Lâm Sơ Cửu cũng hy vọng bản thân mình đang tới nhầm địa phương, nhưng hiện thực là......
"Vương phi, ngài mau tới đây, Thành Hổ đang hấp hối." Ngô đại phu quá gấp gáp, thậm chí không màng tới tôn ti, lớn tiếng nói với Lâm Sơ Cửu.
Tào quản gia và bọn thị vệ hoảng sợ, lần lượt toát mồ hôi lạnh giùm Ngô đại phu, chờ xem Vương phi giáo huấn hắn.
Cho dù Vương gia đối đãi với Vương phi như thế nào, nhưng thân phận Vương
phi vẫn nằm ở nơi đó, Ngô đại phu hô to gọi nhỏ đối với Vương phi, tuyệt đối chính là đang xem nhẹ quyền uy hoàng gia, trị hắn một tội đại bất
kính còn nhẹ. Tuy nhiên......
Lâm Sơ Cửu chỉ nhíu nhíu mày, sau đó bước chân nhanh hơn và đi về phía Ngô đại phu.
Vương phi không hề tức giận? Không phải nói, đại tiểu thư con vợ cả Tả tướng
gia, kiêu căng điêu ngoa không ai bì nổi hay sao? Đây là kiêu căng và
điêu ngoa sao?
Bọn họ đã nhận sai người? Hay là bọn họ đã phán đoán sai vấn đề?
"Vương phi chúng ta là đại tiểu thư Tả tướng phủ, ta không nhớ lầm, đúng
không?" Một thị vệ bị thương nào đó cảm thấy mình có khả năng đã biến
thành ngốc tử, vội vàng kéo người bên cạnh để xác nhận.
Chẳng phải nàng là người điêu ngoa kiêu căng hay sao?
Nhưng không đợi người bên cạnh trả lời, bọn họ đã thấy Tào quản gia mắt lạnh
quét qua một lượt, thị vệ sợ tới mức im lặng giống như ve sầu mùa đông,
không dám hé răng nói tiếp, chỉ co lại một góc, thầm nghĩ đầu mình thật
sự đã bị đâm đến nỗi choáng váng mất rồi.
Lâm Sơ Cửu bước nhanh
tiến lên, từ xa đã nhìn thấy trên chiếc cáng đơn sơ, có một thiếu niên
mặc trang phục thị vệ đang nằm trên đó, bị máu tươi nhiễm đỏ.
"Vương phi, người mau nhìn xem, đứa nhỏ Thành Hổ này sắp chết, máu vẫn luôn
chảy không ngừng, ta không thể cầm máu được cũng không dám rút mũi tên
ra." Ngô đại phu dùng hai tay đè trên miệng vết thương của Thành Hổ, cố
gắng hết sức khiến máu chảy chậm lại.
Người bệnh quá nhiều, những người khác chỉ có thể đi theo phía sau giúp Ngô đại phu băng bó những
người bị thương bên ngoài không nghiêm trọng lắm. Một mình Ngô đại phu
thật sự không thể lo liệu hết việc, Thành Hổ bị thương không được cứu
trị kịp thời, vì vậy hiện tại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
"Ta tới," Lâm Sơ Cửu không hề đùn đẩy, đặt hòm thuốc ở trên bàn một bên, mở nắp hòm thuốc, lấy bao tay và khẩu trang ra, trong chớp mắt mang chúng
vào. Những sợi tóc vương tán loạn ở trên thái dương cũng vén lại gọn
gàng, nhìn qua rất chuyên nghiệp.
Đây... đây thật sự là Vương phi bọn họ? Sao lại có cảm giác giống như nữ tướng quân ở trên chiến trường?
Bọn thị vệ trừng lớn mắt, lúc này bất kể thị vệ nào có thể đứng lên đều
không cần người khác nhiều lời, hoàn toàn ăn ý đứng dậy, duỗi dài cổ
nhìn động tác của Lâm Sơ Cửu.
Bọn họ nghe nói Vương phi đã khâu bụng của Tào Lâm lại, cứu hắn một mạng, nhưng không biết là thật hay giả?
Lâm Sơ Cửu nhanh chóng đeo bao tay vào, lấy nước sát trùng và khay phẫu
thuật tới, liếc mắt quét mọi người một cái nhưng không nói gì, xoay
người đi đến bên cạnh Ngô đại phu, "Tránh qua một bên."
"Được
được được, mời Vương phi." Ngô đại phu vội vàng chuyển người qua một
bên, vốn định ở lại giúp đỡ Lâm Sơ Cửu, nhân tiện học trộm vài chiêu,
nhưng không đợi hắn mở miệng, Lâm Sơ Cửu đã nói: "Ngươi đi xử lý người
bệnh khác đi, nơi này giao cho ta." Có ba người bị thương trí mạng,
không thể chấp nhận sự lãng phí tài nguyên.
"Được." Ngô đại phu
không muốn đi, nhưng nhìn thấy miệng vết thương những người khác vẫn
đang chảy máu, hắn chỉ có thể nhịn đau xoay người, "Ta sẽ đi ngay lập
tức." Hắn tin chắc sau này vẫn còn có cơ hội!
Ngô đại phu vừa đi, vị trí của hắn đã được Tào quản gia thay thế, "Vương phi, có chuyện gì
cứ việc phân phó, nô tài đã sẵn sàng để Vương phi sai phái."
Tào
quản gia nói lời khiêm nhường, có lẽ là cố ý cất nhắc Lâm Sơ Cửu ở trước mặt thị vệ, tránh cho thị vệ coi khinh nàng. Lâm Sơ Cửu cảm kích ý tốt
của Tào quản gia, gật gật đầu về phía lão, chậm rãi nói: "Đè hắn lại,
đừng để hắn lộn xộn."
"Vâng." Tào quản gia tiến lên, đè nửa người trên của Thành Hổ lại, lão đang muốn tìm một người tới giúp lão đè nửa
người dưới của Thành Hổ. Tuy nhiên, lão còn chưa kịp mở miệng đã có mấy
người chủ động tiến lên.
"Cảm ơn." Lâm Sơ Cửu theo bản năng nói
một câu, nhưng nàng không biết rằng một câu "cảm ơn" này của nàng đã
khiến bọn thị vệ kinh hãi.
Bọn họ đã sống lâu như vậy, chưa từng
nghe qua chủ tử nói một câu "cảm ơn" đối với bọn họ. Loại cảm giác này
thật sự...... cực kỳ thoải mái.
Bọn thị vệ nhận thấy Lâm Sơ Cửu
rất dễ nói chuyện, lá gan cũng lớn hơn, ban đầu vốn chỉ đứng từ xa để
nhìn, hiện tại một đám đều lặng lẽ tiến lên, sau đó vây quanh Lâm Sơ
Cửu.
"Chắn hết ánh sáng." Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu nói một tiếng,
những người phía trước lập tức tản ra. Lâm Sơ Cửu gật gật đầu hài lòng,
mở túi phẫu thuật ra, dùng một cái nhíp vô trùng, vạch vết thương đang
chảy máu đầm đìa của Thành Hổ ra, xem xét vị trí mũi tên.
Không
bị thương tổn đến trái tim, động mạch bị vỡ, cần phải được khâu lại,
việc khâu lại có thể nói không khó nhưng cũng không dễ dàng.
Lâm
Sơ Cửu kiểm tra qua tình huống của Thành Hổ một chút, xác định dấu hiệu
sống sót của Thành Hổ vẫn còn, có khát vọng cầu sống rất mạnh, chỉ cần
lúc nàng thao tác không gặp vấn đề gì, Thành Hổ sẽ không bị nguy hiểm
tới tính mạng.
Trên mặt Lâm Sơ Cửu không có một chút cảm xúc nào
hiện ra bên ngoài, nhưng đáy lòng nàng lại nhẹ nhàng thở ra. Nàng dùng
sinh mệnh của mình đảm bảo, trong lúc nàng phẫu thuật sẽ không xuất hiện bất luận sai lầm nào, nàng nhất định có thể cứu sống được người trước
mặt.
"Keng," cái nhíp được ném lên trên khay, Tào quản gia thấy
vẻ mặt Lâm Sơ Cửu rất nghiêm túc, trên mặt không có một chút biểu tình
nào, khiến người đoán không ra Thành Hổ có thể cứu được hay không. Lão
lập tức lớn mật hỏi một câu, "Vương phi, Thành Hổ còn có thể cứu chữa
hay không?"
"Có, không chết được." Lâm Sơ Cửu nói trong khi lấy
ra một ít thuốc mê, tay trái hơi chắn một chút, tiêm vào trong cơ thể
Thành Hổ.
Tào quản gia và thị vệ nhìn thoáng qua không thể thấy
rõ, vì nhận thấy Lâm Sơ Cửu lạnh mặt nên không có người nào dám hỏi
nhiều. Ngược lại, Tô Trà từ nơi xa nhìn thấy, không nhịn được hỏi một
câu: "Di, Lâm Sơ Cửu vừa mới làm gì vậy?"
Đáng tiếc, hắn đứng cách đó quá xa, cho dù hỏi thì Lâm Sơ Cửu cũng không thể giải đáp cho hắn.
Tô Trà mang vẻ mặt buồn bực, oán giận nói với Tiêu Thiên Diệu đang ngồi ở
trên xe lăn: "Thị vệ Tiêu Vương phủ càng ngày càng không có kỷ luật, lúc này toàn bộ đều dám ghé vào cùng nhau xem náo nhiệt." Tô Trà quá chán
nản, bọn họ đã chặn mất tầm mắt của hắn, khiến hắn không thể nhìn thấy
rõ ràng.
Tiêu Thiên Diệu tà mị liếc mắt nhìn Tô Trà một cái, nhưng không nói lời nào......
Lúc này, Tiêu Thiên Diệu bỗng nhớ tới Lưu Bạch, đôi khi Tô Trà thật sự quá
dong dài, Tiêu Thiên Diệu thật sự không rõ bản thân mình vì sao lại kết
giao với Tô Trà.
Sau khi tiêm thuốc mê vào xong, Lâm Sơ Cửu nhân
lúc người không chú ý rút tiêm ra, ném ống tiêm vào trên khay sắt đựng
những dụng cụ y tế khác.
Lâm Sơ Cửu dùng nhíp kẹp miếng gạc và
ngâm vào nước sát trùng, cố gắng rửa sạch bên ngoài miệng vết thương của Thành Hổ, sau đó tiến hành cầm máu......
Lâm Sơ Cửu là một người rất nghiêm túc và có trách nhiệm, một khi nàng đảm nhận công việc, nàng sẽ không có tâm tư chú ý tới các yếu tố bên ngoài, càng không hề dấu
diếm.
Cân nhắc tới việc nàng không thể quang minh chính đại
truyền máu cho Thành Hổ, Lâm Sơ Cửu cần phải giành giật từng giây, trong thời gian nhanh nhất phải cầm máu cho Thành Hổ, rút mũi tên ngắn ở
trong thân thể hắn ra, bởi vậy tốc độ trên tay Lâm Sơ Cửu không thể
không nhanh hơn vài phần.
Tào quản gia và bọn thị vệ nhìn xem,
mắt không hề chớp. Động tác của Lâm Sơ Cửu quá nhanh, bọn họ sợ nếu chớp mắt sẽ bỏ lỡ mất động tác của Lâm Sơ Cửu, đương nhiên bọn họ cũng luyến tiếc chớp mắt......
Bởi vì, mặc dù động tác trên tay Lâm Sơ Cửu
rất đơn điệu, nhưng lại có một sự cám dỗ khiến bọn họ không tự chủ được
di chuyển theo động tác tay của Lâm Sơ Cửu, sau đó chờ mong Lâm Sơ Cửu
sẽ dùng đôi tay của nàng, cứu sống Thành Hổ...