Chân của Tiêu Tử An không hề héo rút, gân cốt cũng không có bất luận vấn đề gì, ngoại trừ không thể đi lại, chân hắn không khác gì chân của
người bình thường. Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không thể chẩn đoán ra được,
nguyên nhân vì sao hắn không thể đi lại.
"Hoàng thẩm, có chuyện gì sai hay sao?" Tiêu Tử An thấy Lâm Sơ Cửu nhíu mày, không nhịn được hỏi một câu.
"Không sao, ta chỉ cảm thấy chân của Tam điện hạ rất kỳ lạ." Hệ thống Y Sinh
nhắc nhở đã chẩn bệnh xong, Lâm Sơ Cửu cũng thu hồi tay lại.
"Có phải không tìm ra nguyên nhân bệnh hay không? Nhưng không thể đi lại?" Tiêu Tử An nói ra nghi ngờ của Lâm Sơ Cửu.
Đây cũng không phải là bí mật gì, Chu Quý Phi là sủng phi của Hoàng thượng, bởi vì hai chân của Tiêu Tử An đi đứng không tốt nên vô duyên với ngôi
vị hoàng đế, nhưng hắn vẫn được Hoàng thượng yêu thích.
Hoàng
thượng đã mời rất nhiều danh y tới trị chân cho hắn, đáng tiếc cho dù
đại phu nổi danh bao nhiêu, thậm chí cả thần y cũng không thể nào chẩn
trị được tật chân của hắn.
Chân hắn không có vấn đề gì, nhưng lại không thể đi lại.
Lâm Sơ Cửu thấy Tiêu Tử An đã biết, nàng cũng không dấu diếm, nói thẳng:
"Ta chưa từng gặp qua chứng bệnh như vậy, chân của người không hề bị
thương." Nàng đã từng ngốc tại khoa ngoại rất nhiều năm, từng gặp qua
không ít người bệnh hai chân đi đứng không tốt. Nhưng cho tới bây giờ,
nàng vẫn chưa từng gặp phải tình huống giống như Tiêu Tử An. Loại tình
huống của Tiêu Tử An càng giống như là bệnh tâm lý.
Không thể
chuẩn đoán và xác định được nguyên nhân của căn bệnh, nhưng lại không
thể nào đi lại được. Không chỉ có nàng, ngay cả Hệ thống Y Sinh cũng
không thể chuẩn đoán được nguyên nhân bệnh. Và Hệ thống Y Sinh đã liệt
người bệnh Tiêu Tử An vào chứng bệnh nghi nan. Trong một khoảng thời
gian ngắn không thể nào trị liệu được, vì thế hệ thống sẽ không trừng
phạt nàng. Điều này khiến cho Lâm Sơ Cửu an tâm hơn, nếu không nàng thật sự sẽ khóc đến chết.
Tiêu Tử An rũ mắt, dấu đi thất vọng trong
mắt, tiếc nuối nói: "Chứng bệnh của ta và Tứ hoàng thúc không giống
nhau, chỉ sợ không thể giúp gì được cho hoàng thẩm."
"A?" Lâm Sơ
Cửu hơi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới lý do lúc nãy mình nói,
vội vàng xua tay nói: "Không sao, không sao. Là ta đường đột, ta có hiểu biết một chút y thuật. Mặc dù chứng bệnh của Tam điện hạ không có cách
nào trị liệu, nhưng ta thật ra biết cách bảo vệ nó. Lúc ta quay lại sẽ
sai người đưa chút dược tới cho điện hạ, Tam điện hạ hãy hỏi thái y xem
có dùng được hay không."
Hệ thống Y Sinh đã chuẩn bị một bộ dầu
mátxa cho Tiêu Tử An, nhìn qua thì nó giống như một loại thuốc truyền
thống của Trung Quốc. Lâm Sơ Cửu mừng rỡ mượn hoa hiến phật, nhưng nàng
không biết Tiêu Tử An có dám dùng hay không.
"Đa tạ hoàng thẩm." Tiêu Tử An không hề cự tuyệt, nhưng có thể dùng nó hay không cũng khó nói được.
Khi hai người nói chuyện, Thất hoàng tử đã mang theo thái y quay lại. Hốc
mắt của Thất hoàng tử vẫn đỏ, trên mặt còn có nước mắt, nhìn qua cảm
thấy rất đáng thương.
Tiêu Tử An là người có trái tim mềm yếu,
mặc dù biết Thất hoàng tử là người không đơn thuần, nhưng cũng không
đành lòng nhìn bộ dáng tiểu hài tử đáng thương của nó.
Khi thái y chuẩn trị cho Lâm Sơ Cửu, Tiêu Tử An gọi Thất hoàng tử tới bên người,
lấy ra một chiếc khăn sạch đưa cho Thất hoàng tử, "Tử Mặc, đừng lo lắng, hoàng thẩm sẽ không sao."
Thất hoàng tử khẽ rên một tiếng, giống như một tiểu hài tử làm sai chuyện gì, không dám tiếp tục lớn tiếng nói chuyện.
Lâm Sơ Cửu vốn không sao, thái y khám cũng không được gì, chỉ có thể nói
rằng sau khi Lâm Sơ Cửu ăn no, đi quá nhanh khiến bụng quặn đau. Thái y
đưa một viên thuốc khó tiêu để Lâm Sơ Cửu uống cùng với nước, sau đó nói nàng nghỉ ngơi một khắc (15ph) rồi hẵng đi tiếp.
Hệ thống Y Sinh kiểm tra đo lường, thấy viên thuốc không có bất luận vấn đề gì, vì
không muốn khiến người hoài nghi, Lâm Sơ Cửu sảng khoái nuốt viên thuốc
xuống. Chưa được một khắc sau nàng liền nói mình không sao, nhưng Tiêu
Tử An và Thất hoàng tử vẫn khăng khăng muốn Lâm Sơ Cửu làm theo như lời
thái y đã nói, dù thế nào cũng bắt Lâm Sơ Cửu nghỉ ngơi đủ một khắc mới
bằng lòng để nàng rời đi.
Sau một khắc, Tiêu Tử An tự mình đưa
Lâm Sơ Cửu và Thất hoàng tử ra khỏi Thanh Hòa Điện. Thất hoàng tử không
dám lôi kéo Lâm Sơ Cửu đi loạn, càng không dám yêu cầu Lâm Sơ Cửu chơi
cùng với nó, an trí Lâm Sơ Cửu nghỉ trưa ở trong điện. Sau nửa canh giờ
(1h) thì Tiêu Tử An đưa nàng tới thỉnh an Hoàng hậu rồi tự mình đưa Lâm
Sơ Cửu ra khỏi cung. Hoàng hậu cũng liên tục nhận lỗi, ngoài mặt tỏ vẻ
hối lỗi khiến người không thể nhìn ra sơ hở.
Lâm Sơ Cửu một đường đi ra bên ngoài thuận lợi, không gặp phải bất luận khó khăn nào. Trái
tim treo cao của Lâm Sơ Cửu cuối cùng cũng được buông xuống, "Cửa ải hôm nay tạm thời đã qua, đối mặt với những người trong cung, cho dù khó xử
cũng không thể quá trực tiếp."
Lâm Sơ Cửu ngồi ở trong xe ngựa,
muốn nghỉ ngơi thoải mái một chút, nhưng làm thế nào cũng không thể nào
tĩnh tâm nổi. Trong đầu nàng không ngừng nhớ tới căn bệnh của Tiêu Tử
An, còn có chén trà bị hạ dược kia.
Hệ thống Y Sinh không cưỡng
chế Lâm Sơ Cửu lập tức trị liệu cho Tiêu Tử An, nhưng Lâm Sơ Cửu lại
không dám từ bỏ như vậy, vạn nhất ngày nào đó Hệ thống Y Sinh lại muốn
nàng trị liệu thì sao?
"Chân không có vấn đề gì, nhưng không thể nào đi lại, vì nguyên nhân gì?"
Lâm Sơ Cửu suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nghĩ ra được ca bệnh tương tự,
cuối cùng chỉ có thể suy đoán Tiêu Tử An không thể đi lại chỉ là do tâm
lý.
Hệ thống Y Sinh được tập hợp tất cả các loại hình chẩn đoán
bệnh rất lớn, nhưng lại không có cách nào do thám được nội tâm con
người. Sự tình giống như có một cao thủ thôi miên, kín đáo đánh vào
trong não Tiêu Tử An, khiến hắn cho rằng chân mình không thể đi lại, vừa đi sẽ lập tức té ngã. Điều này cũng không phải không có khả năng,
nhưng......
"Người nào có thể xuống tay ở trong hoàng cung?" Lâm
Sơ Cửu càng nghĩ càng cảm thấy việc này rất phức tạp, cuối cùng đều là
âm mưu quyền lực. Nàng sợ tới mức nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, không
dám suy nghĩ sâu hơn.
Hiện tại, bản thân nàng đã khó bảo toàn,
nàng nào có bản lĩnh để quản tới sự tình và người trong cung. Hơn nữa,
nàng và Tiêu Tử An cũng không thân thiết, nếu không phải Hệ thống Y Sinh cưỡng chế yêu cầu nàng trị liệu cho Tiêu Tử An, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động ôm việc.
Trong khi Lâm Sơ Cửu đang suy nghĩ tới bệnh
tình của Tiêu Tử An, Tiêu Tử An đã nói với Chu Quý Phi về Lâm Sơ Cửu,
trong đó khiến cho Tiêu Tử An khó hiểu chính là, "Mẫu phi, người có từng nghe nói Tứ hoàng thẩm biết y thuật hay không?"
"Lâm Sơ Cửu biết y thuật? Con nghe ai nói?" Chu Quý Phi nhướng mắt phượng lên, con ngươi trong sáng như nước mùa thu tràn đầy kinh ngạc.
Chu Quý Phi là
con của đế sư đương triều, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng với Hoàng
thượng, tình cảm sâu đậm, nếu không phải nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu quá
mạnh, cũng chưa chắc ai sẽ là Hoàng hậu Đông Văn.
Có thể sinh ra
Tiêu Tử An đẹp tựa như tiên, diện mạo Chu Quý Phi tất nhiên không hề tầm thường. Khuôn mặt Chu Quý Phi xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt trong sáng,
khí chất thanh cao, nhất cử nhất động đều ưu nhã thanh lệ, ngay cả Hoàng thượng cũng luôn khen ngợi Chu Quý Phi.
"Mẫu phi không biết hay
sao?" Điều này khiến Tiêu Tử An càng thêm nghi hoặc, "Nếu như nàng ấy
không biết y thuật, sao có thể khám ra được tật chân của con rất kỳ lạ?" Mặc dù chuyện này không phải là bí mật gì, nhưng cũng không phải là sự
tình Chu Quý Phi nên biết.
"Nàng ấy đã xem qua chân của con?" Chu Quý Phi không thể hiểu được, chính xác thì Lâm Sơ Cửu muốn làm gì?
Không phải Lâm Sơ Cửu rất thích Thái Tử hay sao? Từ khi nào lại cảm thấy hứng thú với nhi tử của mình như thế? Hơn nữa với thân phận hiện tại của Lâm Sơ Cửu, cho dù nàng ấy thích nhi tử mình cũng không thể biểu hiện ra
ngoài.
"Vâng, lúc trước nàng ấy và Thất đệ đi tới gần Thanh Hòa
Điện, có chút không thoải mái. Con gặp được nên đã mời nàng ấy tới Thanh Hòa Điện nghỉ ngơi một lát." Tiêu Tử An đơn giản kể về sự tình lúc
trước một lần.
Sau khi Chu Quý Phi nghe xong, khẽ thở dài, bất
đắc dĩ nói: "Tử An, con rõ ràng biết con người Thất đệ không hề đơn
giản, vì sao lại không biết trốn tránh một chút? Con không biết rằng nó
đã tính kế con."
"Mẫu phi, nào có nghiêm trọng như vậy, hai chân
của con đi đứng không tốt, đời này vô duyên với ngôi vị hoàng đế. Hơn
nữa, con cũng không có suy nghĩ sẽ tranh đoạt vị trí kia. Con không ngại Thất đệ, cho dù nó muốn tính kế cũng không tính tới trên đầu con." Tiêu Tử An nhẹ nhàng khuyên bảo, không hy vọng mẫu phi mình không vui chỉ vì chút việc nhỏ thế này.
"Ai nói nó không tính kế tới trên đầu
con? Lúc trước nó đã thiết kế để con cưới Lâm Sơ Cửu, nếu không phải mẫu phi biết được, hiện tại con đã cưới nàng ấy." Chu Quý Phi hận không thể mài sắt thành thép nhìn Tiêu Tử An.
Nhi tử này của nàng được
sinh ra ở trong hoàng cung, nơi người có thể bị ăn thịt ngay trong nháy
mắt, vì sao vẫn đơn thuần như vậy, thật sự khiến người lo lắng.
"Mẫu phi, người vừa nói gì vậy? Con cưới Lâm...... không phải, là hoàng
thẩm?" Tiêu Tử An sửng sốt, bên tai đỏ ửng, trong đầu bất giác hiện lên
hình ảnh Lâm Sơ Cửu ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ấn hai chân hắn......
Vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc. Khi Lâm Sơ Cửu nghiêm túc, dường như không hề cảm thấy chán ghét giống như trong những lời đồn đãi!