“Làm sao vậy? Chuyện gì mà náo nhiệt như vậy??” Thân ảnh Nam Cung Kình
Hiên đĩnh bạt từ bên ngoài đi vào, tiếng nói du dương tiếng lập tức vang lên trong phòng khách.
Tây trang màu đen tôn lên dáng người anh
tuấn đĩnh bạt, Dụ Thiên Tuyết cơ hồ cầu cứu mà đứng lên, cắn môi, sắc
mặt mang theo một chút hoảng loạn cùng ủy khuất đi qua phía anh.
Nam Cung Kình Hiên mẫn cảm bắt giữ ánh mắt xin giúp đỡ của cô, trong lòng
bỗng nhiên mềm nhũn, cũng chậm rãi tiến lên nhẹ nhàng ôm cô, thấp giọng
nói: “Làm sao vậy?”
Dụ Thiên Tuyết giúp anh cởi áo ngoài, nhỏ
giọng nói: “Nhà của chúng ta tới một bé tổ tông, anh mau giúp em đi, em
không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Nam Cung Kình Hiên cũng đã
thấy được cô bé xinh đẹp ngồi trên sofa, mỉm cười, thấp giọng nói: “Còn
không phải là một cô bé thôi sao? Như thế nào mà dọa em thành như vậy?
Là bạn học của Tiểu Ảnh à?”
“Có một cô bé theo đuổi nó,” Đôi mắt
trong suốt của Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn anh, từng chữ rõ ràng, nhỏ
giọng nói: “Cô bé kia đi theo xe về nhà chúng ta, ở chỗ này luôn miệng
nói phải gả cho nó —— anh nói phải làm sao bây giờ, Tiểu Ảnh nói với con gái người ta là phải xin chỉ thị của người lớn trong nhà rồi mới quyết
định.”
Nam Cung Kình Hiên nghe xong cũng kinh ngạc một trận, nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.
“Phải gả cho nó?”
“Ừ.”
Nam Cung Kình Hiên nhịn một lát rốt cuộc bật cười: “Thăng nhóc này, nhỏ như vậy đã có bộ dáng này……”
Dụ Thiên Tuyết hơi hơi nhíu mày, nắm tay nhỏ đánh vào ngực anh: “Anh đứng
đắn chút, đối với mấy đứa nhỏ trưởng thành sớm này em không có bất kỳ
chiêu số nào, con bé hiểu còn nhiều hơn so với em, nói Tiểu Ảnh đối đãi
với mình tốt như vậy, căn bản là không cần suy xét liền trực tiếp phải
gả cho nó, trẻ con rất ngây thơ, làm em cũng không biết phải cự tuyệt
con bé như thế nào.”
Nam Cung Kình Hiên nhìn ra cô nôn nóng,
không hiểu sao trong lòng lại thấy vui, ý cười dạt dào, ôm cô vào trong
lồng ngực, cúi đầu hôn cánh môi đỏ bừng của cô một cái: “Đừng gấp, anh
tới xử lý.”
Vợ yêu của anh, cho dù là lúc tức giận hay sốt ruột đều có một phong vị khác nhau, khiến anh không thể không chìm đắm.
Lúc này bé Tuyết Lam đã từ trên sofa nhảy xuống, cất cao giọng nói: “Chào chú! Cháu là Bùi Tuyết Lam.”
Nam Cung Kình Hiên yêu thương mà vỗ vỗ lưng của Dụ Thiên Tuyết, ý bảo cô
yên tâm, lúc này mới đi qua đi ngồi xổm xuống ngang tầm với khuôn mặt cô bé, thật là mỹ nhân xinh đẹp tương lai, cười nhạt nói: “Tiểu Ảnh đâu?
Sao nó không ở đây chơi với hai đứa?”
Cô bé xụ mặt: “Bạn ấy đi phòng bên cạnh sửa máy chơi game.”
Nam Cung Kình Hiên duỗi tay xoa xoa đầu cô bé, từ ái mà mở miệng nói: “Vậy
đi tìm nó đi, xem nó có muốn ra chơi với hai đứa, còn chuyện kết hôn
này, ý kiến của cha mẹ luôn chỉ là tham khảo mà thôi, quan trọng là làm
nó thích cháu mới được, Tuyết Lam thấy sao?”
Bé Tuyết Lam mở to hai mắt nhìn, trong mê hoặc mang theo một ít tỉnh ngộ nhìn cái chú tuấn khí bức người trước mắt.
Dụ Thiên Tuyết bưng mâm đựng trái cây đi tới, lúc nghe được câu nói đó thì tay run một cái, suýt nữa đánh rơi cái mâm.
Cô đảo ánh mắt qua, có một tia nôn nóng trách cứ, ý tứ như là đang nói ——
như thế nào mà anh có thể dạy con nhà người ta này đó?!
Nam Cung
Kình Hiên vẫn mỉm cười như cũ, nói vài câu, cô bé kia quả nhiên thiếu
kiên nhẫn, muốn vọt vào trong phòng sách hỏi Tiểu Ảnh rốt cuộc có thích
mình hay không.
Trình Lan Y cũng nhảy xuống sofa: “Tuyết Lam mình đi cùng bạn……”
“Không cần!” Bé Tuyết Lam quát Trình Lan Y, tay nhỏ chỉ mặt cô bé, nói: “Không cần bạn đi cùng, cũng không cho bạn quấy rối nha, tôi biết bạn và Dụ
Thiên Ảnh rất thân thiết với nhau, bạn là tình địch của tôi!”
Trong phòng khách rộng lớn, tất cả người lớn đồng loạt đổ mồ hôi hột, xấu hổ đến muốn qua đời.
Tay của Trình Lan Y túm lấy mép váy, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, mơ hồ “À” một tiếng, còn thật sự chạy về sofa ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc này quản gia đi vào: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, đã liên hệ với bên Bùi gia, một lát sẽ tới đón người.”
Dụ Thiên Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
“Không cần thiết khẩn trương như vậy, trẻ con tới nhà chơi cũng không phải lạc mất, chơi lâu một chút cũng tốt.” Nam Cung Kình Hiên nới lỏng cà vạt
ngồi xuống sofa, tay tùy ý đặt lên đầu Trình Lan Y, yêu thương mà xoa
xoa.
Vẫn là cô bé ở bên cạnh này là ngoan ngoãn nhất, giống mommy của con bé, đơn thuần mơ hồ, lại không có tâm tư xấu.
“Anh còn nói,” Dụ Thiên Tuyết có chút đỏ mặt, đi qua cong lưng, chìa ngón
tay chọc ngực anh, mang theo trách cứ nói: “Trẻ con ầm ĩ anh còn cùng
bọn chúng nói mấy lời này, cái gì mà nó có thích con hay không mới là
quan trọng nhất, bọn chúng làm sao sẽ hiểu a, Tiểu Ảnh biết cái gì kêu
là thích sao?”
Trong đôi mắt đen của Nam Cung Kình Hiên lộ ra
khát vọng quen thuộc, cười nhạt, duỗi tay nắm lấy ngón tay cô, dùng sức
một cái kéo cô vào trong lồng ngực, té ngã ở trên đùi.
“Sớm muộn
gì bọn chúng cũng sẽ hiểu, chờ đến khi bọn chúng có thể hiểu rõ chuyện
cảm tình này thì lại dạy cũng đã muộn,” Nam Cung Kình Hiên xoa eo cô,
nhẹ giọng nói: “Bà xã, muốn con cái trưởng thành thì cái gì cũng không
nên giấu giếm, có cái gì dạy cái đó, Tiểu Ảnh nhà chúng ta ở phương diện IQ rất thông minh, ở phương diện EQ của nó thì anh thật đúng là không
biết như thế nào, cũng là cho anh một cơ hội thí nghiệm thử một lần đi,
hửm?”
Tay của Dụ Thiên Tuyết bị anh bắt lấy dán ở ngực, trong
khoảng thời gian ngắn một chút giận dỗi cũng bay mất, cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh còn nói, nếu EQ của nó cao thì sẽ không để con gái nhà người
ta trực tiếp đến nhà ầm ĩ, nó sẽ tự giải quyết xong rồi.”
“Nháo
về đến nhà cũng tốt, không nháo thì làm sao anh biết nó còn tuổi nhỏ lại có sức quyến rũ lớn như vậy? Quả thực so với anh khi xưa mạnh hơn
nhiều, ngẫm lại thì khi xưa anh là một thằng nhóc khiến người ta ghét bỏ đến cỡ nào……”
Dụ Thiên Tuyết bị hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt làm cho bị ngứa, sắc mặt ửng đỏ: “Hiện tại anh cũng rất đáng ghét.”
“Em thích là được rồi, người khác chán ghét hay không thì liên quan gì đến
anh……” Giọng của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng thấp, nghiễm nhiên
quên mất bên người còn có bạn nhỏ Trình Lan Y đang chớp đôi mắt nhìn bọn họ, nâng cằm Dụ Thiên Tuyết muốn thân mật mà hôn môi.
“Này —— có trẻ con!” Dụ Thiên Tuyết né tránh ngón tay ưu nhã ấm áp của anh, mặt đỏ nhỏ giọng nói.
Lúc này động tác của Nam Cung Kình Hiên mới dừng lại, nhìn về phía cửa, cô
bé Tuyết Lam đang bĩu môi đi ra, mà phía sau cô bé, Tiểu Ảnh cao hơn cô
bé một chút cũng đang banh khuôn mặt nhỏ, lịch sự đi ra, chỉ chỉ sofa
nói: “Bạn lại đó ngồi đi, daddy momy của bạn sẽ lập tức tới đây đón
bạn.”
Bé Tuyết Lam có chút không cam lòng, lần nữa xoay người lại hỏi: “Bạn thật sự thật sự không thích mình sao? Là mình không xinh đẹp
hay là mình không đáng yêu?”
Tiểu Ảnh lịch sự khom lưng: “Đều không phải, bạn thực đáng yêu, nhưng mà ——mình thích mommy của mình!”