Trong căn phòng màu trắng, càng nổi bật và lung linh bởi ánh đèn pha lê
đang chiếu rọi. Chú rể trong bộ comple màu trắng, trên cổ thắt nơ, mái
tóc màu vàng được chuốt keo gọn gàng, mang theo một khuôn mặt mỹ nam với sắc thái hết sức nhẹ nhàng, từ đằng sau Đặng Khang đi đến, hai tay đặt
lên bả vai của cô gái khoác trên mình bộ váy cô dâu,đang ngồi trên chiếc ghế salon dài.
Mắt tràn ngập ý cười ngắm nhìn người qua gương, Đặng Khang khen ngợi: ''Em đẹp lắm.''
Chiếc váy được thiết kế hở vai, phô ra đường xương quai xanh tinh tế, cộng
thêm phần thân váy được bó sát, tôn lên vóc dáng cũng như đường cong
quyến rũ của người mặc. Chẳng bàn đến độ đẹp của chiếc váy này, chỉ
riêng nhắc đến do Anna, một nhà thiết kế nổi tiếng của Ý thôi cũng đủ
khiến người khác nhìn vào mà ghen tỵ đến cỡ nào. Cũng chưa nói đến trên
chiếc váy này tổng cộng gắn bao nhiêu viên đá quý lớn nhỏ, mà mẹ của
Đặng Khang lúc nhờ người thiết kế đã căn dặn phải thêm vào.
(
Anna, một nhà thiết kế trang phục cho hoàng gia nổi tiếng tại Ý, cái này là do tác giả nghĩ ra các bạn đừng mất công lên google mà tìm nha,
hihi) thiết kế
Đưa tay đặt lên tay Đặng Khang, Dạ Lan nhìn anh cười: ''Anh hôm nay cũng rất đẹp trai.''
''Em sẽ không hối hận chứ?'' Đặng Khang đã vòng đến trước mặt cô, thái độ cũng đã thay đổi, ngồi xuống trầm giọng hỏi.
Trước ánh mắt nhìn mình chằm chằm, không cho phép trốn chạy như vậy, Dạ Lan
có chút ấp úng, sau cùng ánh mắt có chút buồn, cười gượng gạo: ''Em chỉ
biết nếu bây giờ không làm như vậy, tương lai chắc chắn sẽ còn hối hận
hơn bây giờ rất nhiều lần.''
Đặng Khang im lặng, ánh mắt xót xa nhìn cô.
Cầm lấy tay anh, Dạ Lan chợt chuyển chủ đề, cười cợt nói: ''Em đùa anh đấy, xem sắc mặt kìa, còn nói sợ em hối hận. Em chỉ sợ sau này khi em còn
chưa hối hận, người hối hận lại là anh ý.''
''Anh thì có gì hối
hận chứ, chỉ sợ thiệt thòi cho em thôi.'' Đặng Khang tinh thần cũng đã
phấn chấn trở lại, đưa tay bẹo má cô một cách cưng chiều.
Cốc cốc...
Sau tiếng gõ cửa là một mỹ nam khác bước vào, Thiên Phúc trong bộ comple
màu đen, trên ngực có cài một bông hoa hồng, cũng là nam phụ đảm nhiệm
chức phù rể trong buổi hôn lễ ngày hôm nay.
''Không phiền chứ?''
Thiên Phúc nói rồi sải bước đi đến chỗ hai người, rất tự nhiên cài bông
hoa y hệt trên ngực mình cho Đặng Khang, còn Đặng Khang cũng đứng yên
mặc cho người kia chỉnh chu cho mình, cử chỉ này tuy rất bình thường,
nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm thân
thiết giữa hai người họ.
Dạ Lan đã quá quen với những hành động
như vậy, nảy ra ý định trêu chọc, hắng giọng nói: ''E hèm, có ai còn
trông thấy tôi hay không?
Hai người đàn ông nghe có giọng phá
bĩnh thì ngay lập tức điều chỉnh lại hành động của mình, Thiên Phúc vẫn
là người phản ứng nhanh nhạy, lập tức xoay người đi ra: ''Tôi đi trước,
lát gặp lại.''
''Bye bye.'' Dạ Lan giơ tay chào, cười tủm nhìn theo bộ dạng của Thiên Phúc. Đàn ông gì đâu mà động tí đỏ mặt.
Đặng Khang đứng đó lắc đầu: ''Em đó, biết tính Thiên Phúc rồi mà còn cứ làm cậu ấy ngại.''
Ngay lập tức Dạ Lan xoay người, nhìn Đặng Khang nói bằng giọng thăm dò:
''Hình như có mùi của sự thương hoa tiếc ngọc ở đây thì phải.''
''Có sao?'' Đặng Khang bày ra vẻ mặt ngây thơ.
''Có hay không anh tự biết.'' Dạ Lan chu môi, sau đó khoác tay Đặng Khang, nói: ''Đi đến lễ đường thôi.''
''Xem em kìa, nóng lòng làm cô dâu vậy hay sao?'' Đặng Khang cười lắc đầu.
Đi chừng vài bước, câu hỏi nghiêm túc của Đặng Khang một lần nữa khiến Dạ
Lan dừng bước: ''Dạ Lan, là lần cuối cùng anh hỏi câu đó, em sẽ không
hối hận chứ?''
''...'' Lần này Dạ Lan im lặng, sau một hồi ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, cái đầu nhỏ đang đội vương miện khẽ lắc.
Ôm chặt người con gái ngay trước mặt vào lòng, bao nhiêu cảm xúc khác nhau đang diễn ra đang bao phủ lấy Đặng Khang lúc này, anh nói bằng giọng
xúc động, cũng là một lời tuyên thề mà anh đặt ra cho chính bản thân
mình, thì thầm vào tai cô: ''Dạ Lan, anh sẽ bảo vệ em.''
Vươn bàn tay nhỏ xinh, Dạ Lan cũng ôm lấy Đặng Khang, vui vẻ nói nhỏ vào tai
anh: ''Em cũng vậy, sẽ bảo vệ anh, bảo vệ tình yêu của hai người.''
Buông cô ra, Đặng Khang cười hiền, đưa tay áp lên má cô, nhìn vào mắt cô bằng sự chân thành, cùng cảm kích: ''Cảm ơn em.''
''Nói gì vậy? Đi thôi.'' Dạ Lan lại vui vẻ kéo Đặng Khang đi. Họ đâu biết từ
đằng sau, có một bóng người từ đầu đến giờ vẫn kiên nhẫn đứng từ xa.
Hướng ánh mắt đau khổ, u buồn nhìn về phía họ.
...............
Vịn tay vào cánh tay Đặng Khang, hai người vui vẻ cùng sánh bước trên thảm
đỏ, đi trước họ lúc này là bốn bé gái cầm trên tay giỏ hoa, từng cánh
hoa hồng đỏ thắm được tung lên không trung, thay cho một lời chúc mừng
đến cặp đôi cô dâu, chú rể là bọn họ.
Trông thấy cô, chủ biên Lâm cùng mấy đồng nghiệp ngồi ở vị trí khách mời không ngừng vẫy cô, rồi
không ngớt lời bàn luận, khen cô xinh đẹp.
Dạ Lan cũng đáp lại họ một nụ cười tươi tắn, một nụ cười xứng với một nhân vật nữ chính ngày hôm nay.
Trong tiếng nhạc du dương, giữa không gian được bày trí sang trọng, lộng lẫy, khách mời cũng toàn những người có tiếng tăm trong giới giải trí, báo
chí. Nhưng điều họ quan tâm hơn hết lúc này là có bao nhiêu viên kim
cương được đính trên váy của cô dâu, cũng có người thầm ghen tỵ với Dạ
Lan, bởi cô chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi, không mấy nổi bật, vậy mà
lại có thể trở thành vợ của một ca sĩ đang nổi tiếng hàng đầu như Đặng
Khang.
Đứng trước lễ đường, lời của vị cha sứ cất lên quay mặt về phía chú rể: ''Chú rể Đặng Khang, con có đồng ý lấy cô dâu Dạ Lan làm
vợ, cho dù sau này có giàu nghèo, bệnh tật cũng vẫn luôn yêu thương, một lòng một dạ yêu cô ấy cho đến khi cái chết chia lìa hai người.''
Đưa ánh mắt kín đáo, Đặng Khang nhìn Thiên Khôi đứng bên cạnh mình với ánh
mắt dịu dàng, đầy ý cười, sau đó nhìn Dạ Lan: ''Con đồng ý.''
Vị
cha sứ quay sang hỏi cô dâu:''Cô dâu Dạ Lan, con có đồng ý lấy chú rể
Đặng Khang làm chồng, cho dù sau này có giàu nghèo, bệnh tật cũng vẫn
luôn yêu thương, một lòng một dạ yêu anh ấy cho đến khi cái chết chia
lìa hai người.''
Dạ Lan mỉm cười, đưa ánh mắt dịu dàng nhìn hai
người đàn ông trước mặt, đang định mở lời thì bên ngoài đột nhiên có một đám người mặc toàn đồ đen xông vào.
Khiêng một chiếc hộp catton to, được dán một cách cẩn
thận và đẹp đẽ, đám người này đưa đến trước mặt cô dâu, chú rể, một
người trong đó đưa ra một tờ giấy, yêu cầu Dạ Lan ký nhận, nói là có
người gửi chuyển phát nhanh đến chúc mừng.
Ngày vui có quà chúc
phúc, Dạ Lan đương nhiên vui vẻ ký nhận trong ánh mắt vô cùng tò mò cùng háo hức của tất cả khách mời, hộp quà to như vậy, họ thật muốn biết bên trong là châu báu hay cực phẩm quý giá gì? Xong xuôi không đợi cô quyết định, đám người này tự ý bóc mở hộp quà.
Chiếc hộp được mở ra,nụ cười tươi tắn trên môi Dạ Lan cùng Đặng Khang trở lên cứng nhắc rồi tắt ngấm khi bên trong là một chiếc vòng hoa dùng trong các nghi lễ của đám tang, kèm một dải băng đen ghi dòng chữ: ''Dạ Lan, chúc em hạnh phúc.''
Lời chúc phúc này chỉ đích danh tên cô, lồng ngực Dạ Lan lúc này như có một con dao sắc bén hung hăng đâm thẳng vào khoét sâu thêm những thương tổn trong trái tim mà cô đang phải chịu đựng.
Là hắn, cô biết là
hắn, con người này trước giờ vẫn luôn vậy, cố chấp cho đến cùng, luôn
làm những điều mà bản thân cho là đúng mà chẳng bận tâm đến cảm xúc của
người khác.
Trái tim bé bỏng của cô mọi ngày kiên cường lắm,
nhưng hôm nay nó đã quá đau rồi. Chỉ vài giây sau, trước mắt Dạ Lan chỉ
còn lại một màu đen tối, rồi lịm đi giữa đám đông.
''Dạ Lan, Dạ Lan.'' Đặng Khang đứng ngay bên cạnh, kịp thời ôm lấy cô vào lòng. Ngay lập tức bồng cô lên phòng của khách sạn.
Khách mời ở đây cũng được một phen hốt hoảng, bây giờ trông thấy phản ứng như vậy của cô dâu thì thi nhau bàn tán.
Là người bình tĩnh nhất lúc này, Thiên Phúc ra lệnh bắt giữ mấy kẻ phá rối kia, sau đó với vai trò là người quản lí của Đặng Khang, đứng ra thu
xếp mọi việc.
''Dạ Lan thế nào rồi.'' Đặt tay lên vai Đặng Khang, Thiên Phúc hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn người con gái sắc mặt vẫn trắng
bệch, nằm dưới giường kia.
Đặng Khang cũng ánh mắt buồn bã nhìn
cô, tự trách: ''Đều tại anh, nếu không phải vì kết hôn với anh cô ấy sẽ
không phải chịu đả kích như thế.''
Thở dài một cái, Thiên Phúc ôm lấy Đặng Khang vào lòng, an ủi: ''Yên tâm đi, em đã cho người điều tra
rồi, sẽ sớm bắt được thủ phạm thôi, đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi đi.''
''Anh,...''
''Ngoan, nghe lời đi, em sẽ ở đây, khi nào Dạ Lan tỉnh sẽ báo với anh.'' Nói rồi đẩy Đặng Khang về phía ghế sofa.
Bàn tay nắm chặt tay của Thiên Phúc, Đặng Khang từ từ chìm vào giấc ngủ hệt như một đứa trẻ sau một ngày chơi đùa mệt mỏi.
Sáng ngày hôm sau, trên trang nhất của các tạp chí, đều đăng tải hình ảnh
cũng như nội dung về lễ cưới của nam ca sĩ Đặng Khang tối ngày hôm qua,
với tựa đề ''Vòng hoa chúc em hạnh phúc'', cùng những lời bình luận và
những ý kiến trái chiều:
''Tặng vòng hoa ư? Chắc chắn là bạn trai cũ của cô dâu rồi.''
''Là người ẩn danh, muốn gặp anh ta để hỏi rõ mọi chuyện quá đi.''
''Đúng vậy, tò mò quá đi.''
''Chắc đối xử tệ bạc với người ta, nên bây giờ kết hôn mới có kết cục như vậy.''
''Nhìn cô ta chẳng có điểm nào xứng với anh Đặng Khang cả.''
''Ôi chồng của em, sao anh khổ đến vậy, sao không chọn em mà lại chọn loại phụ nữ như thế.''
''Thương anh quá, chồng của em.''
''...''
Toàn là những lời mắng chửi Dạ Lan, không thì cũng là muốn tra ra ai là chủ
nhân tặng vòng hoa đó. Đọc xong những lời bình luận trên mạng ấy, Đặng
Khang tức giận đóng laptop lại.
Trông thấy Thiên Phúc vừa từ bên ngoài trở về, thì vội vàng chạy đến, sốt sắng hỏi: ''Thế nào rồi?''
Ngồi xuống ghế, nét mặt Thiên Phúc cũng tiều tụy đi nhiều sau một đêm không
ngủ, mệt mỏi nói: ''Em đã ngăn chặn được mấy tờ báo lớn, còn mấy tạp chí lá cải thì không còn cách nào để bịt miệng bọn họ.''
''Anh biết rồi, em cũng vất vả nhiều rồi, trông sắc mặt này, có giống bà lão năm chục tuổi không, mau về phòng nghỉ ngơi đi.''
''Tệ vậy sao?'' Thiên Phúc nghe nhắc đến nhan sắc thì vội vàng chạy vào nhà
tắm, soi gương kiểm chứng, nói vọng ra: ''Làm gì có, anh lừa em.''
Trông thấy bộ dạng đáng yêu đấy của Thiên Phúc, Đặng Khang nhìn theo vừa
cười, vừa lắc đầu, mọi muộn phiền trong chốc lát như được lắng xuống
chút ít.
Nằm quay lưng về phía họ lúc này, trong sâu thẳm ý nghĩ
của Dạ Lan vẫn là những hình ảnh kinh hoàng của tối hôm qua, vết thương
vừa ngưng rỉ máu nay lại âm ỉ. Cô chợt nhận ra rằng, có những chuyện,
thời gian có qua đi dù là mười năm hay hai mươi năm, vết sẹo trong quá
khứ cho đến hiện tại vẫn có thể sưng tấy và rỉ máu.
London...
Để Dạ Lan được khây khỏa, tránh bị phiền nhiễu bởi mấy chuyện kia, Đặng
Khang lấy cớ về thăm mẹ mà cùng cô và Thiên Phúc bay sang Anh.
Bà Quyên dù là người Việt, nhưng từ lâu đã theo chồng sinh sống ở nước
ngoài, cho nên trong suy nghĩ đối với những chuyện om sòm trên mạng của
con dâu gần đây cũng chẳng để tâm cho lắm. Chỉ nhắc nhở cô từ nay về sau mọi cử chỉ, hành động nên chú ý trước mắt công chúng hơn, tránh để ảnh
hưởng đến hình ảnh của Đặng Khang. Bởi đối với suy nghĩ của một người
mẹ, bà luôn ưu tiên cảm nhận của con trai mình, vậy nên sẽ ủng hộ sự lựa chọn của Đặng Khang mà chấp nhận người con dâu này.
Bà Quyên
dường như cũng rất ưng ý với Dạ Lan, bởi qua vài ngày tiếp xúc, bà cảm
nhận được sự dịu dàng, biết quan tâm, chia sẻ và những đức tính tốt mà
một người vợ cần có, hơn nữa Dạ Lan còn có tài nấu ăn rất hợp khẩu vị,
đến chồng bà là người nước ngoài mà còn phải tâm đắc với những món do cô làm.