Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 345: Là Chính Cô Phá Hủy Nhà Họ La


trướctiếp

Trong căn phòng làm việc xa hoa, Nam Cung Kình Hiên ký xong phần hợp đồng cuối cùng mà cấp dưới đưa tới.

Nhìn sơ qua là hạng mục trước kia đưa cho La thị làm, ngay sau khi đoạn video dâm uế kia bị đưa ra ánh sáng, bên phía đối tác liền hủy bỏ hợp đồng, nhất thời không tìm được công ty nào cường thế hơn để hợp tác, cũng chỉ có thể tới đầu nhập vào công ty thuộc sản nghiệp của nhà Nam Cung.

Ở hợp đồng cuối cùng, mấy chữ cứng cáp phóng khoáng lộ ra sự ngang ngược lạnh lùng.

Đôi mắt thâm thúy quét qua thời gian trên đồng hồ, đã gần tối.

Điện thoại nội bộ đột ngột vang lên.

"Tổng giám đốc, La tiểu thư của La thị muốn gặp anh, anh muốn gặp không?" Giọng nói của cô tiếp tân vẫn ngọt ngào như cũ.

"Một mình cô ta?" Ngón tay thon dài của Nam Cung Kình Hiên gõ gõ trên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.

"Dạ đúng," Cô tiếp tân khẽ lúng túng dừng lại một lát: "Tổng giám đốc, tôi thấy trạng thái của La tiểu thư rất không tốt nên muốn thu xếp cho cô ấy đến phòng nghỉ ngơi ngồi một chút, như vậy có thể chứ?"

"Không tốt như thế nào?" Giọng nói trầm thấp du dương rất bình tĩnh, không có một chút gợn sóng.

"Cô ấy. . . . . . Nhìn cô ấy hình như không được khỏe. . . . . ." Cô tiếp tân sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng che điện thoại, ngẩng đầu lên nhỏ giọng hướng về phía trước mặt nói: "Xin lỗi La tiểu thư, phiền cô. . . . . . Phiền cô đứng ở chỗ này chờ một lát."

Cầm điện thoại nội bộ, Nam Cung Kình Hiên bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt tĩnh mịch dời khỏi màn hình laptop, giơ tay chống môi, lẳng lặng nghĩ ngợi mấy giây.

"Nửa tiếng sau cho cô ta đi lên, hiện tại tôi không có thời gian." Nói xong anh tự tay ngắt điện thoại.

Là thật sự không có thời gian, tay anh tùy tiện lấy văn kiện nào cũng quan trọng hơn so với xử lý một công ty râu ria đã suy sụp.

Suốt nửa tiếng, một cô gái có sắc mặt tái nhợt đứng thẳng ở tại cửa ra vào, trong đại sảnh của Lịch Viễn người tới người đi thật sự rất tạo sự chú ý, đôi môi của La Tình Uyển trắng bệch không có huyết sắc, giống như bị dầm mưa đã lâu, ánh mắt cũng không có thần, cô ta đứng đó chờ đợi, đứng đến hai chân cũng tê dại, thời gian tí tách một giây một giây trôi qua, đối với cô ta mà nói, đây đúng là sự giày vò đau khổ.

Điều gọi là đau khổ, chính là ngay cả cửa nhà cũng không dám bước ra, vừa đi ra ngoài chính là những cái chỉ chỉ chõ chõ.

Điều gọi là đau khổ, chính là ba của mình cả ngày mắng con gái dâm đãng vô sỉ, trách cô ta nhơ nhuốc liên lụy gia đình.

Điều gọi là đau khổ, chính là cô ta đứng ở trong công ty to lớn của anh, thừa nhận sự đối đãi lạnh lùng thâm nhập cốt tủy.

Nửa giờ, lâu như vậy, lâu như vậy.

Đợi đến khi cô tiếp tân đi tới nhẹ giọng nói "La tiểu thư, có thể đi lên rồi", hai chân của La Tình Uyển đã có phần chết lặng, lúc bước đi bước đầu tiên còn có chút run rẩy, vịn vách tường, sắc mặt tái nhợt đi tới thang máy.

Trong phòng làm việc, Nam Cung Kình Hiên đã xử lý xong tất cả công việc gần đây, anh giơ tay xoa xoa mi tâm.

Sở dĩ gần đây liều mạng như vậy, đều là bởi vì phải dành thời gian để chuẩn bị hôn lễ, lượng công việc mỗi ngày của anh rất lớn, nhưng hàng ngày về nhà trong lòng cảm thấy rất rất ấm áp, tách cà phê đen trên bàn đã thấy đáy, cửa mở ra, cô thư ký thân thiết bưng tách cà phê trống không kia mang đi.

"Tổng giám đốc, La tiểu thư đã tới." Thư ký nhẹ giọng nhắc nhở.

Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới chậm rãi mở mắt ra, thấy được người phụ nữ đứng trước mắt.

La Tình Uyển.

Cô gái phương đông xinh đẹp từng là nhân vật vô cùng quan trọng trong giới thời trang Paris đây sao, giờ phút này, cởi bỏ sự ưu nhã hào phóng, quý khí xa hoa, cô ta chỉ mặc một cái áo len mỏng manh cùng cái váy bông, tóc xõa đơn giản, lại có vài phần cô đơn đáng thương.

"Đi ra ngoài đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi." Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói với thư ký .

"Dạ, tổng giám đốc."

"Tôi không có nhiều thời gian dành cho cô, mười phút, nói rõ ràng cô muốn cái gì, bắt đầu đi." Thân ảnh thon dài mạnh


trướctiếp