Đột nhiên ngã xuống mà không có bất kỳ cảnh
báo nào. Không chỉ San Hô và Phỉ Thuý, ngay cả Tiêu Thiên Diệu trong
phòng cũng bị sốc: Hừ, Lâm Sơ Cửu sao lại ngất xỉu? Chẳng lẽ đã trúng
chiêu lúc ở trong cung?
"Vương phi, Vương phi?" Phỉ Thuý vội vàng ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân nâng Lâm Sơ Cửu dậy, nhưng phát
hiện trên trán Lâm Sơ Cửu chảy máu, máu vẫn đang không ngừng chảy ra,
thực sự khiến người sợ hãi......
"Mau, người đâu, người đâu,
Vương phi đập phải đầu. Máu, nhiều máu quá! Vương phi chảy rất nhiều
máu!" Phỉ Thuý ôm Lâm Sơ Cửu cố gắng đứng dậy nhiều lần, nhưng vì sức
lực quá yếu, làm thế nào cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể khóc lóc hô to: "San Hô, mau, mau đi tìm đại phu, mau đi gọi người, Vương phi chảy
nhiều máu quá." Nhìn qua giống như người chết, thật sự đáng sợ.
"Ta... ta sẽ đi ngay lập tức." San Hô vốn định giúp Phỉ Thuý cùng nhau nâng
Lâm Sơ Cửu dậy, nhưng thấy tình huống như vậy đành phải đứng dậy chạy ra bên ngoài, nhanh chóng tìm đại phu cho Lâm Sơ Cửu.
Nam nữ thụ
thụ bất thân, thị vệ tiến lên nhưng không dám chạm vào Lâm Sơ Cửu, chỉ
có thể đứng một bên lo lắng, "Phỉ Thuý cô nương, trước tiên dùng khăn đè trên miệng vết thương, không thể để Vương phi tiếp tục chảy máu."
Lâm Sơ Cửu cực kỳ xui xẻo, khi ngã xuống thì đầu vừa lúc đập vào cạnh của
bậc thềm đá, trong nháy mắt khiến trán bị thương, máu bắt đầu chảy ra.
"Đúng vậy, đúng vậy, Vương phi từng nói máu chảy ra nhiều sẽ chết người, cần
phải cầm máu." Phỉ Thuý không sợ Lâm Sơ Cửu sẽ đau, liều mạng đè lên
miệng vết thương của Lâm Sơ Cửu, lúc thấy tốc độ máu chảy ra chậm lại,
nàng mới bình tĩnh lại. Phỉ Thuý run rẩy xem xét hơi thở của Lâm Sơ Cửu, xác định Lâm Sơ Cửu vẫn đang thở, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Thị vệ biết được Lâm Sơ Cửu vẫn còn sống nên yên lòng hơn, chuẩn bị đi vào
báo cáo với Tiêu Thiên Diệu, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đã nhìn
thấy Tiêu Thiên Diệu tự mình đẩy xe lăn đi tới.
"Vương gia?" Thị vệ ngay lập tức đứng thẳng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Thiên Diệu đẩy xe lăn về phía trước, thị vệ lần lượt lui ra phía sau, tách ra đứng về hai phía.
"Bẩm Vương gia, Vương phi nương nương đột nhiên ngất xỉu, trán bị đập vào
bậc thềm đá, máu chảy ra rất nhiều, nhưng rất may không bị nguy hiểm tới tính mạng." Thị vệ tiến lên, lời ít ý nhiều nói.
"Ừ." Tiêu Thiên Diệu lên tiếng, thị vệ vốn tưởng rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ rời đi, không
ngờ Tiêu Thiên Diệu lại điều khiển xe lăn về phía trước.
Vương gia đang muốn làm gì?
Thị vệ sững sờ há miệng, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhưng khiến cho bọn họ càng
kinh ngạc hơn chính là, Tiêu Thiên Diệu không chỉ một đường đi tới trước mặt Lâm Sơ Cửu, còn cong người xuống ôm Lâm Sơ Cửu lên từ trong tay Phỉ Thuý.
A?
Có phải bọn họ hoa mắt, hay là Vương gia bị trúng tà?
Chẳng phải Vương gia không gần nữ sắc hay sao? Vì sao Vương gia lại chủ động bế một cô nương lên?
Không đúng, đây không phải là cô nương, đây là Vương phi bọn họ, Vương gia tự mình bế Vương phi lên là điều hết sức bình thường, nhưng......
Nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu ôm Lâm Sơ Cửu ngồi ở trên xe lăn, thị vệ cảm thấy
rất khó xử. Một màn trước mặt thật sự quá khó tin, bọn họ hoàn toàn
không thể tin được đây là Vương gia nhà bọn họ.
Và khiến cho bọn họ càng thêm kinh ngạc còn ở phía sau, Tiêu Thiên Diệu lạnh giọng hạ lệnh: "Đi, chuẩn bị một căn phòng."
Đây là muốn an bài Lâm Sơ Cửu ở trong sân của hắn?
Phỉ Thuý một lúc thật lâu cũng không thể hồi phục lại tinh thần được, cho
đến khi Tiêu Thiên Diệu ôm Lâm Sơ Cửu, ý bảo thị vệ đẩy hắn về phòng,
San Hô mới có phản ứng lại, vội vàng bò dậy và chạy đi thu dọn một căn
phòng.
Cho dù Vương gia nghĩ như thế nào, Vương phi có thể ở lại sân Vương gia tĩnh dưỡng đều là chuyện tốt.
Động tác của Phỉ Thuý cực kỳ nhanh, khi Tiêu Thiên Diệu ôm Lâm Sơ Cửu tiến
vào, Phỉ Thuý đã dọn xong giường đệm. Phỉ Thuý tiến lên muốn đỡ Lâm Sơ
Cửu từ trong tay Tiêu Thiên Diệu, nhưng lại bị Tiêu Thiên Diệu dùng mắt
lạnh liếc một cái khiến nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Tiêu Thiên Diệu tự mình đặt Lâm Sơ Cửu lên trên giường, thị vệ mơ hồ nhìn
thấy hai chân Tiêu Thiên Diệu chạm xuống đất, nhưng quá nhanh nên không
kịp thấy rõ, Tiêu Thiên Diệu đã ngồi trở về.
Phỉ Thuý bị kích
thích đến nỗi không biết nên phải làm gì, ngơ ngác đứng ở trong phòng,
khi thị vệ đá nàng một chân, nàng mới có phản ứng lại, vội vàng bưng
thau đồng lên và đi ra ngoài múc nước.
Ngô đại phu băng bó xong
cho bọn thị vệ thì trở về Tây viện, Tây viện rất gần với viện chủ của
Tiêu Thiên Diệu. Miệng vết thương của Lâm Sơ Cửu đã ngừng chảy máu, Ngô
đại phu vẫn còn chưa tới, trong khi Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn chờ ở trong phòng. Mặc dù Tiêu Thiên Diệu không nói gì, nhưng Phỉ Thuý lại sợ tới
mức không dám lộn xộn.
Nàng thật sự không hiểu được, rốt cuộc Vương gia có ý gì?
Nếu nói Vương gia quan tâm tới Vương phi, nhưng sau khi Vương gia tiến vào
thì lập tức đưa lưng về phía Vương phi, thà rằng phát ngốc với khung cửa sổ, cũng không liếc mắt nhìn Vương phi một cái.
Nếu nói Vương
gia không quan tâm tới Vương phi, nhưng Vương gia lại không màng thương
thế trên đùi, tự mình ôm Vương phi đi vào, không thèm mượn tay người
khác.
Ai...... sự tình của chủ tử, thật sự quá khó hiểu!
Trong khi Phỉ Thuý vẫn đang miên man suy nghĩ, Ngô đại phu rốt cuộc cũng tới. Ngô đại phu còn không kịp thở dốc đã bị luồng khí lạnh toát ra quanh
thân Tiêu Thiên Diệu làm cho hoảng sợ, "Vương... Vương gia."
Ngô đại phu lắp bắp gọi một tiếng, hiển nhiên không mong đợi Tiêu Thiên Diệu sẽ ở phòng trong.
"Ừ." Tiêu Thiên Diệu không quay đầu lại, vẫn ngồi gần cửa sổ, không người nào biết hắn đang nghĩ gì.
Ngô đại phu ngốc tại chỗ, San Hô không thể nhìn tiếp nên tiến lên nhắc nhở
một câu, Ngô đại phu lúc này mới phản ứng lại, tiến lên bắt mạch cho Lâm Sơ Cửu.
Với y thuật của Ngô đại phu, có thể bắt mạch và chuẩn
đoán cho Lâm Sơ Cửu. Tuy nhiên, sau khi bắt mạch thì phát hiện ra Lâm Sơ Cửu không chỉ suy yếu, tinh thần căng thẳng, mệt nhọc, mà còn......
Ngô đại phu đáp trên mạch của Lâm Sơ Cửu thật lâu vẫn không buông tay, mày
cũng càng ngày nhăn càng chặt, sắc mặt cũng càng trở nên khó coi hơn.
"Ngô đại phu, có chuyện gì với Vương phi vậy?" Phỉ Thuý và San Hô mang vẻ mặt bất an, vội hỏi nói.
"Vương phi, nàng......" Ngô đại phu muốn nói lại thôi, dường như có gì đó khó
xử. Phỉ Thuý và San Hô vừa thấy liền biết có một số việc không phải các
nàng có thể nghe, vì vậy vội vàng thay quần áo sạch cho Lâm Sơ Cửu, sau
đó rút lui ra ngoài.
Hai nha hoàn cư xử rất tốt, lúc đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Ngô đại phu không dám tiếp tục chần chờ, đứng dậy, đi tới phía sau Tiêu
Thiên Diệu, hành lễ nói: "Vương gia, Vương phi trúng độc mãn tính." Ngô
đại phu cũng không dám khẳng định, Lâm Sơ Cửu đã trúng độc gì, tóm
lại......
Cơ thể Lâm Sơ Cửu thật sự không tốt.
"Ân," Tiêu
Thiên Diệu không hề có chút ngạc nhiên, hiển nhiên sớm đã biết được việc này. Trong lòng Ngô đại phu hoảng hốt, âm thầm suy đoán độc trên người
Lâm Sơ Cửu có thể là Vương gia hạ.
Nhưng, với y thuật của Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu không thể không biết, cũng không thể để mình trúng chiêu mới đúng?
Nhưng không ngờ, Tiêu Thiên Diệu trầm mặc một lát lại nói một câu: "Có thể giải hay không?"
"Giải?" Ngô đại phu phát ngốc, Vương gia hạ độc dược cho Vương phi, vì sao hiện tại lại muốn giải độc?
"Không thể?" Tiêu Thiên Diệu xoay xe lăn, ánh mắt quét về phía Ngô đại phu.
Ngô đại phu hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau hai bước, không thể nói
Ngô đại phu đang chột dạ hay là sợ hãi, vì vậy chỉ nói: "Bẩm Vương gia,
tiểu nhân cũng không dám khẳng định Vương phi đã trúng độc gì, còn thỉnh Vương gia tìm người chuẩn bệnh lần nữa."
Ngô đại phu chỉ khám ra Lâm Sơ Cửu trúng độc dược mãn tính, nhưng lại không biết đó là độc gì.
"Ừ," Tiêu Thiên Diệu gật đầu đáp ứng. Ngô đại phu càng thêm bối rối, chẳng
lẽ độc trên người Vương phi, không phải do Vương gia hạ?
Nhưng nếu không phải Vương gia hạ độc, với y thuật của Vương phi thì ai có thể hạ độc được nàng?