Một lúc sau, bỗng có nhân viên bước về phía này gọi Mạc Thiến, người nhân viên đó nói Hứa Liễm Âm có chuyện cần gặp cô, là vấn đề kịch bản.
Mấy ngày này, Mạc Nhan liên tục hợp tác với Hứa Liễm Âm, đối với người này
có ấn tượng không tệ, vì vậy cậu nói: "Chị, chị đi qua đi, anh Hứa người này dễ nói chuyện, nhưng mà tính cách thì có chút cổ quái."
Cố Thù nghe xong, có chút không yên lòng, lúc này ngỏ lời: "Tôi đi qua cùng cậu."
Mạc Thiến cũng có lời muốn nói với Hứa Liễm Âm, tất nhiên sẽ không để Cố
Thù đi qua đó, cô nói: "Mình tự mình đi là được rồi, cũng không phải
việc lớn gì, hai người trò chuyện tốt hơn."
Cô nói xong thì khoác thêm một cái áo khoác, đi theo nhân viên công tác đến phòng Hứa Liễm Âm.
Tuổi của Hứa Liễm Âm không lớn nhưng đãi ngộ của đoàn làm phim với hắn không tệ, cho hắn một mình ở một phòng, phòng 408. Đứng trước của phòng, nhìn số phòng, cô lại phiền muộn, nếu lúc này ở kiếp trước, cô đến phòng Hứa Liễm Âm thì bị đám chó săn ập đến, đứng đầu tin tức, kiếp này, rõ ràng
bình yên hơn.
Cô gõ cửa, chốt khóa bên trong liền mở ra, nhưng cũng không mở cửa, lại để cho cô đấy cửa đi vào.
Sau khi cô đi vào thì chứng kiến cảnh Hứa Liễm Âm vừa mới tắm xong, thân
trên để trần, lộ ra làn da trắng nõn, phía dưới được quấn lại bằng khăn
tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt, hắn đang dùng một cái khăn khác để lau mặt.
Cô khóa trái cửa lại, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Cậu có thể mặc đồ vào không?"
Ai ngờ Hứa Liễm hoàn toàn không thèm để ý, còn có chút cao ngạo, hất cầm
khinh thường cô nói: "Cậu theo tôi diễn qua hai lần cảnh trên giường,
năm lần hôn, hiện tại ngượng ngùng với tôi?"
"Nhưng đời này tôi chỉ chạm qua một người con trai đó là Cố Thù, mau cầm đồ mặc vào, nhìn chướng mắt."
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy tôi à? Muốn buông tha một
người con lai đi ôm ấp một người phương Đông không?" Hắn lúc nói chuyện
có chút giọng Quảng Đông, âm thanh trầm thấp, cho người ta cảm giác như
"giọng quan*".
(*)Giọng quan: giọng như nhà quan, công nhân viên chức nhà nước, hách dịch, lý lẽ.
"Lại nói nhảm nữa tôi sẽ đem khăn tắm trên người cậu kéo xuống, chụp vào tấm gửi vào trong email của cậu, vơ vét tài sản của cậu mấy trăm vạn. Cậu
cũng đừng quên, cậu quay cảnh đánh võ động tác thật đẹp, nhưng tôi là có công phu thật."
"Được rồi." Hứa Liễm Âm rốt cục cũng thỏa hiệp, lần nữa quay người đi vào phòng tắm thay quần áo.
Mạc Thiến đi đến giữa căn phòng, phát hiện chỉ có giường là có thể ngồi
được, ngay cả ghế cũng không có, lúc này mới quyết định ngồi lên tủ đầu
giường, tay còn cầm đèn bàn.
Lúc Hứa Liễm Âm đi ra, nhìn thấy bộ dạng của cô, kinh ngạc nhìn cô hỏi: "Cậu làm gì thế?"
"Mẹ nói vào phòng con trai không thể ngồi lên giường người ta."
"..." Hứa Liễm Âm trầm mặt ngồi trên giường, một tay che mặt, cảm thấy người
con gái này ở hai kiếp khác nhau làm cho người nào đó không thể nhìn
thẳng, có phải sau khi trọng sinh, chỉ số thông minh cũng bị thoái hóa
rồi không?
"Nói xem, chuyện gì xảy ra?" Mạc Thiến lúc này mới đi vào vấn đề chính.
Hứa Liễm Âm lúc này mới điều chỉnh tư thế, bắt chéo chân, hai tay chống ở
sau lưng, bộ dạng bất cần đời, trên vai còn vắt khăn mặt, tóc còn nhỏ
giọt xuống khăn mặt rồi biến mắt, áo còn ướt một chút.
"Rất nhiều năm kể từ khi tôi trọng sinh mọi thứ xung quanh đều từng bước xảy ra,
không có gì là thay đổi, cho đến khi tôi nhìn thấy kịch bản này thú vị,
tham gia diễn rồi, không nghĩ tới vai lúc nhỏ nam số 2 lại là Mạc Nhan,
sau khi nghe ngóng thì mới biết là cậu viết kịch bản. Từng làm diễn
viên, đội nhiên bắt đầu với biên kịch, thật sự thú vị, thật khó đoán.
"Rất nhiều năm? Không phải cậu trở về vào năm ngoái sao?"
Hắn lắc đầu, vẻ mặt nặng nề: "Tôi lúc bốn tuổi đã trở về, cậu có thể tưởng
tượng nỗi tôi cùng một đám con nít còn tè ra quần ở cùng một chỗ, có tâm tình học hát nhạc thiếu nhi không?"
Cô nghe xong liền nở nụ cười, căn bản không muốn nghĩ lại.
"Nói tình huống của cậu đi." Mạc Thiến trước hết muốn nghe sự việc của Hứa Liễm Âm.
"Cũng không có gì, chỉ là cùng Diệp Lạc Ngư cùng nhau trọng sinh rồi, cậu
biết quan hệ hai đứa mà, rõ ràng là thanh mai trúc mã, thật sự đáng châm chọc."
"Cậu cùng một chỗ với chị Diệp hả?" Mạc Thiến kinh ngạc.
"Đúng vậy."
Hứa Liễm Âm và Diệp Lạc Ngư đều bắt đầu làm ngôi sao từ khi còn nhỏ tuổi,
càng về sau thì như hình với bóng, danh hiệu Ảnh đế Ảnh hậu, hơn nữa còn phát triển như thường, khi còn bé thì đáng yêu, lớn lên cũng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Nhưng mà, cô còn biết một số tình hình bên trong.
Hứa Liễm Âm cùng Diệp Lạc Ngư, hai người đã sớm không chỉ là một cặp thanh
mai trúc mã, mà còn là một đôi. Nghe nói năm mười năm mười sáu tuổi đã
xác định quan hệ yêu đương, đến lúc hai mươi tuổi vẫn còn yêu đương
cuồng nhiệt. Không có nghĩ rằng hai người vừa mới thành danh thì đột
nhiên chia tay, cả đời không qua lại với nhau, tiết mục chương trình nào có cậu thì sẽ không có tôi, có tôi thì sẽ không có cậu.
Thời
gian hai người bọn họ chia tay còn có người truyền nhau Mạc Thiến là
tiểu tam, làm cho cô khổ không thể tả, thật sự nằm không cũng bị trúng
đạn.
Năm Mạc Thiến trọng sinh, sự nghiệp diễn xuất của hai người
đều như mặt trời ban trưa, phim đến không ngừng, quảng cáo đến không
ngừng, có có nhiều đề tài, đều truyền ra mấy tai tiếng, lại không có một cái nào là chính thức thừa nhận ở cùng một chỗ.
Kết quả là hai
người bọn họ lại cùng nhau trọng sinh rồi, vẫn trở về lúc còn thanh mai
trúc mã, cái này rất đúng...Tu La Tràng*, cùng nhau đi nhà trẻ, cùng
nhau thay răng, cùng lên tiểu học, cùng làm ngôi sao nhí...
(*) Tu La Tràng: ý chỉ mối quan hệ tình cảm phức tạp, đây chỉ là nghĩa rộng.
"Trời ơi, không thể tưởng tượng được." Mạc Thiến nhìn Hứa Liễm Âm, trong ánh mắt tất cả đều là mặc niệm.
"Cậu sao vậy, cậu xảy ra chuyện gì à?"
"Tôi nhiên phát hiện tôi trọng sinh rồi, nhưng tôi trọng sinh về lúc mười
lăm tuổi, sẽ phải tham gia khóa huấn luyện quân sự cho đến khi học lớp
mười."
"Sau đó gì mà hợp tác với người đại diện mặt bị tê liệt,
trở thành cái gì mà mối tình quốc dân, còn viết kịch bản. Như thế nào,
có ý định về sau tiến vào giới giải trí rồi hả?"
Cô lắc đầu, tỏ
vẻ kiên định: "Không muốn, tôi lần này thầm nghĩ cùng Cố Thù tốt đẹp,
trải qua thời gian bình yên. Hơn nữa cậu ấy không phải mặt bị tê liệt,
lúc cười lên trông rất đáng yêu đấy."
Hứa Liễm Âm im lặng, hắn
kiếp trước không thấy Cố Thù cười lần nào, mỗi lần gặp mặt Cố Thù đều
quan sát hắn, bộ dạng ăn nói có ý tứ. Nhưng mà, đây là chuyện của người
khác, hắn quản không được, chỉ trách hắn là "tình địch" của Cố Thù, sau
đó hắn nói: "Kỳ thật cậu rất thích hợp với vai nữ chính lúc nhỏ trong bộ phim."
"Không muốn."
"Nếu là quyết định của cậu, anh đây ủng hộ cậu."
Cô lúc này cười cười, bắt đầu khoe mẽ, còn quơ quơ đèn bàn trong tay, ngọn đèn chiếu là con mắt Hứa Liễm Âm hơi nhức, hắn chỉ có thể né tránh,
nâng tay lên che mắt.
"Cậu tìm tôi chỉ để thảo luận mấy cái này?" Cô hỏi.
Hắn phủ nhận: "Không phải, tôi biết rõ cậu về sau cũng trọng sinh, đột
nhiên nhớ tới một việc, cậu còn nhớ tôi đã đưa cho cậu một cái ấm
không?"
"Chính là cái vừa nặng lại vừa vô dụng í hả?"
"Cậu...đem đồ cổ để pha trà rồi à?"
"Đó là đồ cổ a...."
"Tôi là người sẽ tặng đồ không có giá trị sao?"
"Thật sự là đồ cổ sao? Tôi...làm bể rồi..." Mạc Thiến yếu ớt nói, nhưng thật
ra là do Cố Thù luôn nhìn Hứa Liễm Âm không vừa mắt, coi hắn là tình
địch, xem quà tặng Hứa Liễm Âm tặng cũng không vừa mắt. Ngày đó Cố Thù
lau ấm, Cố Thù coi như trong lúc lơ đãng làm bể ấm. Muốn trách thì chỉ
có thể trách Cố Thù quá ghen. Ngay sau đó cô liền nghĩ: "Giống như ngày
hôm sau sau khi làm bể ấm, tôi được trọng sinh trở về, ngủ một giấc,
liền phát hiện ở trong ngôi nhà cũ, ngủ trên giường, chân còn bình
thường..."
"Cậu làm bể ấm là lúc nào?" Hứa Liễm Âm hình như tìm được trọng điểm, vội vàng hỏi.
"Quên rồi, nhưng mà hình như mấy ngày nữa phim mới của chị Diệp chiếu rồi."
"Lúc trước tôi vẫn còn phân vân có nên đi xem phim của cô ấy không, cô ấy
lại giấu giếm chuyện cùng Mạnh Nghiêu quay cảnh giường chiếu,.."
Qủa nhiên, cậu ta cho dù cùng Diệp Lạc Ngư chia tay đã vài năm nhưng vẫn
còn để ý Diệp Lạc Ngư. Nếu không thì sẽ không độc thân suốt vài năm,
cũng không có tìm bạn gái, hơn nữa, vẫn còn để ý cô ấy có cùng nam diễn
viên khác quay phim không.
Chuyện hai người bọn họ chia tay được
đồn đãi rất nhiều, Mạc Thiến biết rõ một ít, là do Hứa Liễm Âm quá ghen
tuông, không thể chấp nhận Diệp Lạc Ngư tùy hứng vui đùa với người con
trai khác. Diệp Lạc Ngư với tư cách là một nữ diễn viên, cũng không để ý cái này, cho nên cùng Hứa Liễm Âm xảy ra bất đồng, hơn nữa hai người
đều bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp nhau, tin đồn bên lề lại
quá nhiều, rất nhiều việc chồng chất lên, cuối cùng quyết định chia tay.
"Truyền thuyết cái ấm là sự thật?" Mạc Thiến đội nhiên hỏi.
Cố còn nhớ rõ lúc Hứa Liễm Âm đi sang Pháp để gặp cô, đưa cô cái ấm, kể cậu chuyện kia nửa thật nửa giả.
Cái ấm toán thân màu xanh thẫm, phía trên còn có hình mặt trăng, nhìn có
chút to, có chút nặng, đã có truyền thuyết về cái ấm. Truyền thuyết này
là về chủ nhân của cái ấm, bắt đầu là một đạo sĩ, đạo sĩ đó đã từng vì
tình mà bị tổn thương, không tin vào tình cảm trên thế gian nữa, trở
thành một yêu quái. Yêu quái này cho vào ấm đủ máu của 99 người tình,
dùng đạo pháp để luyện, làm cho cái ấm này trở nên linh thiêng.
Truyền thuyết tương truyền rằng chỉ cần cầu nguyện trước cái ấm này, có thể bù đắp những tiếc nuối khi yêu đương. Nhưng mà điều kiện trước tiên phải
thật sự yêu đối phương, cũng phải thật sự tràn đầy tiếc nuối, nếu không
thì không cách nào trở thành sự thật.
Mạc Thiến lúc ấy bán tính
bán nghi, cầu nguyện với cái ấm, muốn bù đắp tình cảm cho Cố Thù, rất
lâu sau nửa điểm cũng không phản ứng, cô cũng không quan trọng chuyện
này, dù sao cũng là truyền thuyết, ăn nói lung tung, không nghĩ tới, sau khi ấm bể, cô liền trọng sinh rồi.
"Tôi cảm thấy truyền thuyết
về cái ấm này là sự thật, bằng không thì tôi cũng không chết, không
ngoài ý muốn tự sát rồi đột nhiên lại trọng sinh, sau đó cậu cũng trọng
sinh, có thể chứng minh, chắc chắn có dính dáng với cái ấm này." Lúc Hứa Liễm Âm nói chuyện này, âm thanh hơi nặng nề, không giống bình thường
hay nói giỡn, hoặc là ngữ khí bình thường, tiếng Quảng Đông biến thành
tiếng phổ thông tiêu chuẩn.
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, chị Diệp có chạm qua cái ấm này không? Cậu làm thế nào có được cái ấm này?"
"Cái ấm này là lúc tôi quay phim, cần đạo cụ, nghe nói cái ấm là một nhà đầu từ để trong nhà kho lâu rrồi, không tìm thấy đạo cụ phù hợp nên nhà đầu từ mới lấy ra đấy, lúc ấy tôi chỉ thuận tiện nghe một chút, về sau đối
với cái ấm này có ấn tượng sâu sắc, liền mua. Quay hết phim thì lại cảm
thấy mình ngây thơ, dứt khoác đem ấm đưa cho cậu. Về phần Diệp Lạc
Ngư...cô ấy lúc cũng quay bộ đấy."
Vốn hai người định cả đời
không qua lại với nhau, đột nhiên giống như một tảng băng bị phá vỡ,
cùng nhau kết hợp trong một bộ phim, là một bộ phim nổi tiếng.
Kỳ thật....Hai người căn bản không có cùng nhau diễn, lúc quay phim, thời
gian cùng địa điểm cũng khác nhau, căn bản không có chạm mặt, chỉ là làm theo trình tự quay phim thôi. Hứa Liễm Âm cũng không biết Diệp Lạc Ngư
có từng nghe qua truyền thuyết cái ấm chưa, lại có hay không cầu nguyện
với cái ấm, cho nên hiện tại mới không thể xác định được.
"Tôi nghe nói qua, Diêu Thiến Nam cũng có đóng trong bộ này đúng không?" Mạc Thiến hỏi.
"Đúng vậy, cùng quay với tôi."
"Cô ta cũng trọng sinh rồi, còn cùng tôi tranh đoạt Cố Thù, nếu như truyền
thuyết này là sự thật thì chỉ có thể nói rõ Diêu Thiến Nam là chân ái
của Cố Thù rồi." Mặc Thiến vẻ mặt trào phúng, ngữ khí cũng không có nói
giỡn như trước đây, mà có chút nghiêm trọng.