Lâm Sơ Cửu không cho Ngô đại phu quá nhiều thời gian để tiêu hóa những
thứ ông vừa nhìn thấy, ngược lại cầm lấy bút, vẽ một đường ở trên cẳng
chân khác của Tiêu Thiên Diệu, nói rằng đây chính là vết mổ.
"Hoàn hồn?." Lâm Sơ Cửu trừng mắt liếc nhìn Ngô đại phu một cái. Ngô đại phu
sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt, một lần nữa tiến vào tiết tấu nhịp
nhàng và căng thẳng lần nữa......
Sau bốn canh giờ! (8h)
Lâm Sơ Cửu đứng trước bàn phẫu thuật khoảng bốn canh giờ, mới làm sạch cục
máu đông bị tắc nghẽn ở trên hai chân Tiêu Thiên Diệu. Trong bốn canh
giờ này, Lâm Sơ Cửu thậm chí không có thời gian ngừng nghỉ, chờ đến khi
nàng cuối cùng khâu lại chỗ miệng vết thương, đôi tay đã run rẩy, cơ thể cũng không ổn định được nữa.
"Vương phi, người không sao chứ?" Ngô đại phu vội vàng tiến lên, đỡ lấy Lâm Sơ Cửu.
Trên thực tế, ông cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn khá hơn Lâm Sơ Cửu một chút, lượng công việc của ông không nhiều như Lâm Sơ Cửu.
"Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn." Lâm Sơ Cửu cố gắng dựa vào bàn giải
phẫu đứng vững, giọng nói rất yếu ớt, vừa nghe đã biết cực kỳ mệt mỏi.
Phẫu thuật là công việc tốn sức, chưa kể nàng là người duy nhất hoàn thành
ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng, nàng không mệt đến nỗi ngất xỉu, đã xem như xuất sắc.
Lâm Sơ Cửu hít một hơi thật sâu, giảm bớt cơn mệt
mỏi, cố gắng chấn chỉnh tinh thần, "Ngô đại phu, ông ra ngoài bố trí nơi dưỡng thương cho Vương gia trước đi, ta ở đây với Vương gia."
Đây rõ ràng là muốn đuổi Ngô đại phu, Ngô đại phu cũng là người thông minh, không hỏi gì lập tức lui xuống.
Ai mà không bắt cá hai tay? Tất nhiên, tuyệt học của sư môn không thể dễ
dàng truyền ra bên ngoài. Nếu Vương phi dạy hết cho ông, đó mới là kỳ
lạ.
Ngô đại phu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Sơ
Cửu và Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu kiểm tra một lần nữa, xác định Tiêu
Thiên Diệu bị gây tê sẽ không tỉnh lại nhanh như thế. Nàng lập tức lấy
thuốc hạ sốt ra từ hệ thống Y Sinh, truyền dịch cho Tiêu Thiên Diệu.
Lẽ ra, trong khi giải phẫu vẫn nên truyền máu cho Tiêu Thiên Diệu, nhưng
Tiêu Thiên Diệu đã nói, hắn không tiếp nhận máu của người khác, Lâm Sơ
Cửu không dám mạo hiểm. ngôn tình sủng
Nàng luôn hiểu được điểm quan trọng nào có thể phá vỡ, điểm quan trọng nào
không thể đụng vào. Chuyện truyền máu cho Tiêu Thiên Diệu, nàng không
dám xằng bậy, trừ phi Tiêu Thiên Diệu mất máu quá nhiều và nguy hiểm mới tính mạng, nếu không......
Nàng sẽ không truyền máu cho Tiêu Thiên Diệu.
Thân thể Tiêu Thiên Diệu rất tốt, cho dù trong lúc phẫu thuật mất máu rất
nhiều, hắn cũng chỉ suy yếu mà thôi, sau này điều dưỡng là được. Hồi
phục sau phẫu thuật, có người am hiểu điều trị ở đây, sự khôi phục sẽ
càng nhanh hơn.
Lâm Sơ Cửu điều chỉnh tốc độ truyền dịch, tính toán thời gian, đặt đồng hồ cát, sau đó dựa vào trên ghế nghỉ ngơi.
Mặc dù sức khỏe của nàng đã được cải thiện rất nhiều sau khi điều dưỡng,
nhưng vẫn yếu hơn so với người bình thường. Người bình thường chưa chắc
có thể đứng trước bàn phẫu thuật suốt tám tiếng đồng hồ, đừng nói là
nàng lúc này.
Dựa vào trên ghế, Lâm Sơ Cửu mệt đến nỗi không mở
được mắt, rất nhanh liền thiếp đi. Vì thế nàng không thể nhìn thấy, Tiêu Thiên Diệu mà nàng nhận định sẽ không tỉnh lại nhanh như thế, mở to hai mắt!
Không phải Lâm Sơ Cửu phán đoán sai lầm, cũng không phải
thuốc mê không có tác dụng, mà là Tiêu Thiên Diệu có một sức đề kháng
nhất định chống lại độc dược và mê dược.
May mắn thay, Lâm Sơ Cửu đã dùng thuốc mê, nếu nàng dùng ma phí tán cho Tiêu Thiên Diệu, trừ phi tăng liều thuốc lên gấp mười lần trở lên, nếu không sẽ không có một
chút hiệu quả nào.
Hai mắt Tiêu Thiên Diệu loé lên ánh sáng lấp
lánh, căn bản không hề mê mang vì vừa mới tỉnh lại. Hắn liếc mắt đánh
giá khắp nơi một cái, sau khi nhìn rõ quang cảnh bốn phía, biết mình vẫn đang ở trong căn nhà gỗ nhỏ, chẳng qua không biết hiện tại là giờ nào,
mình đã hôn mê bao lâu.
Hắn di chuyển đầu mình, nhìn thấy bình
truyền dịch treo ở đầu giường, còn có Lâm Sơ Cửu đang mệt mỏi đến nỗi
ngồi ngủ ở trên ghế, trong mắt Tiêu Thiên Diệu hiện lên một suy nghĩ sâu xa: Lâm Sơ Cửu, rốt cuộc nàng là ai? Vì sao lại có nhiều bí mật như
thế?
"Có lẽ, hắn nên tìm Thiên Tàng Các điều tra về Lâm Sơ Cửu." Tiêu Thiên Diệu tự nói với mình ở trong lòng.
Tí tách...... Tí tách...... Nhìn cái chai thủy tinh trong suốt, theo cái
ống chảy vào trong cơ thể mình, Tiêu Thiên Diệu trầm mặc hồi lâu, cho
đến khi hắn xác định nó không có hại gì, lúc này mới nhắm mắt lại.
Thôi, nếu Lâm Sơ Cửu không muốn hắn biết, hắn sẽ giả bộ không biết gì cả. Dù
sao sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, hắn điều tra rõ tất cả những bí mật của Lâm Sơ Cửu!
Nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hít thở nhè nhẹ
của Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu cảm giác rất an tâm, cho dù thân thể lúc này không thể động đậy, cũng cảm thấy không vấn đề gì.
Trong căn nhà gỗ nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, không thể phân biệt rõ ngày hay đêm,
nam nhân và nữ nhân một nằm ngồi xuống, trầm mặc mà lại ấm áp, cho đến
khi một tiếng "keng" giòn tanh vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh này.
Tiêu Thiên Diệu theo tiếng động nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ
cát tính giờ ở trên một tấm sắt, một tiếng giòn vang này chính là tiếng
đồng hồ cát đánh vào tấm sắt.
"Hết giờ rồi." Lâm Sơ Cửu vốn đang ngủ say nghe thấy tiếng động, lập tức mở mắt ra.
Hai mắt nàng đỏ ngầu, không hề bối rối khi vừa mới tỉnh ngủ, chỉ có mệt mỏi không thể nói rõ. Chỉ nhìn một cái, Tiêu Thiên Diệu liền biết Lâm Sơ
Cửu đang rất mệt mỏi. Khi nhìn thấy đôi mắt trũng sâu của Lâm Sơ Cửu, sự bất mãn trong lòng hắn lập tức tiêu tan.
Thôi, hãy buông tha nàng lần này.
Trước khi Lâm Sơ Cửu nhìn sang, Tiêu Thiên Diệu đã nhắm mắt lại trước, giả vờ ngủ!
Lâm Sơ Cửu nhìn thoáng qua bình chuyền dịch IV, phát hiện vẫn chưa truyền
hết. Nàng xoa xoa cánh tay nhức mỏi của mình, sau đó đứng dậy thu dọn
phòng giải phẫu.
"Quả nhiên là bị bắt buộc. Nếu như trước đó, có
người nói rằng một mình ta có thể hoàn thành một ca phẫu thuật kéo dài 8 tiếng, ta nhất định sẽ cảm thấy hắn đang nói đùa, nhưng hiện tại......
ta thật sự làm được!"
Lâm Sơ Cửu vừa thu dọn vừa cảm khái, căn
bản không để ý đến sự tồn tại của Tiêu Thiên Diệu. Ở trong mắt Lâm Sơ
Cửu, Tiêu Thiên Diệu lúc này vẫn chưa thể tỉnh lại từ thuốc gây tê.
Lâm Sơ Cửu rất tự tin về chuyên môn của mình, căn bản không nghĩ tới yêu nghiệt Tiêu Thiên Diệu đã tỉnh lại từ trong hôn mê.
Nhìn thấy nước trong bình truyền dịch đã xong, Lâm Sơ Cửu rút kim, gọi Ngô
đại phu tiến vào, bảo Ngô đại phu phân phó người đưa Tiêu Thiên Diệu trở về phòng, "Ngô đại phu, đêm nay là thời gian nguy hiểm của Vương gia,
ta sẽ gác đêm cho Vương gia. Ông hãy đưa người tới phòng rồi đi nghỉ
ngơi, sáng sớm mai đến lượt ta nghỉ ngơi."
"Vương phi, thân thể của người có chịu được không?" Ngô đại phu nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Sơ Cửu, đáy lòng có chút bất an.
Ông biết về tình trạng sức khỏe của Lâm Sơ Cửu. Bản thân Lâm Sơ Cửu đã
trúng độc dược mãn tính, sức khỏe kém hơn người bình thường, ngoài ra
còn có vết thương vừa mới khỏi, sức khỏe lại càng kém hơn.
Lâm Sơ Cửu chỉ cười khổ nói: "Đêm nay rất quan trọng, không chịu được được
cũng phải cố nhịn. Nếu không, Vương gia xảy ra chuyện, ta và ông đều
phải chôn cùng."
"Ai......" Ngô đại phu biết rằng những lời Lâm
Sơ Cửu nói chính là thực tế, vì thế không khuyên bảo nữa, "Ta sẽ đưa
Vương gia trở về, Vương phi hãy đi tắm rửa rồi ăn chút gì đó, đừng đợi
đến khi Vương gia tỉnh lại, người sẽ lại mệt thêm."
"Yên tâm, ta
chính là đại phu của mình, vẫn có thể tự chăm sóc." Lâm Sơ Cửu nói rất
nhẹ nhàng, nhưng Ngô đại phu hiểu rất rõ, lời này hoàn toàn là nói cho
có lệ.
Đại phu không thể tự chữa cho mình, ngược lại dễ chết nhất bởi vì lao lực......