Tào quản gia lĩnh ngộ sâu sắc ý của Lâm Sơ Cửu, dương cao thanh thế đưa người đến Lâm gia, chỉ kém khua chuông đánh trống.
Tào quản gia nhìn thấy đức hạnh của hạ nhân Lâm gia, biết Lâm Sơ Cửu không
nghĩ sẽ lưu lại mặt mũi của Lâm gia, đương nhiên sẽ không cố kỵ mặt mũi
của Lâm gia. Lâm tướng là quan rất lớn, nhưng Tiêu Vương phủ vẫn không
đến mức để một Tả tướng vào trong mắt.
Tiêu Vương phủ ngay cả mặt Hoàng thượng còn dám đánh, sợ gì một Tả tướng phủ nho nhỏ?
Sau khi Tào quản gia sai người đi thông báo với Lâm gia, cũng không đi vào
trong phủ, mà chỉ ném người ở cổng lớn, nhìn thấy bốn phía có không ít
người đến xem náo nhiệt. Tào quản gia đứng ở chỗ cao, lớn tiếng nói
nguyên nhân đưa hạ nhân Tiêu Vương phủ tới: "Ta đã lớn tuổi như vậy,
chưa từng gặp nhà ai chọn thị tỳ cho cô nương, không đưa khế ước bán
mình cho cô nương. Càng chưa từng thấy qua, thị tỳ nhà ai lại muốn chủ
tử tự mình tới gặp."
"Hôm qua, Vương gia và Vương phi nhà ta đại
hôn, nhưng gặp phải thích khách. Vương gia và Vương phi đều đã bị
thương. Vương phi sai tiểu nhân đi dàn xếp những thị tỳ này, kết quả
những thị tỳ này lại la hét muốn Vương phi tự mình tới gặp bọn họ."
"Gia quy của Lâm tướng thật sự quá lớn, Vương phi chúng ta kính trọng phu
nhân kế (mẹ kế), nhưng phu nhân kế cũng không thể xoa nắn Vương phi
chúng ta như vậy, đưa hạ nhân tới cho Vương phi, nhưng lại túm khế ước
bán mình ở trong tay."
"Vương phi nương nương nhà chúng ta là
người có hiếu, biết Lâm tướng gia không thể thiếu được những hạ nhân
này, lập tức tự mình làm chủ, tặng bọn họ trở về, miễn cho phu nhân kế
không có hạ nhân để dùng."
Giọng nói của Tào quản gia rất lớn,
lời nói tuy nhanh nhưng từng từ lại rất rõ ràng, mọi người ở đây đều
nghe rất rành mạch. Sau khi người Lâm phủ nhận được tin tức và đi ra,
Tào quản gia đã nói xong những lời cần nói.
Nhìn thấy quản gia
Lâm gia, Tào quản gia hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói chuyện,
hai tay ôm quyền nói: "Người đã đưa đến, Vương gia và Vương phi nhà ta
đều đang bị thương, người Vương phủ không tiện rời đi, ta sẽ không ở lại lâu thêm."
Hoàn toàn không cho quản gia Lâm gia cơ hội mở miệng, Tào quản gia giơ tay lên, mang theo hạ nhân Tiêu Vương phủ rời đi.
"Tào quản gia, Tào quản gia, chờ đã. Đây chỉ là hiểu lầm. Là hiểu lầm......" Quản gia Lâm phủ vội vàng đuổi theo, nhưng tất cả người Tiêu Vương phủ
đều được huấn luyện rất tốt. Vì thế, hạ nhân bình thường cũng có thân
thủ mạnh mẽ hơn người, làm sao người Lâm phủ có thể đuổi theo.
Bên ngoài Lâm phủ, một loạt hạ nhân đang quỳ, cộng thêm một đống người đến
xem náo nhiệt, Lâm quản gia u sầu muốn chết, nhất thời thật sự không
biết nên làm như thế nào cho phải.
Tiếp tục để những người này
quỳ gối bên ngoài, thật sự là mất mặt xấu hổ; nhưng mang những người này vào trong phủ, lập tức chứng tỏ Lâm gia đã nhận lại những người này,
nếu muốn đưa trở về sẽ khó khăn hơn!
Đây không phải khiến người khó xử hay sao?
Lâm gia có chấp nhận hay không, Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu không thèm để ý một chút nào. Cho dù là Tiêu Thiên Diệu hay là Lâm Sơ Cửu, đều không
muốn có hành động thân thiện với Lâm gia.
Biết được sự tình đã
được làm thỏa đáng, tâm tình Lâm Sơ Cửu rất tốt, còn luôn nhắc với Tào
quản gia, nếu như Lâm phủ lại mang người và khế ước bán mình tới nữa,
kiên quyết không thể nhận, và nếu người Lâm gia tìm tới cửa, cứ nói
thẳng nàng đang bị thương, không thể gặp khách!
Lâm Sơ Cửu vẫn
luôn đợi Lâm gia phái người tới cửa, kết quả đợi nửa ngày đều không có
một chút động tĩnh. Kể cả việc đưa người Lâm gia trở về, thậm chí họ
cũng không thèm phái người tới cửa giải thích một câu.
Có vẻ như Lâm phu nhân không phải là người kiêu ngạo bình thường!
Tuy nhiên, việc Lâm Sơ Cửu hiện tại phải làm, không phải suy xét Lâm phu
nhân đang suy nghĩ gì. Hiện tại nàng phải làm chính là, ứng phó với thái y do Hoàng thượng phái tới.
Đêm tân hôn, Tiêu Vương và Tiêu
Vương phi gặp thích khách tấn công, hai người đều bị thương, sau khi
Hoàng thượng nhận được tin tức cực kỳ tức giận, lệnh cho Đại Lý Tự và
Hình Bộ nghiêm túc điều tra án này, tuyệt đối không buông tha bất luận
người nào là chủ mưu. Đối với đơn kiện do Tiêu Vương gia trình lên,
Hoàng thượng dường như không nhìn thấy, im bặt không hề nhắc tới việc
này.
Trừ việc đó ra, Hoàng thượng còn hạ thánh chỉ, phái ba vị
thái y có y thuật tốt nhất trong Thái Y Viện tới Tiêu Vương phủ, trị
liệu cho Tiêu Vương và Lâm Sơ Cửu.
Nhưng trong lòng tất cả mọi
người đều hiểu rõ, những thái y này mang danh nghĩa là tới trị liệu,
trên thực tế lại tới để xác định, Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu rốt cuộc có phải thật sự bị thương hay không.
Cũng may, Lâm Sơ Cửu xác
thật là bị thương, hơn nữa nàng chính là đại phu, chỉ cần hơi động tay
chân một chút, lập tức có thể khiến mạch đập của mình trở nên suy yếu,
kết quả thái y chẩn bệnh tất nhiên là không sao.
Và Tiêu Thiên Diệu?
Mặc dù hắn không có vết thương bên ngoài, nhưng trước đó từng mạnh mẽ thúc
đẩy nội lực và ứng chiến với thích khách, sau đó lại không thể điều tức
đầy đủ, thân thể càng thêm trầm trọng, thậm chí còn tệ hơn so với lúc
trước.
Các thái y tới chẩn bệnh, vẻ mặt hoàn toàn trầm trọng, Tần Viện Chính của Thái Y Viện nghiêm túc nói: "Thương thế của Vương gia đã nặng thêm, sau này chỉ sợ càng thêm khó khăn." Ánh mắt dừng lại ở trên
hai chân Tiêu Thiên Diệu, mang theo một sự thông cảm không dễ phát hiện.
Đã thương lại càng thêm thương, Tiêu Vương gia thật sự đã bị phế.
Tần Viện Chính nói một câu, bầu không khí trong Tiêu Vương phủ càng thêm ảm đạm, không có một chút sức sống. Nhưng Tiêu Thiên Diệu vẫn không có
biểu tình gì, giống như người không thể nhúc nhích không phải là hắn.
Tần Viện Chính còn phải về cung phục mệnh, không thể ở lại lâu. Sau khi
giao phó vài câu, lập tức viết ra phương thuốc và giao cho Tào quản gia, để Tào quản gia sai người đi bốc thuốc.
Tào quản gia lập tức sai người đi bốc thuốc, nhưng thuốc này Tiêu Thiên Diệu có uống hay không,
không phải là chuyện thái y có thể quản.
......
Tần Viện
ngay lập tức quay về cung, đối mặt với những câu hỏi của Hoàng thượng.
Hắn không hề dấu diếm cũng không phóng đại bệnh tình, theo đúng sự thật
bẩm báo kết quả do mình chẩn bệnh.
"Hoàng thượng, mặc dù Tiêu
Vương gia không bị thương, nhưng tối hôm qua hắn buộc phải vận công, nội thương nặng thêm. Thương thế dưới người tăng thêm, gân mạch hai chân có xu thế héo rút. Tiêu Vương phi chỉ vì quá kinh sợ, vai trái bị thương,
nhưng không có gì trở ngại."
So với Lâm Sơ Cửu, Hoàng thượng càng quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu hơn, "Vì thế, hai chân của hắn không thể
có khả năng khôi phục lại, đúng không?"
"Hồi Hoàng thượng, theo
như hạ quan chẩn bệnh, cuộc đời này của Tiêu Vương gia không còn có khả
năng có thể đứng lên. Trong Văn Quốc không người nào có thể trị được cho Tiêu Vương gia. Nhưng hạ quan không dám đảm bảo, trên thế gian này có
thế ngoại cao nhân với y thuật cao siêu hay không." Tần Viện Chính nói
chuyện rất có chừng mực, cần phải để lại cho mình đường sống. Rốt cuộc,
thiên hạ to lớn, điều kỳ diệu không phải là không có.
Hoàng
thượng nghe những lời này thì sắc mặt hơi trầm xuống, sau khi suy tư một lát, nói: "Trước đó có thêm dược cho hắn, không có tác dụng gì sao?"
Hoàng thượng sở dĩ không màng tới tình huynh đệ, khăng khăng phải đuổi
tận giết tuyệt, chính là sợ Tiêu Thiên Diệu sẽ gặp được kỳ ngộ nào đó,
một ngày nào đó lại có thể đứng lên.
"Hoàng thượng, Tiêu Vương gia đã không dùng loại dược mà thần đã khai." Tần Viện cúi đầu, không dám nhìn thẳng Hoàng thượng."
Tần Viện Chính là người do Hoàng thượng phái đi, Tiêu Vương gia tin Tần Viện Chính mới lạ.
"Hắn vẫn cẩn thận như vậy." Hoàng thượng lắc lắc đầu, không tức giận thêm,
nhìn thái y quỳ gối trước bàn, thân mình không ngừng run rẩy, Hoàng
thượng không có ý định khiến người thêm khó xử, bảo thái y lui ra.
Cũng may, hắn còn có một bước cờ khác, Tiêu Thiên Diệu cần phải vĩnh viễn
trở thành phế nhân, nếu không hắn không thể nào an tâm!