Âm thanh lạnh băng không có cảm tình của Hệ thống Y Sinh vang lên trong
óc, tay Lâm Sơ Cửu đang bưng chén trà run lên, suýt nữa đã khiến nước
trà đổ ra ngoài.
Có độc?
Chưa từng có khoảnh khắc nào,
nàng cảm thấy cảm ơn sự tồn tại của Hệ thống Y Sinh giống như lúc này.
Lâm Sơ Cửu yên lặng cười, để che dấu sự thất thần của bản thân mình, Lâm Sơ Cửu vội vàng nhắm mắt, giả bộ đang ngửi hương trà.
"Trà
ngon." Lâm Sơ Cửu ngoài miệng thì khen, trong lòng lại không ngừng quay
cuồng giống như nước sôi, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu và Thái
tử cao cao tại thượng, phát hiện ra trên mặt hai người không có một chút bất thường nào cả, trong lúc nhất thời cũng không thể khẳng định, kẻ hạ độc có phải là hai người bọn họ hay không.
Biết rõ có độc còn
uống không phải là anh hùng, mà gọi là đồ ngốc. Lâm Sơ Cửu giơ tay trái
lên, dùng ống tay áo to rộng che khuất mặt mình, người khác nhìn thấy là nàng đang uống trà, nhưng chỉ có nàng biết, nàng đã dốc nước trà vào
trong ống tay áo.
Nước trà nóng ướt sũng quần áo, khiến trong người hơi nóng, Lâm Sơ Cửu chỉ mỉm cười, đặt chén trà qua một bên.
Chờ khi nàng trở về, sẽ dùng Hệ thống Y Sinh kiểm nghiệm xem, độc trong chén trà này là độc gì.
Tất nhiên sẽ không có khả năng dùng độc khiến cổ họng chảy máu, muốn nàng
chết ở trong cung, Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối sẽ lật cả trời, không phải
vì báo thù cho nàng, mà là mượn cơ hội đoạt quyền.
Buông chén trà xuống, Vân Trúc tiến lên đổ thêm cho Lâm Sơ Cửu nửa chén nước, nhưng
lúc này Lâm Sơ Cửu không tiếp tục uống, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia chờ Hoàng hậu mở miệng.
Không khiến Lâm Sơ Cửu phải chờ đợi lâu,
Hoàng hậu buông chén trà liền nói: "Sơ Cửu, chuyện ngoài cửa cung là như thế nào? Vừa rồi ta nghe Thái tử nói, ngươi và thị vệ đã xảy ra tranh
chấp? Trước kia không phải ngươi vẫn thường tiến cung hay sao? Thị vệ
trong cung đều biết ngươi, vì sao lại phát sinh tranh chấp như vậy?"
Trên mặt hoàng hậu có vẻ rất quan tâm, nhưng thật ra là đang nói Lâm Sơ Cửu giả dối, ỷ vào thân phận để gây rắc rối.
Không biết đó là thói quen hay cố tình, thái độ của Hoàng hậu đối Lâm Sơ Cửu, vẫn là trưởng bối đối với vãn bối, mở miệng liền mang theo ý vị giáo
huấn.
Lâm Sơ Cửu là một người không có gì để mất, tươi cười nhìn về phía Hoàng hậu, gọi một tiếng: "Hoàng tẩu."
Hai chữ "Hoàng tẩu" vừa ra, không chỉ Thái tử mà ngay cả Hoàng hậu cũng
sửng sốt một trận, lý trí nói cho nàng ta biết, Lâm Sơ Cửu là đệ muội
của nàng ta. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, nàng ta đều đối đãi Lâm
Sơ Cửu giống như vãn bối, nhất thời thật sự không có cách nào tiếp thu
khi Lâm Sơ Cửu đột nhiên biến thành ngang hàng với nàng ta. Tuy nhiên,
cảm xúc của Hoàng hậu không lộ ra ngoài giống như Thái tử, Hoàng hậu chỉ ngẩn ngơ một lát liền hoàn hồn trở lại.
"Nghe được Sơ Cửu gọi
bổn cung một câu Hoàng tẩu, bổn cung thật sự rất vui. Mấy năm nay Thiên
Diệu vẫn luôn một mình, bên người không có người tri kỷ chiếu cố. Bây
giờ có Sơ Cửu ngươi ở bên người Thiên Diệu, bổn cung đã an tâm rồi."
Giọng điệu đột nhiên biến đổi, trở thành quan tâm như chị em dâu.
"Đa tạ hoàng tẩu quan tâm, sau khi trở về ta sẽ nói lại để Vương gia biết
được rằng, hoàng tẩu vẫn luôn nhớ thương, trong lòng Vương gia khẳng
định sẽ rất vui." Lâm Sơ Cửu đứng lên, đi tới giữa điện hành lễ với
Hoàng hậu.
"Hoàng tẩu, về sự tình xảy ra ở ngoài cửa thành ta
thực sự không muốn nhiều lời, dù sao cũng là người một nhà, sao ta có
thể để bụng. Nhưng nếu hoàng tẩu hỏi, sao ta dám không nói."Rõ ràng, Lâm Sơ Cửu đang phàn nàng về những bất bình của mình, đừng nói là Thái tử, ngay cả Hoàng hậu nghe thấy cũng trở nên buồn bực: Lâm Sơ Cửu
từ khi nào thì có não như vậy?
Chẳng lẽ, Tiêu Vương gia có thủ
đoạn dạy dỗ người cao như vậy, ngay cả ngốc tử cũng có thể dạy dỗ thành
người nhanh nhạy như vậy?
Lâm Sơ Cửu không quan tâm Hoàng hậu
nghĩ như thế nào, tự lo cho mình nói: "Hoàng tẩu, xuất giá tòng phu!
Hiện tại, ta đã không phải đại tiểu thư Lâm gia. Ta là Tiêu Vương phi do Hoàng thượng tự mình chỉ hôn, mỗi tiếng nói và hành động của ta đều thể hiện mặt mũi thiên gia. Nếu như trước kia, thị vệ trong cung muốn đánh
tùy tùng của ta và không cho ta tiến vào, khẳng định ta sẽ không nhiều
lời dù chỉ một câu. Nhưng hiện tại đã khác, ta là Tiêu Vương phi, lời
nói việc làm đều chính là mặt mũi Vương phủ, ta bị thị vệ ngăn cản không tính là gì, nhưng bởi vậy mà khiến Vương phủ mất mặt."
Lâm Sơ
Cửu không chỉ đẩy hết toàn bộ sai trái đến trên đầu thị vệ, còn nói:
"Hoàng tẩu đều đã biết, ngày đại hôn của ta và Vương gia đã gặp phải
thích khách, trong phủ thương vong vô số. Vương gia đến nay vẫn còn nằm ở trên giường. Nếu không có Vương gia bảo vệ cho ta, hôm nay ta cũng
không thể nào tiến cung thỉnh an hoàng tẩu. Trong khoảng thời gian này
ta thật sự rất sợ, thị vệ ào ào xông lên đã khiến ta tưởng rằng thích
khách lại tới ám sát ta."
Lâm Sơ Cửu nói tới đây, không quên lấy khăn chấm chấm toàn bộ hốc mắt đỏ bừng, bộ dáng cố nén không khóc.
Trên thực tế, Lâm Sơ Cửu bởi vì khóc không ra, có thể khiến hốc mắt đỏ lên cũng đã rất ghê gớm rồi.
"Sơ Cửu......" Hoàng hậu vội vàng mở miệng, không muốn tiếp tục nghe Lâm Sơ Cửu nói tiếp. Nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn vờ như không nghe thấy, nức nở một
tiếng, tiếp tục khóc lóc kể lể, "Hoàng tẩu, thị vệ gây khó dễ cho ta
cũng chẳng là gì, ai bảo Vương gia nhà ta bất lực không binh không
quyền, thị vệ mắt chó nhìn người, không xem ta ở trong mắt là vì ta vô
dụng. Nhưng Thái tử ngàn vạn cũng không nên khinh thường ta như thế."
Hoàng hậu nheo mắt, căng da đầu hỏi một câu: "Thái tử đã làm gì vậy?"
"Mẫu hậu, người đừng nghe Lâm Sơ Cửu nói bậy, ta bất quá chỉ đi ra ngoài đón nàng, còn có thể làm gì?" Thái tử vội vàng giải thích. Lâm Sơ Cửu cũng
không nóng nảy, đợi cho Thái tử nói xong, lúc này nàng mới nói: "Hoàng
tẩu, tẩu cũng nghe thấy rồi đúng không? Thái tử không hề có chút tôn
trọng nào đối với ta, mở miệng Lâm Sơ Cửu ngậm miệng Lâm Sơ Cửu. Nếu như trước kia, ta khẳng định sẽ không nói gì. Thái tử thân phận tôn quý,
muốn gọi ta như thế nào đều được. Nhưng hiện tại không giống trước, ta
đã xuất giá, là Tiêu Vương phi, là hoàng thẩm của Thái tử. Tuy nhiên,
Thái Tử ở cửa cung vẫn gọi ta cả tên lẫn họ."
Thái Tử vốn nghĩ
rằng Lâm Sơ Cửu chỉ cáo trạng hắn bất kính, nhưng không ngờ Lâm Sơ Cửu
đã chuyển chuyện, "Hoàng tẩu, tẩu cũng biết lúc trước ta không hiểu
chuyện, mỗi ngày đều xoay quanh Thái tử, ồn ào muốn gả cho Thái Tử.
Người hiểu biết đều biết ta là tiểu hài tử không hiểu chuyện, người
không biết còn tưởng rằng ta thực sự có gì đó với Thái tử. Ta vốn dĩ sau này sẽ ít tiếp xúc cùng với Thái tử hơn, tận lực tránh khỏi tin đồn,
nhưng Thái tử ở cửa cung lại gọi thẳng tên ta, nếu điều này truyền tới
lỗ tai Vương gia, cho dù ta có một ngàn cái miệng cũng không thể nói rõ
ra được."
Hoàng hậu còn chưa nói gì, Thái tử đã vội vàng nói:
"Ngươi nói bậy gì đó, ngươi cũng không nhìn xem ngươi có đức hạnh gì,
sao ta có thể có quan hệ gì với ngươi"
"Thái tử, ta là hoàng thẩm của ngươi, đây là thái độ ngươi nói chuyện với trưởng bối hay sao?" Lâm Sơ Cửu đứng ở trong điện, vẻ mặt bất mãn với tư thế không chịu dễ dàng
bỏ qua.
Hoàng hậu cảm thấy đau đầu, ấn ấn trên huyệt Thái Dương,
giống như suy tư điều gì, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái và
quay đầu nói với Thái tử: "Thái tử, xin lỗi hoàng thẩm ngươi đi, sau này không thể tiếp tục thô lỗ như thế."
"Mẫu hậu......" Thái tử không dám tin nhìn Hoàng hậu, hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật mình phải xin lỗi Lâm Sơ Cửu.
Hoàng hậu mắt lạnh đảo qua một cái, giọng nói có vài phần nghiêm khắc, "Thái tử, bổn cung nói ngươi cũng không nghe sao?"
Giọng điệu này, đừng nói là Thái tử mà ngay cả Lâm Sơ Cửu cũng cảm thấy hoảng sợ. Lâm Sơ Cửu không nhịn được nghĩ: Không phải nói Hoàng hậu rất coi
trọng Thái tử sao? Nhìn hai người mẫu tử này khi ở cùng nhau, vì sao
không có một chút ấm áp, ngược lại giống như cấp trên đối với cấp dưới
như vậy? Và hoàng hậu khôn khéo như vậy, vì sao lại dạy ra một Thái tử
ngu xuẩn như thế? Hắn thật sự là do Hoàng hậu thân sinh hay sao?
Lâm Sơ Cửu rũ mắt xuống, dấu đi suy nghĩ sâu xa trong mắt......