Ở đây người nào không phải là người từng trải. Những gì Mặc Ngọc Nhi nói đã đủ chứng minh tất cả, Mặc Thần Y căn bản không biết tranh luận thế
nào. Giống như Lâm Sơ Cửu đã nói, việc này nếu để ông tự mình nói ra,
thật sự là rất tàn nhẫn.
Cũng may, Ngô đại phu làm người "phúc
hậu". Sau khi kiểm tra xong, mặc kệ sắc mặt Mặc Thần Y khó coi bao
nhiêu, ông chắp tay nói với Tiêu Thiên Diệu: "Vương gia, trên trang sách có dấu vết phệ long thảo (噬龙草) rất nhẹ. Thảo dược này không có hiệu quả gì, vô vị vô hại không độc, nhưng nếu đi cùng với long phách lại rất
nguy hiểm. Ngày đó, Mặc cô nương đã lật trang sách này, trên tay chắc
chắn đã dính phệ long thảo, nhưng vì quá nhẹ nên không phát hiện ra."
"Phệ long thảo? Ông! Sao ta sẽ có phệ long thảo? Ông cố ý hãm hại ta." Mặc
Ngọc Nhi vội vàng giải thích, giống như chứng thực với Mặc Thần Y: "Phụ
thân, bọn họ đang hãm hại chúng ta, đúng không? Phụ thân phải làm chủ
giúp con."
Mặc Thần Y rất muốn làm chủ giúp nàng ta, nhưng......
"Ngọc Nhi, trên trang sách thật sự có phệ long thảo." Đây là sự thật, ngay cả Mặc Thần Y cũng không thay đổi được.
"Không có khả năng, chuyện này không có khả năng. Sao ta sẽ dùng phệ long thảo hãm hại Vương gia. Ta đã bị người hãm hại. Vương gia, ngài phải tin
tưởng ta." Mặc Ngọc Nhi mất kiểm soát hét lên, nhưng ngoại trừ Mặc Thần
Y, không có người nào để ý tới nàng ta.
Bọn họ đều biết rõ ràng, Mặc Ngọc Nhi chắc chắn đã bị người lợi dụng, nhưng cho dù như thế thì như thế nào?
Thật sự bởi vì Mặc Ngọc Nhi, Tiêu Thiên Diệu thiếu chút nữa mất mạng. Sự
thiếu hiểu biết của nàng ta không thể trở thành lý do thoát tội.
Mặc Thần Y mở miệng thở dốc, nhưng cũng không nói gì. Hại Tiêu Thiên Diệu chính là đồ đệ và nữ nhi của mình, bọn họ cũng oan uổng người tốt, ông có thể nói gì được nữa?
Ngô đại phu không để ý đến Mặc Ngọc Nhi, chỉ nhìn thoáng qua Mặc Thần Y,
tiếp tục nói: "Sau khi phệ long thảo gặp phải long phách thì cực kỳ bá
đạo, chỉ cần một khoảng thời gian nhất định, cho dù chỉ có một chút cũng có thể lấy mạng Vương gia."
Nói cách khác, nếu không phải Lâm Sơ Cửu kịp thời ngăn cản, Tiêu Thiên Diệu đã chết.
Mọi người cùng nhau nhất trí nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, nhưng chỉ thấy Lâm Sơ Cửu thờ ơ nói: "Cuối cùng cũng chứng minh ta trong sạch. Vương gia,
ngài nói đúng không?"
"Ừ." Tiêu Thiên Diệu chỉ nói một tiếng,
không hề nhiều lời. Lâm Sơ Cửu không thèm để bụng, mỉm cười liếc mắt
nhìn Mặc Thần Y một cái.
Mặc Thần Y cảm thấy xấu hổ, không thể
không cúi đầu xuống, cầu tình giúp Mặc Ngọc Nhi, "Vương gia, Ngọc Nhi
tuyệt đối không có tâm hãm hại Vương gia. Nàng đã bị người lợi dụng, xin Vương phi nương nương điều tra rõ."
Lâm Sơ Cửu khẽ cười một
tiếng, "Mặc Thần Y, ngài hỏi sai người rồi. Người thiếu chút nữa bị hại
chết không phải là ta, ngài yêu cầu ta điều tra rõ cái gì?"
Mặc
Thần Y vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Vương phi, Ngọc Nhi vô tội. Người
chắc chắn hiểu rất rõ cảm giác bị người hiểu lầm. Người nhẫn tâm để Ngọc Nhi cũng giống như người, bị người hiểu lầm hay sao?"Advertisement / Quảng cáoĐây là vụ bắt cóc đạo đức, đáng tiếc Lâm Sơ Cửu không để ý thanh danh giống như Mặc Thần Y. Lâm Sơ Cửu cười khẩy nói: "Mặc Thần Y nói sai rồi, bổn
vương phi chưa từng hại Vương gia, ngược lại là công thần cứu Vương gia, làm gì có hiểu lầm như ngài vừa nói. Đối với chuyện Mặc cô nương có
phải vô tội hay không, chỉ sợ chỉ có bản thân nàng mới biết được."
Cả người Mặc Ngọc Nhi nhoáng lên, dường như vừa nhận đả kích quá lớn, đau
buồn nói: "Vương phi, sao ngươi có thể tàn nhẫn vô tình như vậy. Ngươi
rõ ràng biết ta đã bị người hãm hại, nhưng ngươi vẫn muốn trơ mắt nhìn
ta bị hàm oan hay sao?" Mặc Ngọc Nhi hai mắt đỏ ngầu, khóe mắt chảy
xuống một giọt nước mắt.
Mỹ nhân băng sơn rơi lệ, tất nhiên là
đẹp đến nỗi khiến người thương tiếc. Đáng tiếc, mọi người ở đây tưởng
tượng đến chuyện Mặc Ngọc Nhi thiếu chút nữa hại chết Tiêu Thiên Diệu,
ngay cả một chút ý nghĩ thương tiếc nàng ta cũng không hề có, thậm chí
Lưu Bạch cũng quay đầu đi.
Lâm Sơ Cửu khẽ cười, nói: "Mặc cô
nương, ngươi đã quên những gì ngươi vừa nói rồi sao? Ngươi nói, bổn
vương phi sợ ngươi gả vào vương phủ, cướp mất sự sủng ái của Vương gia,
vì thế nên mới bố trí hãm hại ngươi. Cũng tương tự như những gì Mặc cô
nương đã nói, ta sợ ngươi gả vào vương phủ, mượn ân tình và cái gọi là
không có ý đồ cao cả đối với Vương gia, bố trí hãm hại Vương phi này là
ta. Dựa vào thân phận ân nhân cứu mạng để trở thành Vương phi. Vì thế,
ta không có khả năng giúp ngươi."
"Ta sẽ không làm như vậy." Mặc Ngọc Nhi khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Lâm Sơ Cửu không muốn cãi nhau với nàng ta, chỉ nói: "Ngươi sẽ làm hay
không làm như vậy, không liên quan gì tới ta. Nếu ta chỉ nhận oán báo
ân, vậy ta ôm ân làm gì? Mặc cô nương có lẽ sẽ quên, nhưng ta lại không
thể nào quên được, chuyện thuốc tắm hai cha con các ngươi đã ép ta như
thế nào, một thân thương thế trên người ta làm thế nào mà có. Mặc cô
nương, ngươi nghe cho rõ...... Cho dù Lâm Sơ Cửu ta sống hay chết, ngươi cũng đừng nghĩ gả vào Tiêu Vương phủ, đừng nghĩ gả cho Tiêu Vương gia!"
"Ngươi... ngươi dựa vào đâu mà quyết định chuyện của vương phủ." Sắc mặt Mặc Ngọc Nhi tái nhợt, ánh mắt bất an.
"Chỉ dựa vào ta là Lâm Sơ Cửu, phụ thân ta là tả tướng đương triều, cữu cữu
ta là Trấn Quốc Công, mẫu thân ta là bạn tốt của Hoàng hậu, ta là Tiêu
Vương phi do hoàng thượng ban cho. Ta muốn bóp chết ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Ngươi muốn dùng cái gì để so sánh với ta?!"
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Cửu cho thấy thân phận của bản thân mình, dùng
thân phận của mình để gây áp lực với người. Lúc này mọi người mới nghĩ, thì ra Vương phi thân thiện điệu thấp, thật ra có thân phận rất đáng tự
hào. Vương gia có thể không để Vương phi ở trong mắt, nhưng bọn
họ thì không thể.
"Ngươi... sao ngươi có thể lấy thân phận ra để gây áp lực với người." Mặc Ngọc
Nhi tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, tay phải chỉ về phía Lâm Sơ Cửu, giống như tiểu hài tử vô cớ gây rối.
"Ta dùng thân phận gây áp
lực với ngươi thì như thế nào, có bản lĩnh thì ngươi cũng đi đầu thai
lại, nói Hoàng thượng chỉ hôn cho ngươi." Lâm Sơ Cửu không cho rằng,
dùng thân phận gây áp lực cho người thì có gì không đúng.
Nàng không dùng thân phận gây áp lực với người, chẳng lẽ phải đợi Mặc Ngọc Nhi dùng thân phận để gây áp lực với nàng?
"Chẳng qua ngươi tốt số nên được Hoàng thượng chỉ hôn. Nếu không được Hoàng
thượng chỉ hôn, ngươi cho rằng ngươi có thể gả cho Tiêu Vương gia hay
sao? Ngươi lấy anh hùng giống như Tiêu Vương gia như vậy, hắn sẽ coi
trọng ngươi sao? Lâm Sơ Cửu, ngoại trừ thân phận, ngươi chẳng có gì cả." Mặc Ngọc Nhi đã tức giận đến nỗi mất hết lý trí, chỉ vào Lâm Sơ Cửu
rống to.
Lâm Sơ Cửu không tức giận chút nào, tươi cười trên mặt
càng thêm điềm đạm, "Ta có xuất thân như vậy là đủ rồi. Với xuất thân
này, cho dù Tiêu Vương phủ chán ghét ta, khinh thường ta, ta vẫn có thể
yên ổn ngồi trên ghế Tiêu Vương phi. Trong khi ngươi...... cho dù ngươi
có được trái tim Tiêu Vương gia, nhiều nhất cũng chỉ có thể là một tiểu
thiếp. Ngươi dùng cái gì để đấu với ta?"
"Ngươi vô sỉ." Mặc Ngọc Nhi tức giận mắng to.
Lâm Sơ Cửu cười mỉa mai, "Cũng không hạ tiện như ngươi, tự tiến cử cũng không có người nào muốn."
Lâm Sơ Cửu vừa nói ra lời này, toàn trường trở nên yên tĩnh. Bọn thị vệ
không tự chủ được nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, trong mắt có cuồng nhiệt có
sùng bái. Tiêu Thiên Diệu cũng ngước mắt nhìn nàng, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn không có bất luận biểu tình nào, thật sự giống như......
Tất cả
mọi chuyện hôm nay, không liên quan gì tới nàng. Người bị oan uổng không phải nàng; Người rửa hết oan khuất, trở thành công thần của Tiêu Vương
phủ cũng không phải là nàng; Người tràn đầy ngạo khí ngăn cản Mặc Ngọc
Nhi gả vào vương phủ, cũng không phải là nàng.
Lâm Sơ Cửu như
vậy, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Trong mắt Tiêu Thiên Diệu hiện lên một
chút bất an, nhíu mày nói: "Bổn vương không chán ghét nàng, cũng không
khinh thường nàng."
"Điều này không quan trọng." Lâm Sơ Cửu không thèm để ý mở miệng, nàng đã không để bụng những điều đó nữa.
Tiêu Thiên Diệu nhíu mày càng chặt, "Nàng oán giận bổn vương?" Chuyện trong phòng tắm, ép Lâm Sơ Cửu cũng có phần của hắn.
Phẫn nộ, chỉ trích, kiêu ngạo, tức giận, hắn đều có thể tiếp nhận. Hắn cũng sẵn sàng trấn an Lâm Sơ Cửu, nhưng...