Đã mười lăm phút trôi qua mà Tường Quân không hề trông thấy bóng dáng Dạ Lan đâu, thư ký Luận ngồi bên cạnh trông thấy ánh mắt hắn luôn dõi về
phía cổng chính của tòa soạn, thi thoảng lại đưa tay xem đồng hồ liền
đoán được suy nghĩ của hắn: ''Anh Quân, theo sự hiểu biết ủa em về tính
cách của Dạ Lan thì hôm nay cho dù anh có đợi đến đêm chưa chắc cô ấy đã xuất hiện.''
''Ai nói tôi đợi cô ta.'' Bị nói trúng tim đen Tường Quân vội đưa tay chỉnh lại cà vạt, mắt đánh về phía khác.
''Ô! Cô ấy kìa!'' Luận giọng điệu vô cùng hào hứng chỉ tay về phía cổng
chính khiến Tường Quân cũng bị thái độ đó của cậu ta đánh lừa, ngay lập
tức ánh mắt kia hiện lên vài tia không hài lòng: ''Trừ 20% lương tháng
này.''
''Sếp em sai rồi, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, anh
nói đi muốn em làm trâu ngựa cho anh em cũng chịu chỉ xin đừng trừ lương của em, tiền điện thoại tháng này em còn chưa trả hết.'' Luận vô cùng
hoảng hốt, lúc này đây cậu ta mới nhận ra sai lầm lớn nhất của một nhân
viên chính là làm phật ý của sếp, tai hại vô cùng.
Như được câu
trả lời đúng ý vẻ mặt Tường Quân cũng sáng hơn, hắn nhìn sang thư ký
đang khổ sở của mình, hỏi lại một lần nữa: ''Chuyện gì cũng làm?''
''Vâng, chuyện gì cũng làm.'' Luận gật đầu chắc nịch sau đó thoáng rùng mình khi trông thấy vẻ mặt của Tường Quân lúc này.
...
Khu đô thị Vinhomes.
Ding dong...
Tiếng chuông cửa kêu đến hai hồi thì cánh cửa cổng của căn biệt thự mới từ từ mở ra tự động, không chần chừ thêm nữa Dạ Lan đi thẳng vào bên trong,
trông thấy Tường Quân đứng chắn cửa cô cũng không khách sáo mà đẩy hắn
ra đi vào trong sốt sắng tìm gì đó.
Tường Quân trông thấy thái độ này của cô liền buông câu đùa giỡn: ''Trông thái độ của cô kìa, sốt
sắng đến gặp tôi đến vậy sao? Đưa xe tới rước cô còn không chịu...''
Nhưng hắn đành phải ngừng câu nói của mình lại khi trông thấy cái nhìn
muốn phun ra lửa của Dạ Lan, cô đi đến đứng trước mặt hắn lạnh lùng hỏi:
''Tổng biên tôi không có thời gian để đứng đây nghe anh đùa giỡn, nói đi con trai tôi ở đâu?''
''Con trai, hóa ra là cô đến đây để tìm con trai à? Cô không nói sớm làm tôi
cứ tưởng...'' Cười cười Tường Quân đưa tay vuốt cằm, mắt nhìn cô chăm
chú trả lời. Cái điệu bộ này của hắn thật khiến Dạ Lan muốn nổi cáu.
''Thằng bé không có ở đây.'' Tường Quân bỗng nghiêm mặt lại trả lời cô.
''Không ở đây, anh nói vậy mà nghe được sao? 30 phút trước tôi nhận được điện
thoại từ thư ký của anh anh ta nói đã đến đón thằng bé.''
''Thư
ký là thư ký cậu ta đón đứa trẻ đó thì liên quan gì đến tôi, hơn nữa tôi đang thắc mắc tại sao nghe anh ta nói vậy thì cô liền ngay lập tức chạy đến nhà tôi để tìm con vậy?'' Mỗi lời nói ra Tường Quân càng bước dồn
Dạ Lan khiến sau lưng cô lúc này là bức tường lạnh ngắt. Đúng lúc này
điện thoại trong túi vang lên một đoạn của bản nhạc ''tears'' khiến Dạ
Lan đẩy mạnh người trước mặt khiến hắn bị lùi về sau chừng hai bước
chân, đưa điện thoại lên tai giọng Dạ Lan có chút gấp gáp: ''Alo, Đặng
Minh con đang ở đâu?''
Đặng Minh đầu dây bên kia nhíu mày lấy làm khó hiểu: ''Mẹ hỏi gì kỳ vậy, con tất nhiên là đang ở nhà.''
''Ở nhà?'' Dạ Lan có ý hỏi lại, còn ánh mắt không nhịn được mà dành cho kẻ đứng trước mặt mình một cái lườm.
''Mẹ về mau đi bố nói tối nay sẽ mở đại tiệc lăm người vô cùng linh đình.'' Đặng Minh hào hứng.
''Được, mẹ về ngay đây.'' Nói rồi cô cúp điện thoại cho vào túi và ra về, nhưng ngay khi vừa bước qua Tường Quân thì cánh tay cô bỗng bị khống chế bởi bàn tay to khỏe và trong nháy mắt cả thân hình cô đã nằm gọn trong tầm
kiểm soát của Tường Quân, ra sức chống cự Dạ Lan gần như hét lên:
''Tường Quân anh điên à, buông tôi ra.''
''Yên nào.'' Giọng hắn
bỗng nhiên trùng xuống dịu dàng khiến Dạ Lan tưởng như mình nghe lầm
,những phản ứng chống cự cũng ngưng lại ngoan ngoãn đứng yên một chỗ.
Nhưng càng lúc cô càng cảm thấy bàn tay to khỏe kia siết mình thêm chặt: ''Tường Quân anh bỏ tay ra, anh làm tôi khó thở đấy.''
Vờ như
không nghe thấy lời cô nói Tường Quân cứ vậy mà ôm tham lam hít hà mùi
hương dịu nhẹ thoang thoảng của hoa hồng vương trên tóc cô mùi hương
dịu nhẹ nhưng khiến tâm trí hắn nhung nhớ, đặt cằm lên đỉnh đầu cô Tường Quân vẫn duy trì sự dịu dàng hỏi cô: ''Dạ Lan, chúng ta trước đó có
từng quen nhau không? Tại sao tôi thấy cô quen thuộc đến vậy, ngỡ như là đã quen từ lâu.''
Dạ Lan ngỡ mình vừa nghe được tiếng sấm đánh
giữa trời quang liền hoảng hốt bước lùi về sau,hàng mi cong dài run rẩy
nhìn vào gương mặt anh tuấn và vô cùng quen thuộc kia.
Lẽ nào hắn đã nhớ lại rồi bằng không sao hắn lại nói những lời đó, cô nên trả lời
hắn thế nào đây? Nhưng mà chuyện của mấy ngày trước hắn đứng trước mặt ả đàn bà kia làm tổn thương cô chuyện này nên lí giải sao đây? Trong tâm
trí cô lúc này không ngừng đấu tranh, gào thét nhằm thức tỉnh trái tim
đang dần yếu mềm trong cô.
''Quen...''
Dạ Lan ngưng lại ở đó khiến ánh mắt của Tường Quân chợt lóe lên tia hi vọng nhưng chỉ sau vài giây lại vụt tắt.
''Tổng biên tập, anh thật có khiếu nói chơi, nếu tôi quen một nhân vật lớn tên tuổi như anh liệu bây giờ còn phải núp mình trong tòa soạn, ngày ngày
làm chân chạy tới chạy lui mặc cho người ta sai bảo hay sao?'' Hít một
hơi dài Dạ Lan lấy hết dũng cảm nói liền một mạch ra những lời đó.
''Vậy sao?'' Tường Quân cười khẩy, ẩn sau nụ cười đó còn chứa đựng cả sự thất vọng, lẽ nào số tiền đó quả thực đã bịt được miệng cô.
Sợ những
lời mình nói ra chưa đủ tính thuyết phục Dạ Lan nói thêm: ''Tổng biên
anh không tin tưởng tôi thì cũng nên tin tưởng bản thân mình, một người
vừa sở hữu vẻ ngoài hoàn hảo và địa vị như anh trong xã hội bây giờ đủ
để khiến phụ nữ đánh đổi. Nếu tôi từng quen anh vậy sẽ bằng mọi giá tôi
bám lấy anh như đỉa chứ đâu phải cam chịu chỉ là nhân viên nhỏ bé như
hiện tại.''
''Cũng có lí.'' Buông một câu, ánh mắt Tường Quân vẫn không rời khỏi khuôn mặt mang sắc thái giả dối của Dạ Lan, còn Dạ Lan
đối với cái nhìn như muốn giải phẫu của hắn thì lấy làm căng thẳng, các
ngón tay mất tự chủ mà bấu chặt vào ngón tay cái khiến nó trở lên tím
ngắt, cũng gần mới đây Tường Quân cũng kịp phát hiện ra tật xấu này của
cô.
''Cũng có nhiều người khi được hỏi như vậy sẽ ngay lập tức
gật đầu, còn tôi cũng rất vui khi bản thân có thêm một người quen
biết.'' Thôi nhìn cô Tường Quân sải bước về phía ghế sofs và ngồi xuống: ''Xem ra là cô đã từ bỏ đi cơ hội làm người quen biết với tôi, bây giờ
quay trở lại vấn đề chính.''
''Vấn đề chính?'' Dạ Lan nhíu mày nhìn hắn đầy nghi ngờ.
''Cô ngồi xuống đi.'' Tường Quân hất hàm về chiếc ghế đặt đối diện ra hiệu
cho cô ngồi xuống đó, đợi khi cô nửa tin nửa ngờ ngồi xuống ghế thì hắn
lấy ra một tập tài liệu trong cặp đưa về phía cô, thái độ giờ đây cũng
lạnh nhạt đi vài phần: ''Đây là đơn kiện mà luật sư đại diện bên tôi đã
soạn ra, chuyện xảy ra giữa cô và Á Thư hôm trước nếu cô không nói rõ về lí do đánh người và chính thức xin lỗi cô ấy thì tôi sẽ cho luật sư của mình trình đơn lên tòa.''
Cái này là hắn đang đe dọa cô sao,
ngay lúc này Dạ Lan thầm cười giễu bản thân ngu ngốc vậy mà vài phút
ngắn ngủi trước đó khi trông thấy hắn diễn kịch tỏ ra dịu dàng cô đã
lung lay, hóa ra sự thật đang mách bảo cô rằng hắn làm tất cả chỉ là vì
muốn bảo vệ cho người phụ nữ mà hắn yêu, trái tim nhỏ bé đầy thương tích của cô lại một lần nữa có thêm vết cứa.
''Vậy tôi sẽ đợi giấy
thông báo từ tòa án.'' Nuốt nước mắt đang trực trào Dạ Lan lạnh lùng
đứng dậy đi thẳng ra phía cửa. Nhưng cánh tay của cô lại một lần nữa bị
giữ lại Tường Quân tức giận hét lên: ''Cô tại sao cứ muốn làm tôi khó
xử.''
''Tổng biên, hình như anh có hơi nhầm lẫn gì đó tại sao vì một người không quen biết như tôi lại làm anh khó xử kia chứ?''
''Cô thật cứng đầu.''
Dạ Lan liếc xuống nơi cổ tay đang truyền đến cảm giác đau nhức của mình mà cười lạnh nhìn hắn: ''Tôi cứng đầu, không hề, khi ra ngoài đường chẳng
may đụng phải một con chó tôi cũng cúi đầu tỏ ý xin lỗi nó bởi vì tôi
biết nó xứng đáng nhận được lời xin lỗi từ tôi.''
''Con chó?''
Tường Quân sững sờ, tai như ù đi khi nghe chính miệng cô nói vậy để rồi
ánh mắt hắn lại nổi đầy sự tức giận: ''Cô nói năng nên giữ chừng mực cho tôi.''
''Tổng biên, anh đang tức giận sao? Như vậy mới đúng, là
tôi đang xúc phạm tới người phụ nữ của anh mà, nhưng tôi cũng rất vui
vì đã giúp anh nhận ra đâu mới là người cần anh đứng ra bảo vệ.'' Chẳng
cần tốn sức vùng vẫy thì cánh tay kia cũng thả lỏng rồi từ từ buông
thõng, không chần chừ thêm nữa Dạ Lan chạy như bay ra khỏi ngôi nhà này. Nhưng cô đâu biết có một điều đang trực chờ mình ở bên ngoài kia...
Tại căn biệt thự của Đặng Khẳng, cả bốn người đàn ông ba lớn một nhỏ đang
phân chia mỗi người một công việc chuẩn bị bữa tối, Thiên Phúc cùng Đặng Khang nhận sơ chế rau củ, Nghị đứng chân bếp trưởng đang nấu nước dùng
chuẩn bị cho món lẩu thập cẩm, khắp gian bếp lúc này ngào ngạt hương
thơm lôi cuốn của nồi nước dùng khi vừa mở vung.
''Lão Nghị, tôi
nghe mấy đồng nghiệp công ty tôi kháo nhau về quán lẩu của anh, bọn họ
còn nói thứ bảy này sẽ trốn quản lý của mình đến đó thưởng thức, thật
không ngờ tài nghệ của anh ngày càng vang xa.'' Thiên Phúc đang nhặt rau cải ngẩng lên tán dóc với Nghị.
''Tôi nào có mấy tài nghệ đâu,
tất cả là do được mọi người giúp đỡ mới có ngày hôm nay, tôi vẫn luôn
biết ơn sự giúp đỡ đó của mọi người nhất là Dạ Lan...'' Nghị nói đến đây thì ngập ngừng.
''Thôi được rồi, muốn cảm ơn cô ấy thì đợi cô ấy về rồi nói, mà sao đã muộn vậy rồi còn chưa thấy về, để tôi đi gọi thử
xem sao.'' Lau tay vào tạp dề, Đặng Khang lấy điện thoại bấm số gọi cho
Dạ Lan trong lòng không hiểu sao cứ thấy sốt sắng không yên.
Trông thấy Đặng Khang đi qua đi lại Thiên Phúc cũng cảm thấy chóng cả mặt
đành lên tiếng: ''Chắc là do tắc đường nên về trễ anh bớt lo lắng đi
ha.'' Nói rồi quay sang Đặng Minh đang ngồi nhàn rỗi nghịch điện thoại,
nhóc dường như đang chăm chú xem gì đó: ''Này nhóc, cháu ngồi đó tiện
lấy cho chú con dao.''
Đặng Minh mắt vẫn không rời màn hình điện
thoại một tay với con dao gọt hoa quả để trên bàn, kết quả bị dao sắc
cứa vào tay chảy máu khiến nhóc kêu lên một tiếng, Nghị trông thấy thế
liền buông thìa đũa trên tay chạy vội đến cầm chặt vết thương ngăn không cho máu chảy, Đặng Khang vừa hay tin liền chạy vội đến tủ thuốc lấy
băng gạc, trong lúc sơ cứu cho Đặng Minh vì quá lo lắng mà nói ra mấy
câu khiến Thiên Phúc buồn lòng: ''Thiên Phúc em là người lớn mà, tại sao lại bảo thằng bé lấy dao hộ mình cơ chứ em có biết bàn tay quan trọng
thế nào với người nghệ sĩ piano không?''
''Em xin lỗi.'' Thiên Phúc cúi đầu lí nhí.
''Không sao đâu mọi người đừng lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da thôi băng
vào vài ngày sau sẽ khỏi.'' Nghị mở lời phá vỡ bầu không khí lúc này.
''Cháu không sao đâu, hai chú xem này.'' Giơ ngón tay trỏ bị thương lên Đặng
Minh nhoẻn miệng cười, nhưng ít ai biết đằng sau nụ cười ngây thơ vô tư
ấy nhóc luôn cảm thấy nôn nóng, ánh mắt không ngừng nhìn ra phía cửa
mong đợi điều gì đó.
...
''Xin hỏi cô vì sao lại từ nhà riêng của Tổng biên tập đài CLG đi ra vậy ạ?''
''Hai người có quan hệ riêng tư phải không?''
''Xin cô trả lời câu hỏi?''
''...''
Vừa ra đến ngoài Dạ Lan liền bị một đám đông phóng viên vây lấy, bọn họ thi nhau chụp hình và hỏi dồn dập khiến cô không kịp thích ứng và dần lâm
vào trạng thái hoảng loạn, loạng choạng lùi về phía sau cô hét lên: ''Đi ra, đừng lại gần tôi.''
''Dạ Lan xin hãy trả lời chúng tôi, đứa trẻ đó là do cô hại có đúng không?''
''Là do chính cô ra tay hại nó chết thảm, cô đúng là một bà mẹ độc ác.''
''Cô đúng là một bà mẹ độc ác hại chết chính đứa con của mình.''
''Phù thủy độc ác...''
...
''Không phải tôi, xin hãy tin tôi, tôi xin các người hãy tin tôi.'' Toàn thân
Dạ Lan không ngừng run rẩy, sợ hãi lùi về phía sau, những câu hỏi của
đám phóng viên lúc này khi lọt vào tai cô hoàn toàn trở thành ảo giác
khiến cô càng thêm hoảng loạn và rồi trong lúc tâm trí mơ hồ cô đã bỏ
chạy.
Kit...rầm...
Đám phóng viên đang đuổi theo cô ai
nấy đều sững người lại khi trông thấy Dạ Lan va vào một chiếc xe hơi, cả thân hình mỏng manh bị văng trở lại mặt đất và ngất đi.
''Dạ Lan, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại, đám phóng viên các người cứ đợi mà ngồi tù đi...''
Trong lúc dần mất đi ý thức toàn thân run lên vì lạnh thì Dạ Lan cảm nhận rõ
rệt giọng nói và hơi ấm quen thuộc của Tường Quân ngay bên cạnh cô, cô
cười trong mê man: ''Mình lại nằm mơ nữa rồi.''
''Dạ Lan mở mắt ra, tuyệt đối không được ngủ, mau mở mắt ra.''