hạ
táng theo người của Mạnh phủ!
Hắn tự biết lớn tuổi ngồi lên chức
tri huyện phủ nha, đã là không dễ. Hơn nữa, người tới còn từng tỏ rõ
thân phận không tầm thường, người sáng suốt một chút đã hiểu rõ, chuyện
Mạnh phủ nhất định là không trốn thoát liên quan với bọn họ.
Vì
vậy để đạt được mục đích bảo toàn người nhà, hôm sau hắn bèn phái đưa đi rất nhiều tin đồn, mê hoặc tầm mắt mọi người. Chính hắn lại qua loa thu dọn những người liên can với gia tộc Mạnh thị, liên lạc họ hàng bên
Mạnh phủ tới đây nhận thi thể.
Nhưng kì lạ, duy chỉ có nhiều
thêm một thi thể tiểu nam như vậy, họ hàng bên Mạnh phủ thế nào cũng
không chịu thay hắn nhận đi. Trang Lệnh lo lắng người này có thân phận
khác thường, cho nên vẫn để lại ở trong phủ nha, chưa từng nói với người ngoài. Trước mắt đột nhiên có người tới nhận khiến hắn cảm thấy rất là
không ổn.
Mộ Lam Yên vẫn nhìn chằm chằm vào thái độ của Trang
Lệnh, thấy hắn làm bộ hung ác, lại vẫn bộc lộ ra chần chờ. Suy nghĩ một
lúc, mới mở miệng: "Chúng ta......"
Mới vừa thổ lộ hai chữ, từ sau lưng truyền đến tiếng một người con trai hô to, cắt đứt lời nói của nàng.
"Lão gia, lão gia, thứ cho tiểu nhân tới chậm!" Nghe tiếng, là một nam tử
trung niên gầy bộ dáng ăn mặc thư sinh, đỉnh đầu cắm một cành gỗ đào ở
trên búi tóc rất là dễ coi, bởi vì một đầu cành đào lại treo một cái lá
xanh biếc, nhưng nhìn ra được hẳn là cố ý cải trang đi tới.
Mộ Lam Yên nhìn hoá trang hoa tuyệt thế này, thấy hắn đi tới bên cạnh các nàng, không nhịn được che miệng trộm nở nụ cười.
Đuôi mắt của nam tử nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh hắn lại đang cười nhạo
hắn, vội vã không đi hỏi thăm người tới là ai, mắt hạt đậu lại chó cậy
gần nhà giận dữ, rống to: "Trên công đường! Cô gái hương dã như các
ngươi đã không tuân thủ lễ pháp quỳ lạy triều đình quan phụ mẫu, lại còn đang che miệng cười trộm! Có ai không, làm cho các nàng quỳ xuống cho
ta!"