Vừa khai giảng, tiểu thuyết Mạc Thiến viết
cuối cùng cũng được 15.000 chữ. Bây giờ chỉ còn thiếu một cái kết cục,
viết xong sửa chữa lại lần nữa là có thể giao rồi.
Tiếp theo sau
đó, Mạc Nhan cũng thử vai vòng hai xong, chưa đến ngày khai giảng đã bị
tổ phim bắt người mang đến phim trường. Nói là trong lúc tuyết còn chưa
tan, quay một số cảnh có tuyết. Vì vậy Mạc Nhan đành đi sang.
Mạc Thiến không cần giám sát quay phim, có thể tiếp tục đi học như bình
thường. Dường như khi cô giao kịch bản này, sửa chữa hoàn tất xong thì
không còn liên quan gì đến nó nữa.
Ngày đầu tiên sau hôm khai giảng, nhưng không bình thường chút nào.
Gió Đông Bắc vào tháng ba,vẫn mang tới hơi thở rét lạnh. Mạc Thiến không
còn tật xấu của nữ sinh trẻ tuổi nữa, vẫn mặc áo bông dày, đứng trong
tuyết trắng ngập trời chờ xe. Thở ra từng ngụm hơi trắng, hơi sương
quanh quẩn xung quanh cô phiêu tán.
Xe của trường chầm chậm đi đến, dừng lại đúng nơi quy định. Mạc Thiến lên xe, thì đã nghe một tràng thốt lên.
"Cô ấy kìa, mặc một áo lông màu đen"
"Sao còn mang khẩu trang vậy? Thấy không rõ mặt. Hình như không đẹp bằng trên ảnh chụp. »
"Nghe nói ở trường cũng rất đẹp, hình như là hoa khôi của trường đó"
"Thật là đi học cùng chúng ta sao? Cả hai người luôn?"
Mạc Thiến đã đoán được kết quả sẽ thế này nên mang theo khẩu trang, còn vẽ
mày, nhưng không trang điểm. Chỉ là trưng ra mặt mộc thôi. Đừng đùa chứ, cô không muốn trong lúc da mình đang tốt như vậy làm tổn thương da đâu.
Cô lên xe, cũng không gỡ khẩu trang ra, chỉ là cúi đầu mặc kệ ánh mắt của
mọi người, tìm chỗ ngồi xuống. Đã thấy phía sau có một người tóc vàng,
bên cạnh còn có một chỗ chừa trống.
Cô chần chừ một chút, vẫn là
cắn răng kiên quyết đi tới. Ngồi ở một vị trí xa hơn đó, ở đó chỉ có một chỗ ngồi đơn lẽ. Sau khi ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ bên ngoài, không
nói chuyện với Cố Thù.
Cố Thù cũng không trách cô gì cả, anh cũng đang giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng cảm thán không thôi. Quả nhiên
là gừng càng già càng cay, nếu như biết đi xe tới trường có nhiều xem
như vậy, anh cũng cầm theo khẩu trang.
Xe bắt đầu lăn bánh, lúc này đã có người đến hỏi Mạc Thiến.
"Ai, bạn là Mạc Thiến sao?"
"Bạn thật sự viết kịch bản sao? Còn có tiểu thuyết nữa, có thể cho mình xem không?"
"Sao cậu không tâm sự yêu đương với bạn người lai đó? Lại ngồi đây một mình?"
Mạc Thiến nghe thì ho khan, điều chỉnh giọng nói của mình, khàn khàn đáp lại.
"Cảm lạnh, cổ họng hơi khó chịu..."
Sau đó vẫy vẫy tay, ra hiệu mình không tiện nói chuyện.
Đám người này mới mất hứng không hỏi nữa.
Nghĩ lại, Cố Thù cũng bị người ta vây tròn như vậy. Cũng không biết anh đáp
làm sao, chẳng qua nếu là anh.... Nhất định sẽ là thái độ lạnh lùng kia.
"Không biết" "Đừng hỏi tôi" "Có biết phiền hay không?"
Xe đến cửa trường học, Mạc Thiến nhìn ra ngoài cửa xe, đã thấy trước mặt
tối om. Trường học giống như đoàn tham quan du lịch, đứng trước cổng một đám người. Hơn một nửa không phải học sinh, còn có băng rôn hoặc tranh
chữ viết " Ủng hộ mối tình đầu quốc dân".Mạc Thiến cảm thấy trong lòng
xấu hổ, cảm thấy rất khổ sở.
Cô yêu đương, dễ dàng sao?
Do đó, cô trùm mũ bông lên, xuống xe. Cầm mũ bắt đầu chạy như điên. Tốc
độ, sức mạnh, dáng người... khiến cho Cố Thù và đám người đằng sau cô bị dọa cho ngốc luôn rồi. Mắt thấy Mạc Thiến đã gần tiến lại khu trung
học, anh mới bắt đầu xuống xe. Trùm mũ lên đầu, cúi đầu bước nhanh vào
trường học.
Thời điểm này, vẫn có một lần bùng nổ hoan hô, cùng
với tiếng thét chói tai. Thật sự là màu tóc nâu vàng của Cố Thù quá dễ
nhận ra, có mang mũ đi nữa thì vẫn dễ lộ ra, làm Cố Thù tự dưng có suy
nghĩ cạo đầu.
Có lẽ bị tiếng hoan hô dọa đến, anh cũng quay đầu
nhìn thoáng qua. Dưới chiếc mũ, mái tóc màu nâu vàng cũng mắt xanh dương thẫm xanh. Gương mặt trắng do gió lạnh thổi qua mà nhuộm hồng. Bởi vì
ngạc nhiên, miệng hơi mở ra. Kích động liếc qua, bộ dạng ngơ ngác, khiến mọi người thích không thôi.
Sau đó là một trận nhấp nháy mập mờ, còn có một tràng liên tục tiếng "lách tách". Làm anh không dám quay
đầu, vội vã vào trường học.
Kết quả vừa tới cửa lớp, đã phát hiện còn có một đoàn học sinh chờ anh, anh cảm thấy mình vào từ cửa lớp, đến khi vào lớp giống như đang đi trên thảm đỏ vậy. Xung quanh đều là máy
ảnh, còn có một đống người nhìn anh giống như anh là kì trân dị bảo
không bằng, làm anh không còn gì để nói. Trên người còn một ít vết xanh
tím, giống như có người vừa đánh qua vậy.
Mà mấy người trong trường học, không phải trước giờ đều thấy anh hay sao?
Tiến vào lớp, cởi áo khoác ra rồi vắt lên ghế. Chỉnh sửa tóc một chút, cũng
nghe thấy tiếng nữ sinh hét ầm lên. Rốt cuộc hét hò cái gì vậy chứ?
Anh chỉ đành tập trung ngồi trên ghế, ở cửa hàng lang và cửa sổ, đều là
người nhìn anh, khiến anh lúng túng đến rụng rời tay chân. Đành lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Mạc Thiến.
"Cậu bên đó sao rồi?"
Vừa nhắn tin xong, đã có người quấy phá.
"Cố Thù, cậu vừa nhắn tin cho bạn gái à?"
Cố Thù nhíu mày, nhìn người đó trừng mắt, không hề trả lời. Thì nghe thấy có giọng nữ đáp.
"Cậu có phiền hay không vậy? Đừng có quấy rối, sẽ khiến người ta áp lực đó"
Người nói chuyện là Diêu Thiến Nam.
Người hỏi thăm cảm thấy không thú vị, hơi dè bỉu một chút rồi cũng không hỏi thêm.
Cố Thù lười đáp lại, trước đây có nhiều tình huống phát sinh, Mạc Nhan có
thể giúp anh chặn một chút,hiện tại Mạc Nhan quay phim rồi, chỉ còn anh
một thân một mình. Cảm thấy rất nhớ Mạc Nhan. Chẳng qua, chờ Mạc Nhan
quay phim xong, người giúp chặn người, trở thành anh rồi.
Lúc này Mạc Thiến đã trả lời tin nhắn của anh.
"Tôi nghĩ lãnh đạo trường sẽ tìm tụi mình nói chuyện, bây giờ chúng ta cứ cứ làm như bạn bè đi, không thể lộ ra được. Trong trường cũng giữ khoảng
cách một chút"
"Vì sao muốn vậy?"
"Không còn cách nào khác, trước mắt tình huống có hơi đặc biệt, chỉ có thể tùy cơ ứng phó"
Cố Thù không biết làm sao, để điện thoại xuống. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua
đã thấy học sinh vây xem đã bị cờ đỏ đuổi đi gần hết, có thể đoán được
thầy cô chắc cũng gần tới rồi, đây là đang rối loạn trật tự trong trường còn gì.
****
Đúng như Mạc Thiến dự liệu, sau khi tan học, hiệu trưởng gọi Mạc Thiến và Cố Thù lên nói chuyện.
Thật ra hiệu trưởng rất thích Cố Thù, vốn là người lai đã có phần đặc biệt
rồi. Học tập cũng tốt hơn người khác, con người thì khiêm tốn lại có nội hàm. Tham gia thi đấu luôn có thành tích tốt, là một học sinh giỏi. Về
phần Mạc Thiến, tuy rằng không có mấy ấn tượng nhưng biết được từ thầy
chủ nhiệm thì đây là một học sinh tiến bộ rất nhanh, tính cách cũng tốt, cởi mở... còn là thành viên hội học sinh, thể dục thể thao cũng khá.
Hai đứa nhỏ này vậy mà yêu sớm...
Ban đầu, trường học nghĩ cho thầy chủ nhiệm cảnh cáo một chút là có thể dàn xếp được chuyện này. Vậy mà sáng nay vẫn ồn ào như vậy, bọn họ không
thể mặc kệ được, chỉ có thể kêu hai đứa lên hỏi một hai.
Cuối
cùng hai người một mực nói chỉ là bạn bè bình thường. Cố Thù là bạn thân của em trai nên quan hệ có tốt hơn chút thôi. Trên mạng có ảnh chụp
cũng không thể nói được gì cả, chỉ là Cố Thù giúp cô sơn móng tay. Còn
về hồ sư bên QQ, thì bảo là của bạn bè, họ trêu ghẹo chứ không phải là
tài khoản chính chủ.
Không có chứng cứ xác thực, ảnh chụp cũng
không nói lên được điều gì. Trong chuyện này họ cũng rất vô tội, trường
học cũng không thể làm gì được họ hết.
Vì vậy chỉ có thể cảnh cáo cả hai, tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ trai gái, nếu không
trường học sẽ tuyên bố lên hội đồng, để học sinh không thể vây xem người khác như vậy. Sẽ ảnh hưởng đến hai người, còn những người bên ngoài sẽ
do bảo vệ chặn lại.
"Những học sinh khác làm sao giống như hai đứa náo loạn lớn như vậy chứ?"
Giáo viên chủ nhiệm vốn đã xử lí xong rồi, vừa uống trà xong, không nhịn được lại quở trách thêm lần nữa.
"Còn không phải do hai đứa không biết tự kiểm điểm"
"Có thể là họ không đẹp bằng chúng em...."
Mạc Thiến yếu ớt đáp lại.
"Còn rất tự tin nữa, hai đứa biết hay không nếu không cẩn thận. Trường chúng ta có thể năm nay sẽ hạ bậc?"
"Cái này chưa chắc ạ, thầy có biết về hiệu ứng người nổi tiếng không?"
"Hiệu ứng gì cơ?"
" Em có một tấm ảnh sơn móng tay mà hot rồi, thầy có biết không?"
"Em còn thấy cái này là việc gì tốt hả? Còn kiêu ngạo như vậy, một chút xấu hổ cũng không có hả?"
Mạc Thiến liền mím môi, bất đắc dĩ than thở một hơi, chỉ cúi đầu im lặng
nghe mắng. Nội tâm cảm thấy mình quả thật rất vô tội. Người khác trọng
sinh đều có một nhân sinh sáng lạn, vì sao cô trọng sinh chỉ vì yêu sớm
mà bị mắng. Thật là làm người ta tức muốn chết, trọng sinh kiểu này thà
đừng sống lại còn hơn.
"Còn viết kịch bản, tiểu thuyết đã thấy
mình rất giỏi rồi sao. Với kinh nghiệm hiện tại của em có thể viết ra
được cái gì ra hồn. Nếu không học hành cho tốt, sau này thi vào trường
đại học nào bây giờ?"
Giáo viên không ngừng lải nhải, còn dài dòng hơn cả giáo viên chủ nhiệm.
"Thầy ơi, thầy cảm thấy chúng em thế nào mới là học tập cho tốt ạ?"
Người vốn ít lời yên lặng nảy giờ Cố Thù đột nhiên nói chuyện, hơi ngẩng đầu hướng về thầy giáo kia.
"Em là học sinh xếp thứ nhất, Mạc Thiến là hạng hai.... Nếu cứ duy trì thế
này, có thể đậu được đại học, thầy giáo có thể yên tâm chuyện này"
Cố Thù nghe thấy bất cứ ai nói không tốt cho Mạc Thiến, trong lòng đều không thoải mái.
"Còn nhỏ không lo học tập, qua hai năm thì thành tích liền giảm xuống. Hai
đứa hiện tại mới mấy tuổi, ta dạy qua nhiều thế hệ học sinh rồi, dạng
nào còn không gặp qua, đừng nghĩ thầy hù dọa các em"
"Viết kịch
bản tiểu thuyết thì có gì là làm việc không tốt ạ? Bạn ấy vài tháng kiếm được tiền lương của thầy trong vòng 15 năm. Đây là học không tốt sao?
Vậy thầy cảm thấy phải là cuộc sống tầm thường mò mẫm, không có sáng
tạo, đến trường, đi làm sau đó kết hôn sinh con. Mỗi tháng kiếm được
2000 tiền lương thì là tốt đẹp sao?"
"Trò... làm sao nói chuyện với thầy cô kiểu này? em ấy kiếm tiền lúc này có lợi ích gì, về sau kiếm không được nữa đâu!"
"Về sau sẽ kiếm được nhiều hơn. Em tôn trọng thân phận của thầy, cảm thấy
thầy nhiều tuổi hơn nên kính trọng thầy, nhưng không chấp nhận được tư
tưởng lối cũ thế này của thầy"
Nhìn thấy Cố Thù muốn ồn ào với giáo viên, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng hòa giải, sau đó đuổi hai người ra ngoài.
Cuối cùng thì nhà trường vẫn mặc kệ chuyện này. Trường học trong lúc học
sinh nghỉ giữa giờ thì nói về chuyện này. Mạc Thiến với Cố Thù không có
quan hệ yêu đương gì cả. Trên mạng tin tức không thể tin, vả lại học
sinh trong trường không thể cứ vây xem họ như vậy được.
Nhưng mà, trường học không cho, nhóm học sinh vẫn cứ thích vây xem.
Cho nên, trong thời gian khai giảng, Mạc Thiến và Cố Thù từ lúc vào trường tới khi tan học đều bị tập thể bao vây.
Học thể dục cũng có người nhìn, ăn cơm cũng có người nhìn. Đi vệ sinh cũng
không cần xếp hàng đã có người nhường... đãi ngộ này... không cần nói
cũng biết.
Mà hai người ở nơi đầu sóng ngọn gió, không thể không an phận.
Không có tấm mộc Mạc Nhan, chỉ có thể giả vờ không quan biết. Trong trường
không nói câu nào, trên xe không nói câu nào. Bình thường cũng không dám qua lại, chỉ sợ ba mẹ bắt gặp.
Liên hệ duy nhất là ở trường gửi
vài tin nhắn. Sau khi về nhà, mở video ra là ngồi làm một đống bài tập
về nhà. Làm xong bài, Cố Thù thì phải ôn tập chuẩn bị thi. Còn Mạc Thiến thì tiếp tục viết tiểu thuyết...
Lâu lâu ngẩng đầu nhìn màn
hình, trong video thấy đối phương đang cúi đầu vội vã, có thể thấy được
bộ dáng nghiêm túc của anh, vậy mà đã thỏa mãn lắm rồi.
Biết anh ở đây, anh ởbên cô. Cứ vậy mà yêu thật dài lâu, dần dần trở nên thân thuộc, vậy là đã đủ thỏa mãn rồi...