"Từ nơi này đến Ngao
phủ dầu gì cũng cần đi tới nửa canh giờ, ngươi còn không cho ta dùng
khinh công đi. Đến lúc đó là muốn chúng ta leo tường đi vào sao?"
Mộ Lam Yên không nhịn được bật cười hì hì một tiếng, ngăn cản đường đi
của Tư Không Thận, rồi sau đó đưa tay chỉ một cỗ xe ngựa cách đó không
xa: "Nếu là vượt nóc băng tường, cả người ngươi ăn mặc vậy, chờ đến Ngao phủ sợ là xốc xếch cũng bị người chê cười. Ta mướn xe ngựa, chúng ta đi nhanh lên một chút, còn kịp."
Tư Không Thận nghiêng mắt liếc nhìn, quả thật có một chiếc xe ngựa dừng
sát ở nơi chân tường, mới hừ lạnh một tiếng với Mộ Lam Yên đi tới. Lúc
tới gần, phu xe có chút hoài nghi nhìn Tư Không Thận người cao ngựa lớn, cả mặt xanh mét, dừng một chút mới chú ý tới Mộ Lam Yên xinh xắn bên
cạnh, lập tức tươi cười chào đón: "Khách quan, các ngươi đã tới rồi à."
"Ừ, cho chúng ta tiểu thư nhà một cái bục kê chân, dìu nàng lên đi!" Mộ
Lam Yên vừa dứt lời, Tư Không Thận chính là từ chối gọn gàng: "Không
cần." Rồi sau đó thể hiện ra ưu thế chân dài của hắn, một bước chính là
nhảy đi lên.
Chỉ là nháy mắt. . . . . . Người cũng đã tiến vào. . . . . .
Phu xe nhìn lúng túng, liếc mắt nhìn nhau với Mộ Lam Yên, miễn cưỡng cười ra tiếng.
Trên mặt Mộ Lam Yên cũng là thái độ gắng gượng, bày tỏ không sao cả tiếp tục nói: "Vậy ngươi cho ta cầm một chút đi, ta cũng phải đi lên. . . . . ."
Cuối cùng, phu xe điều khiển xe ngựa bắt đầu chạy tới Ngao phủ.
Bên trong xe ngựa, Mộ Lam Yên không biết bao nhiêu lần dạy Tư Không Thận kiểu mẫu ‘làm sao trở thành một đại gia khuê tú’. Làm sao một đường
người ta đều là bộ dáng dầu muối không vào. Bởi vì đi là đường tắt đường nhỏ, một đường xóc nảy khoảng chừng hơn một khắc, bọn họ đã chạy tới
cửa Ngao phủ.
Phu xe thu tiền, bèn lập tức đi rồi.
Mộ Lam Yên ngẩng đầu nhìn cửa vẫn hùng vĩ như ngày xưa, trong lòng hơi
nhiều cảm xúc. Vừa nghĩ tới chỉ cần bước vào cái cửa trước mặt này là có thể gặp được mẹ ruột của mình, nàng lại có chút e sợ bước chân.
Đến lúc đó, cửa Ngao phủ đột nhiên đi ra một tỳ nữ đã lớn tuổi, nhìn bộ
dáng hẳn là bên cạnh Mẫn phu nhân, bởi vì có chút quen mắt. Lo lắng
người ta nhận ra mình, Mộ Lam Yên lập tức cúi đầu xuống.
Cùng lúc đó, cửa chính đã truyền đến tiếng nói của đối phương.
"Ngoài cửa thật là cô nương Lý gia, Lý Dung?"
Lý Dung chính là cô gái Tư Không Thận giả mạo kia, Mộ Lam Yên nghiêng
mắt phát hiện mặt Tư Không Thận không chút thay đổi, hoàn toàn một bộ
dáng không đếm xỉa đến, vội vã kéo vạt áo sau lưng đối phương. Cũng may
bắt đầu có hiệu quả, Tư Không Thận lập tức nhéo cổ họng đồng ý: "Chính
phải."
Tỳ nữ ở cửa nói nhỏ mấy câu, bèn bắt đầu đi tới phía các nàng: "Đợi một
lúc lâu, làm sao mới đến. Mau cùng ta đi vào thôi. À, nam tử bên cạnh
ngươi là ai ? Không phải là?"
Mộ Lam Yên thừa dịp đối phương còn chưa nói xong, bèn lập tức giải
thích: "Ta là đầy tớ tiểu thư của chúng ta, lần này là đặc biệt vì bảo
vệ tiểu thư mà đến."
Nghe xong những lời này, tỳ nữ hiển nhiên cũng không có suy nghĩ nhiều
đã tin tưởng rồi. Chỉ là lúc xoay người bảo họ đuổi theo sát thì trong
miệng nói lảm nhảm: "Lớn lên thì rất cao to uy vũ, trong tài liệu nói Lý Dung cũng chỉ là khuê nữ của dân chúng tầm thường, làm sao còn dẫn theo một tôi tớ. . . . . ."
Sau khi thuận lợi tiến vào Ngao phủ, đi theo tỳ nữ bèn trực tiếp đi tới trong hoa viên.
Gần đây Ngao Tháp vô cùng bận việc, có thể nói là loại nhiều lần qua cửa nhà mà không vào kia. Về phần những cô nương đến sớm hơn bọn họ kia,
cũng bị dẫn tới trong hoa viên.
Mộ Lam Yên đến đó thì quét mắt một vòng, phát hiện trên mặt các cô nương đều là vẻ mặt buồn thiu. Nghe nói cô gái chôn cùng còn thiếu ba người,
nơi này tối thiểu có ba mười mấy người. Loại không xác định này nói cho
các nàng biết, sẽ đưa cho họ tin tức cái chết bao phủ ở trên người các
nàng, tạo thành một loại hơi thở buồn thương nhàn nhạt.
Lần tuyển chọn này chỉ nhằm vào cô nương. Cho nên, Mộ Lam Yên nam trang
bị ‘mời’ đến một bên. Lúc đứng vững nhìn lại phía đám người Mẫn phu nhân đứng đầu thì không tránh được trong nội tâm run lên.
Mấy tháng không gặp, so với lần trước gặp mặt nàng thì