“Daddy,” Tiểu Ảnh vỗ
vỗ bả vai của anh: “Không sao, phải biết rằng trên thế giới có rất nhiều loại thiên tài, daddy, sở dĩ ba không phải là game thủ thiên tài, đó
bởi vì ba đã là thiên tài thương nghiệp!”
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, ôm chặt con trai: “Phải không? Ai nói với con?”
“Mommy nói!”
Tiếng cười vui vẻ của một nhà ba người khiến người phục vụ đứng ngoài
cửa cũng cảm thấy ấm áp, thời điểm bưng bê thức ăn tay chân cũng nhẹ
nhàng, đặt lên bàn liền đứng dậy đi ra, còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
“Là em dạy con à?” Để Tiểu Ảnh tự mình đi chém giết trong trò chơi, đôi
mắt thâm thuý của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nheo lại, nắm tay người
phụ nữ đứng phía sau dắt tới trước mặt, nhẹ nhàng dùng sức một cái, kéo
cô vào trong lòng ngực mình, thấp giọng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Em không có nói, em chỉ nói anh kinh doanh rất
lợi hại mà thôi, tốt xấu gì cũng là người thừa kế của gia tộc Nam Cung,
em phải duy trì hình tượng hoàn mỹ của anh trong lòng bảo bảo mới được
—— anh nói đúng không?”
Cô tươi cười lộ ra vẻ giảo hoạt, vòng tay quanh cổ anh, nói.
Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên tự do lướt trên eo cô, nhẹ nhàng chạm đến địa phương phồng lên kia, có chút mê muội.
“Còn bao lâu nữa mới có thể sinh…… Anh có phần chờ không kịp……” Anh ngửi hương thơm trên người cô, ôm chặt thân thể cô, chôn mặt vào bầu ngực ấp ám của cô, giọng khàn khàn nói.
Trước ngực mẫn cảm rung động một trận, dường như có thể cảm nhận được hô hấp nóng như lửa của anh xuyên thấu qua quần áo chui vào da thịt, Dụ
Thiên Tuyết run rẩy cả người, bàn tay nhỏ chống bờ vai của anh, đỏ mặt
nói: “Anh…… Đừng thế này, Tiểu Ảnh ở phía sau, Nam Cung Kình Hiên, anh
không được làm càn……”
Nam Cung Kình Hiên không chút nào để ý tới sự phản kháng của cô, mượn
thân thể cô ngăn trở tầm mắt của con trai, nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực ấm áp của cô, cách lớp quần áo mỏng dịu dàng hôn, lưu luyến mà triền miên.
Cả căn phòng tràn đầy ấm áp, cả người Dụ Thiên Tuyết bỗng nhiên sinh ra
một chút khô nóng, trên khuôn mặt trắng nõn ửng lên từng chút phấn hồng, thân thể vốn đã rất mẫn cảm, bị trêu chọc một trận như vậy, đôi mắt
cũng long lanh hơi nước, mê ly say đắm.
“Anh muốn có con gái, giống y như em vậy, anh nhất định sẽ rất thương
yêu con bé……” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, ngước mắt lên, nhẹ
nhàng hôn lên cằm của cô: “Thiên Tuyết…… Sinh con gái được không?”
Dụ Thiên Tuyết bật cười: “Rõ ràng trước đó anh nói không cần kiểm tra
giới tính, muốn chờ đến thời điểm sinh để có dược kinh hỉ, hiện tại
chính mình lại nhịn không được à?”
Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, gương mặt tuấn lãng lộ ra sự mị hoặc vô
cùng.“Có lẽ do ở bên mẹ con em lâu rồi, nên người cũng trở nên ngây
thơ…… Nhưng anh thích.” Nam Cung Kình Hiên miết miết bàn tay nhỏ của cô, đặt ở bên môi, thâm tình mà hôn.
Không biết thức ăn đã được dọn lên từ lúc nào, một nhà ba người hoà
thuận vui vẻ ăn một bữa cơm, chưa bao giờ cảm thấy hoàn hảo như thế này.
Di động trong túi vang lên.
Vì phòng ngừa là chuyện công việc quấy rầy bọn họ, Nam Cung Kình Hiên đứng dậy đi đến cửa sổ tiếp điện thoại.
“Alo?”
“Chuyện gì xảy ra với cô em gái kia của cậu?” Lạc Phàm Vũ không kiên
nhẫn nói: “Sao cô ta biết Trình Dĩ Sênh ở trong tay mình, hiện giờ chạy
tới náo loạn muốn gặp cậu ta, còn ôm theo con gái, hiện tại chỗ của mình giống y như nhà trẻ, trẻ con khóc không ngừng, cậu nói bây giờ mình nên làm cái gì?”
Nam Cung Kình Hiên hơi hơi nhíu mày.
Anh đã sớm biết, một khi bắt được Trình Dĩ Sênh thì Dạ Hi sẽ không cam
tâm như vậy, cho dù cứu được con gái, cô ta cũng không có khả năng bỏ
qua Trình Dĩ Sênh, buông tha cuộc hôn nhân đã duy trì 5 năm, sau đó mang theo con gái trải qua cuộc sống đơn thân.
Giữa đàn ông và đàn bà,