Phối hợp với Na Trát Phỉ Phỉ hạ lệnh, chúng quan viên tại chỗ hít một hơi khí lạnh, nhưng cũng không ai dám đứng ra nói chuyện. Tư Không Thận làm xong tư thế chiến đấu, nhìn quanh người
khắp bốn phía dần dần ép tới gần, mắt thấy sắp phải đánh nhau, cửa đột
nhiên truyền đến một đợt tiếng phá hủy cửa. . . . . .
Mọi người rối rít ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy Tất Ngôn Nam dẫn một vài thuộc hạ, đi theo sau lưng Mộ Lam Yên, nhanh chóng đi vào.
Trên tay Mộ Lam Yên giơ di chiếu của Tư Không Trung Minh lên cao cao, dừng
bước, hung hăng quét mắt một vòng đám người bên trong không có động tĩnh gì, dừng một chút mới mở miệng: "Phế truất tiền hoàng hậu dẫn theo Đại
hoàng tử Tư Không Vũ mưu nghịch tạo phản, nhân chứng vật chứng đều ở
đây. Mặt khác, trên tay ta chính là di chiếu của tiên hoàng, phong Cửu
hoàng tử Tư Không Thận làm tân thái tử. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Nói xong, dẫn đầu mặt hướng tới Tư Không Thận quỳ xuống.
Lúc này Na Trát Phỉ Phỉ đứng ở phía trên vẫn là thái độ tuyệt đối không có
khả năng, nhìn về phía Mộ Lam Yên hừ lạnh một tiếng: "Tiểu nha đầu lông
vàng từ đâu tới, dám loạn truyền thánh chỉ. Tất cả mọi người tại chỗ
cũng biết sau khi tiên hoàng băng hà, di chiếu không cánh mà bay, ngươi. . . . . ."
"Ngươi đã cũng biết di chiếu của tiên hoàng không
cánh mà bay, vậy tại sao ngươi diệu hổ dương oai ở phía trên, dựa vào
ngươi là hoàng hậu bị phế truất sao?" Mộ Lam Yên đoạt lấy lời của Na
Trát Phỉ Phỉ, dõng dạc mở miệng.
Na Trát Phỉ Phỉ lập tức mất ngôn ngữ, hung ác trừng trừng nhìn Mộ Lam Yên thì Tư Không Thận lại là nóng
nảy hỏi thăm: "Cuối cùng ngươi giấu mẫu phi của ta đi đâu?"
"Mẫu phi của ngươi. . . . . ." Na Trát Phỉ Phỉ cười to: "Không phải đã nói với ngươi là đi xuống bồi tiên hoàng rồi à."
Tư Không Thận tức giận muốn xông lên giết nữ nhân kia, đến lúc này Tất
Ngôn Nam đi tới bên cạnh Tư Không Thận, lo lắng hắn sẽ hành động lỗ
mãng, đặc biệt bắt được cánh tay của hắn: "Theo chân bọn họ nói lời vô
dụng làm gì, trước bắt lại rồi nói sau."
"Hừ, các ngươi cho rằng
đám các ngươi động được đến chúng ta sao? Quan binh Đại Bằng ta đã lẻn
vào mỗi quân đội ở thành Biện Kinh. Hôm nay coi như các ngươi quả thật
cầm di chiếu của tiên hoàng, nhưng cũng chỉ là tự chui đầu vào lưới!
Người đâu, bắt tất cả những nghịch thần tặc tử này lại cho ta, ta muốn
từng bước từng bước róc xương lóc thịt bọn họ!"
Mộ Lam Yên mắt
thấy người từ từ tụ tập lại, càng ngày càng nhiều, lập tức lại móc ra
lệnh bài ba quân trong ngực mình, giương thật cao ở phía trên: "Trên tay ta chính là lệnh bài ba quân sở hữu của thái sư nhất phẩm. Vào trước
khi chúng ta đi vào, đã phái người ra ngoài cho gọi tướng lãnh khắp nơi, đừng tưởng rằng bề ngoài xếp vào cơ sở ngầm của các ngươi là có thể vô
tư rồi. Bây giờ nhìn một chút rốt cuộc là ai bắt ai!"
Mộ Lam Yên
vừa dứt tiếng, ngoài cửa Dưỡng Tâm điện chính là đột nhiên truyền đến
một loạt tiếng bước chân nhanh chóng. Bước chân chỉnh tề, ngoài âm thanh binh khí khôi giáp lệ thường, mọi người chính là biết các tướng lĩnh
trong miệng Mộ Lam Yên đã đi tới ngoài cửa.
Lúc này Na Trát Phỉ
Phỉ mới phản ứng kịp thật ra thì đội ngũ của bọn họ đã sớm bị những
người dưới điện kia xử lý xong tất cả. Lúc này, nàng chỉ tự trách mình
quá mức lơ là. Mà từ trước đến nay ở một bên nghe mẫu thân sai phái, Tư
Không Vũ thấy bộ dáng lần này mẫu thân cũng vô cùng rối loạn.
Kết cuộc, sau cùng Na Trát Phỉ Phỉ, Tư Không Vũ với tất cả người Kỳ quốc và người Đại Bằng có liên quan trận mưu nghịch này đã bị bắt tất cả. Tư
Không Thận bị mọi người vây quanh ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chuyện thứ
nhất chính là dặn dò hậu táng quan viên ý đồ nói chuyện giúp hắn lúc
trước đó.
Về phần những người khác cũng ngại vì tình thế bắt buộc mới vừa rồi, Tư Không Thận cũng sẽ không đi tính toán.
Mộ Lam Yên đứng ở một bên, nhìn các quan viên mặt làm lễ về phía Tư Không Thận, đột nhiên phát hiện thiếu mất một người.
"Ngao Tháp đâu?" Mộ Lam Yên thừa dịp mọi người còn chưa rời đi, lớn tiếng hỏi.
Có mấy người khá cao, hai mặt nhìn nhau nhìn một hồi, mới trả lời: "Sáng
sớm hôm nay Đại hoàng tử, không đúng là phản tặc Tư Không Vũ đã bảo hắn
về nhà trước. Ngươi tìm hắn có chuyện gì sao?"
Mộ Lam Yên gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu một cái, không biết vì sao lại nói thế. Trấn
an được tâm trạng của các đại thần, Tư Không Thận nghe tiếng Mộ Lam Yên
đang tìm Ngao Tháp, mới nhớ tới lần này trừ đoạt lại ngôi vị hoàng đế,
còn có một chuyện quan trọng khác.
Hắng giọng, hỏi về phía mọi người: "Các ngươi có còn nhớ rõ thảm án diệt môn phủ thái sư mười tám năm trước?"
Lời vừa dứt, biểu hiện trên mặt mấy quan viên nhị phẩm hiển nhiên là biết.
Chỉ là một lát sau, mới trả lời: "Chuyện này. . . . . . Vì sao Điện hạ
đột nhiên hỏi tới?"
"Đúng vậy, năm đó Đại Bằng cướp đoạt đất đai
Kỳ quốc của chúng ta, làm hại quốc khố chúng ta thiếu hụt. Sau đó trong
một đêm, tất cả gia quyến của phủ thái sư đều bị mất mạng, thái sư cũng
sợ tội tự sát trong ngục. Dân gian có lời đồn, phủ thái sư diệt môn là
bởi vì thái sư làm chuyện không nên làm, cho nên gặp phải Thiên Khiển
(trời khiển trách)."
"Ngươi thúi lắm!" Mộ Lam Yên có chút nổi giận lớn tiếng phản bác.
Tư Không Thận liếc mắt một cái Mộ Lam Yên bên cạnh, ánh mắt ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng.
"Trước mắt đã có người trực tiếp mời người Đại Bằng đến trong cung chúng ta,
các ngươi vẫn không cảm giác được thích đáng sự kiện năm đó có kỳ lạ
sao? Năm đó Uông Phẩm Lương không làm thái sư nhất phẩm thật tốt, tại
sao phải đi trộn lẫn đấu tranh giữa quốc gia và quốc gia!"
"Chẳng lẽ chuyện kia có liên quan với chuyện hôm nay?" Một người trong đó nói.
Tư Không Thận đối diện vẻ mặt của các đại thần, trong nháy mắt lại trở nên lạnh lùng, móc ra bản sổ sách trộm ra từ Ngao phủ ở trong ngực của
mình: "Chuyện năm đó căn bản là có người vu khống hãm hại. Tất cả quá
trình đều đã được người trong cuộc ghi lại ở bên trong cuốn sách này.
Sau đó, ta sẽ tra rõ ràng từng việc. Ở chỗ này ta nói một câu, phàm là
người có liên hệ với sự kiện năm đó, một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua. Nếu như trong các ngươi có ai biết tin tức thì nhanh chóng nói với ta. Nếu
không bị ta bắt được, cũng đừng trách ta không khách sáo!"
Sau đó, kèm theo một tiếng bộp, sổ sách trên tay Tư Không Thận trực tiếp ném ở bên chân đại thần hàng trước.
Một quan viên nhị phẩm trong đó tương đối lớn tuổi chính là thấy tình thế,
cố ý tiến lên hỏi thăm một phen: "Quyển sách này là tìm được từ nơi
nào?"
"Thư phòng của Ngao Tháp!" Tư Không Thận khàn khàn nhếch
miệng nói ra, lại làm cho mọi người nghe được trong lòng giật mình. Đại
thần mới nói lời vừa rồi, suy ngẫm một phen mới mở miệng: "Vậy thì không giống, mười tám năm trước, Ngao Tháp cũng chỉ là tiểu tử vắt mũi chưa
sạch bị phụ thân hắn mới triệu hồi về từ bên ngoài. Hắn tuyệt đối không
thể nào mưu đồ một chuyện bí mật như vậy."
Ở bên cạnh Mộ Lam Yên
yên tĩnh nghe, đến lúc đó đột nhiên nhớ tới trong ngực còn có giấy viết
thư gói cùng với sổ sách kia. Móc giấy viết thư ra nhìn kỹ một lần, nàng cuống quít vội vàng nhanh chân bèn bắt đầu chạy ra bên ngoài.
Tư Không Thận thình lình thấy đối phương đột nhiên cứ đi như thế, lập tức đứng dậy kêu lên: "Mộ Lam Yên, ngươi đi đâu vậy?"
"Thư mà nương ta viết cho ta có vấn đề, ta sợ gặp chuyện không may, đi Ngao
phủ xem một chút!" Giọng của Mộ Lam Yên giống như biến mất ở trước mặt
mọi người.
Mới vừa ổn định thế cục, Tư Không Thận lo lắng bên
ngoài còn có nghiệt đảng của Na Trát Phỉ Phỉ. Hơn nữa, Ngao Tháp lại
đang ở trong nhà, !)i3n!)@l3Wi!)0n nếu mà Mộ Lam Yên đi lỗ mãng như thế, sẽ xảy ra chuyện. Cho nên ném lại một câu nói, bèn để cho bọn họ tự
mình làm việc.
"Điện hạ, đại điển ngài đăng cơ làm như thế nào
đây?" Trong ngày thường thái giám hầu hạ Tư Không Trung Minh hô to về
phía bóng lưng của Tư Không Thận. Lại chỉ đón lấy một câu xa xăm của đối phương, ngươi xem đó mà làm là tốt rồi.
Các đại thần thấy nhân
vật chính cũng đã rời đi, lập tức cũng buông xuống thần kinh căng thẳng
một ngày một đêm, rối rít hơi uể oải rũ vai xuống, túm năm tụm ba đi ra
phía ngoài.
Tất Ngôn Nam vì giang sơn của huynh đệ, chờ sau khi hắn trở về có thể thấy thoải mái, đặc biệt ở lại thay hắn dọn dẹp tàn cuộc.
Mà Ngao phủ cách xa hoàng cung, giờ phút này bên trong hoàn toàn là một mảnh thê lương.
Tư Không Thận lo lắng Mộ Lam Yên liên tục chạy đi Ngao phủ sẽ mệt mỏi suy
sụp, đặc biệt dắt một con ngựa, trực tiếp chạy như bay từ trong cung trở về Ngao phủ. Vừa đến ngoài cửa, cửa lại là một người trông coi cũng
không có.
Hai người vội vàng đến gần, lại gặp phải cảnh tượng một tỳ nữ vội vã. Mộ Lam Yên bắt lấy cổ tay của đối phương, hỏi thăm nàng
rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.
Tỳ nữ nhìn một cái lại là
thấy nhị tiểu thư đã chết một đoạn thời gian, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng thấy quỷ, la to. Không biết làm sao, một lúc lâu cũng chưa
chắc có người tới đây.
Lúc này Tư Không Thận cũng phát hiện bên
trong phủ này có chút kỳ quái. Giúp đỡ Mộ Lam Yên, tóm chặt tỳ nữ kia
mới mở miệng: "Chớ kêu, chúng ta đều là người sống. Nhị tiểu thư của các ngươi chưa chết!"
Tỳ nữ vẫn còn có chút không can đảm tin tưởng, nhưng đồng ý nhìn Mộ Lam Yên, thật sự không dám xác định hỏi thăm: "Thật sự?"
Mộ Lam Yên có chút nóng nảy: "Đừng quan tâm tới ta là thật hay giả, ngươi
nói cho ta biết, trong phủ xảy ra chuyện gì? Tại sao không có bất kỳ
ai?"
"Trong phủ. . . . . . Trong phủ buổi trưa hôm nay, lão gia và phu nhân song song qua đời rồi!"
Trong lòng Mộ Lam Yên kinh hoàng, bàn tay nắm tỳ nữ không tự chủ khẽ buộc chặt: "Chết thế nào. . . . . ."
"Hình như là nói, phu nhân đầu độc. Bọn hạ nhân trong toàn phủ đều nghe tam
tiểu thư dặn dò, giúp đỡ ở Đức Mẫn viện. Ta chính là nghe Tam Tiểu Thư
dặn dò, chuẩn bị đi mời đại phu!"
"Nếu đã biết trúng độc, tại sao trước đó không đi mời?"
"Bởi vì lúc trước phu nhân còn có ý thức, kéo tam tiểu thư không để cho nàng đi mời. Tam tiểu thư nghe lời, cho nên bèn gác lại cho tới bây giờ!"
Trong lòng Mộ Lam Yên mắng to Ngao Tương ngu ngốc, mẫu thân nói không mời đại phu, nàng còn tưởng là thật sự không mời.
Sai tỳ nữ vừa nãy đi, Mộ Lam Yên và Tư Không Thận không nói hai lời nhanh chóng chạy thẳng đến Đức Mẫn viện của Ngao phủ.
Còn chưa tiến vào viện, xa xa đã nghe tiếng la khóc buồn thương của Ngao Tương.
Mẫn phu nhân và Ngao Tháp song song sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường
của bọn họ. Ngao Tương quỳ gối trước giường, khóc không thể tự kiềm chế. Chú ý tới Mộ Lam Yên đến sau lưng, gần giống như gặp được cây cỏ cứu
mạng vậy, trong nháy mắt nhào tới phía nàng.
"Tỷ tỷ, làm sao giờ
ngươi mới đến? Ngươi là thần y, ngươi mau cứu phụ mẫu. Tương Nhi chẳng
biết tại sao phụ mẫu vô cớ đột nhiên rời đi, ta. . . Ta. . . . . ." Lúc
Ngao Tương nói thì đột nhiên nghẹn lời. Mộ Lam Yên không kịp giúp nàng
sắp xếp nữa, nhanh chóng đi tới bên cạnh giường nhỏ của Mẫn phu nhân.
Động tác cầm lên cổ tay của bọn họ, yên lặng quan sát đánh giá một lần.
Không có, không có mạch đập, không có hô hấp, không có nhịp tim.
Không kịp lo tới tất cả mọi người tại chỗ, Mộ Lam Yên chợt nhảy lên trên
người Mẫn phu nhân, rút ra nhuyễn châm từ bên hông, vén quần áo của đối
phương lên, ghim xuống ở ngực. . . . . .
Hai tờ giấy viết thư đặt chung một chỗ với sổ sách của Ngao Tháp, là của Mẫn phu nhân viết cho
Mộ Lam Yên, nội dung trong thơ là viết như vầy:
Yên Nhi, con gái
của ta. Vi nương lừa gạt con. Khi biết con là con gái ruột thịt của ta,
ta lại không có can đảm nhận nhau với con. Thật ra thì bắt đầu từ khi
thấy vết sẹo trên vai phải của con, ta đã biết rõ. Đây căn bản không
phải trời sinh gì đó, mà là vi nương cắn lên vào lúc con vừa sinh ra
không bao lâu. Trên người con không có một chỗ có bớt, ta sợ ngộ nhỡ ta
không chết, ta sẽ không tìm được con, cho nên, ta bèn cắn một cái.
Ta biết rõ mới đầu con căn bản không tin tưởng ta là thân mẫu của con,
nhưng con chính là hết sức phối hợp ta. Đối với một điểm này, ta rất vui mừng, bởi vì ta cũng không biết phải làm thế nào dùng thân phận mẫu
thân thật sự đi đối mặt con gái của ta.
Chắc hẳn lúc con thấy được phong thư này, ta đã chết rồi, con cũng biết thân phận của con và thân phận của ta.
Ta vốn cũng cũng không biết Ngao Tháp lại là kẻ thù mưu hại phu quân của
ta. Ta hận hắn, nhưng lại bởi vì Ngao Tương, ta yêu hắn. Ta không thể
làm gì, chết cũng không còn mặt mũi xuống đất gặp phụ thân của con. Cho
nên không cần con ra tay, để cho ta cùng đi theo Ngao Tháp.
Cuối
cùng, xin đồng ý yêu cầu cuối cùng của vi nương, dầu gì Ngao Tương cũng
là muội muội cùng mẹ khác cha với con, thay ta chăm sóc. . .