Công việc lúc này của Liễu Thiên đòi hỏi tập trung cao độ, tuy không
nguy hiểm nhưng nếu thất bại thì dòng nguyên trường thứ hai coi như hỏng và sẽ lại phải tìm ra dòng nguyên trường mới. Liễu Thiên chắc chắn
không muốn uổng phí thời gian hai tuần qua.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, mồ hôi trên trán Liễu Thiên ngày một dầy
hạt. Hắn đang rất cố gắng, từng chút từng chút một chỉnh sửa lại dòng
nguyên trường lực thứ hai này.
Ba canh giờ vất vả từ từ qua đi, Liễu Thiên mở mắt ra. Người hắn giờ đã
ướt đẫm mồ hôi. nhưng nhìn trên gương mặt của Liễu Thiên có thể thấy
được môt tia hài lòng.
Hắn đã đưa công pháp của mình lên đệ nhị trọng, đây là một việc không dễ dàng gì! Từ nay hắn muốn tiếp tục tiến giai công pháp thì cần phải về
gia tộc để xem ghi chép về các tầng tiếp theo.
Một đêm vất vả qua đi, sáng hôm sau, Liễu Thiên sau khi kết thúc buổi
học Kỳ kinh bát mạch thì chia tay hai tên kia rồi đi đên thư viện. Đã
lâu hắn không đọc sách và thăm Hứa đại ca.
Thư viện vẫn như mọi ngày, người ra vào đều đều. Không khí ở đây thì
trong lành, thư thái, một không gian yên tĩnh thơ mông. Đây chính là nơi Liễu Thiên hay ngủ gật nhất từ trước đến giờ.
Liễu Thiên đi vào thư viện, chỗ hắn nhìn đầu tiên vẫn là chỗ ngồi của
quản thư. Ở đó vẫn như thường lệ, một trung niên có khí chất đại trượng
phụ đang ngồi ở đó.
“Hứa quản thư!” Liễu Thiên đi vào gọi một câu khách sáo.
Hứa Vĩnh Thiên ngẩng lên mỉm cười gật đầu nói: “Ừm vào đi! Tý ta lại có cái này muốn nói.”
Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi đi vào trong, hắn vừa đi vừa suy nghĩ: “Chẳng nhẽ lại đi đâu chơi nữa? Không chứ? Mình lần này chắc không đi được
rồi!”
Hắn suy tư một hồi rồi cũng lắc đầu đi vào kiếm sách để đọc.
Dạo này, cứ một tuần hắn chỉ đọc sách có một buổi mà thôi. Mà hắn hay
đọc những sách viết về mấy sự vật hiện tượng lạ, những bản chép tay, lưu truyền trong nhân gian được sưu tầm lại.
Trong số sách hắn từng đọc thì có một cuốn làm hắn nhơ rất rõ, nó có tên là Hư Địa. Cuốn sách này là ghi chép của nhiều người về những sự kiện
liên quan đến một nơi tên là Hư Địa.
Liễu Thiên đã đọc mấy cuốn về Hư Địa này nhưng hiểu biết về nó vẫn qua mông lung.
Nó ở đâu, như thế nào, có đặc điểm gì, trên đó có gì,..? Tất cả thông
tin đó đều không có trong những cuốn sách này. Trong những cuốn sách này chỉ kể về những người từng gặp qua Hư Địa, những người từng trứng kiến
Hư Địa xuất hiện.
Rồi những câu truyện nói về những kỳ bí của Hư Địa như là ở trong đó
thời gian như dừng lại, một người sẽ trẻ mãi không già. Rồi đến câu
truyện nói rằng nơi đó là chốn thần tiên, ai vào đó đều muốn gì được
đấy, tất cả đều tận hưởng mãi mãi. Lại có người nói rằng bất kỳ ai vào
đó đều bị bán đi linh hồn, thành nô bộc của nó mãi mãi không thể trở ra.
Có những câu truyện bảo rằng Hư Địa to lớn như một phiến thiên đia, có
câu truyện lại nói rằng Hư Địa chỉ là một tòa cung điện trên mây. Lại có những câu truyện kể rằng nguồn gốc của Hư Địa là do thần tiên tạo
thành, một số câu truyện khác thì lại nói là do dị giả đánh nhau mà tạo
thành, một số câu truyện khác nữa thì lại nói đó là điểm nối giữa các
tinh cầu, đưa chúng ta đến với thế giới khác.
Có điều trong tất cả các tác giả chưa từng có ai nói là mình từ trong Hư Địa trở ra, tất cả những thứ này chỉ là tin đồn.
Sự thật thì không ai biết, những câu truyện kia có thể là thật có thể là giả. Hư Địa bí ẩn kia vẫn trở thành một truyền thuyết!
Tại sao Liễu Thiên lại hứng thú với Hư Địa này, bởi vì hắn nghĩ rằng Hư
Địa rất có thể là không gian thứ ba kết nối giữa hành tinh này và trái
đất. Rất có thể hắn sẽ dựa vào đó mà quay lại Trái Đất. Tuy tỷ lệ này là rất nhỏ nhưng đằng nào cũng là đọc sách, dù sao vẫn đem lại kiến thức.
Chính vì thế mà hắn dạo này lại đọc về Hư Địa này.
Hôm nay, Liễu Thiên đọc đến những nơi từng xuất hiện Hư Địa.
“Hư Địa xuất hiện tại rất nhiều nơi nhưng những nơi đó đa số đều đã biến mất. Chỉ có một hai lần gần nhất là còn có địa điểm rõ ràng.
Hư Địa xuất hiện lần gần nhất là ba ngàn năm trước tại một vùng sơn
mạch có tên là Vô Định. Vô Định sơn mạch thuộc một vùng sơn nguyên rừng
rậm lớn tại phía bắc Trung Địa.
Bây giờ ở đó có dựng lên một khu kiến trúc được gọi là Hư Cung. Hư Cung
này do nhiều thế lực chi phối. Nó rộng lớn vô cùng, xa hoa mỹ lệ, đồ sộ
hùng vĩ, người người qua lại tấp lập vô cùng. Và nó là một trong những
nơi ăn chơi thăm quan lớn nhất tại Trung Địa.
Hư Địa xuất hiện trước nữa là gần sáu ngàn năm trước tại Viêm Ngục đảo.
Thực chất thì Viêm Ngục đảo là tên sau này mới được đặt cho đảo này. Đảo này vốn là một hòn đảo cách năm mươi dặm về phía đông của Ninh Nham
quốc.
Sau lần Hư Địa xuất hiện thì ở đó có một thế lực xâm chiếm, tên của tổ
chức này là Viêm Ngục môn. Viêm Ngục môn chỉ tồn tại trên đảo này được
nửa năm thì đã bị toàn diệt. Trong sách còn có nói là môn chủ của tông
môn này tuy đã đạt Vũ Linh cảnh đệ tam thiên nhưng vẫn bị giết chết.
Trong đây cũng có ghi rằng thế lực ra tay tiêu diệt Viêm Ngục môn chính
là người của thập tam quốc, chủ đạo là Nham Cung của Ninh Nham quốc.
Sau trường huyết tẩy đó, Thập tam quốc muốn tránh rắc rối từ những phiến lục địa khác nên đã quyết định phá hủy Viêm Ngục đảo. Vậy là một di
tích xuất hiện Hư Địa đã biến mất.
Những lần trước đó nữa thì các địa danh có Hư Địa xuất hiện rất mơ hồ
mung lung, thông tin không chuẩn xác, vì vậy hai lần gần nhất đây là rõ
ràng nhất.
Và theo tính toán của những người tìm hiểu về Hư Địa thì cứ ba ngàn năm
nó sẽ xuất hiện một lần. Và nếu nó có thật thì chỉ mấy chục năm nữa là
nó sẽ xuất hiện.
Liễu Thiên đọc thêm một đoạn nữa thì cuốn sách trong tay cũng đến trang cuối cùng.
Ở đó chỉ có ghi một câu bình đơn giản: “Hư Địa – thứ chưa chắc đã có
thật nhưng lại làm người ta theo đuổi và tìm kiếm cả cuộc đời!”
Gấp sách lại, Liễu Thiên nhìn ra bên ngoài thì thấy trời cũng đã gần trưa, hắn đứng dậy, cầm cuốn sách để lại chỗ của nó.
Hắn ngồi thẫn thờ một lúc thì cũng thấy Hứa Vĩnh Thiên mỉm cười đi vào.
“Đại ca lại muốn rủ đệ đi đâu chơi ư?” Liễu Thiên ánh mắt nghi hoặc hỏi.
“Haha! Đệ nghĩ ta rảnh rỗi như vậy sao?” Hứa Vĩnh Thiên cười lớn, mắt nhếch lên hỏi.
“Ta lần này có thứ này tặng đệ!” Hứa Vĩnh Thiên đi lại nói.
“Cái gì vậy?” Liễu Thiên hưng phấn hỏi, hắn thích nhất là được tặng đồ mà.
“Ta có thừa một cái Tiểu Giới Chỉ Hoàn nên gọi định đưa cho đệ dùng!” Hứa Vĩnh Thiên lấy ra một cái nhẫn nhỏ nói.
“Tiểu Giởi Chỉ Hoàn? Cái này quá quý giá!” Liễu Thiên giật mình nhíu mày nói.
Hắn biết trong thế giới này có một loại túi đựng đồ là Thần Giới. Nó là
những loại túi được gia công đặc biệt để bên trong túi có cả một vùng
không gian. Không gian này to nhỏ phụ thuộc vào người chế tác và vật
liệu làm túi. Mà các túi trữ vật không gian này được làm theo nhiều hình dạng khác nhau như dạng túi, vòng, nhẫn, dây, châm,…nói chung là nó tạo thành nhiều đồ vật trang sức để dễ dàng mang theo.
Trong những loại đó thì phổ dụng nhất và đáng giá nhất là chỉ hoàn. Mà
như các loại Thần Giới khác thì Thần Giới Chỉ Hoàn cũng chia ra làm Tiểu Giới, Trung Giới và Thần Giới.
Tuy Hứa Vĩnh Thiên chỉ đưa cho Liễu Thiên một cái Tiểu Giới Chỉ Hoàn
nhưng như vậy cũng rất đáng giá rồi. Phải biết không phải đệ tự ngoại
môn nào cũng có Chỉ Hoàn Trữ vật, đa số đều dùng túi trữ vật bình thường mà thôi, một số thì giống như Liễu Thiên thì không có túi trữ vật luôn.
Khi này Hứa Vĩnh Thiên nghe thấy những lời khách sáo của Liễu Thiên thì
cau mày mắng: “Đệ xem ta là người ngoài hả? Đã nói rồi! Đại ca có gì cho thì cứ vui vẻ mà nhận lấy, nhiều lời!”
“Cảm ơn đại ca!” Liễu Thiên nghe mắng thì lè lưỡi rồi cũng đứng dậy nhận lấy chỉ hoàn sau đó cảm ơn một tiếng.
Hắn không chần chừ mà đeo ngay chỉ hoàn vào ngón út tay trái, đối với hắn đeo nhẫn ngón này vẫn là thoải mái nhất.
Hứa Vĩnh Thiên thấy vậy thì mỉm cười, sau đó lại nói: “Chỉ Hoàn này điều khiển cũng rất dễ dàng, đệ chỉ cần vận chuyển nguyên thần tiến nhập ra
đầu ngón tay thì nó sẽ tự sinh cảm ứng mà nghe theo sự vận hành của đệ.
Mọi thứ trong đó đều do đệ sắp xếp!”
“Đạ ta! Đệ sẽ từ từ nghiên cứu!” Liễu Thiên vuốt ve chỉ hoàn trên ngón tay nói.
“Ừm! Thế thôi về nghỉ ngơi rồi luyện tập đi!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu nói.
“Không! Đằng nào cũng đến bữa trưa rồi! Chúng ta cùng ăn trưa thôi!” Liễu Thiên mỉm cười vui vẻ đưa ra đề nghị.
“Được! Chúng ta đi!” Hứa Vĩnh Thiên liền nói rồi quay người đi ra ngoài.
Thế là hai người rời khỏi thư viện đi đến phòng ăn của quản sự.
“Huynh đi như vậy thì ai quản lí thư viện? Mất sách thì tính sao?” Liễu Thiên vừa đi vừa tò mò hỏi.
“Trong thư viện có một cấm chế, nếu không có ta ở đó thì không một đệ tử nào có thể cầm một cuốn sách đi ra khỏi đó được. Còn việc tại thư viện
phá hoại sách thì ta nghĩ không một kẻ nào giám làm cả! Mà lại nói một
thư viện này cũng không chỉ có mình ta làm việc.” Hứa Vĩnh Thiên vừa đi
vừa tự đắc đáp.
Sau một hồi vòng vèo cuối cùng hai người cũng đi đến phòng ăn của quản sự.
Hai người lại bắt đầu gọi đồ ăn và rượu lên rồi ngâm nga.
Hôm nay, cả hai ăn uống không lâu như những lần khác, tất cả thời gian
ăn cơm và uống rượu chỉ mất chưa đến một giờ. Xem ra cả hai đều có việc
phải làm.
Chia tay Hứa Vĩnh Thiên, Liễu Thiên lại quay lại với công việc hàng ngày của mình là luyện tập và luyện tập.
Buổi chiều, sau khi nghiên cứu về chỉ hoàn trữ vật của mình thì Liễu
Thiên cũng hiểu sơ về Thần giới trữ vật. Hắn giờ đang ở phòng kiểm
nghiệm lại cách sử dụng.
Sau khi tiến nhập tinh thần* vào bên trong chỉ hoàn, Liễu Thiên nhìn
thấy một không gian rộng bằng một căn nhà nhỏ hình lập phương, tính ra
rộng tầm chục khối. Trong không gian vuông vắn này có nhiều vật đụng để
đựng chứa đồ như giá, kệ, dương, bàn, tủ…
Theo hắn biết thì đây chính là vùng không gian được tạo ra phía bên
trong chi hoàn. Mà Chỉ Hoàn hay bất kỳ món đồ thần giới trữ vật nào đều
làm từ những vật liệu hiếm, vật liệu chủ yếu vẫn là Tì Hoa Kim.
Khi dùng thủ pháp không gian khai mở bên trong Tì Hoa Kim sẽ tạo ra một
không gian lớn hơn nhiều lần so với kích thước bên ngoài của nó. Thủ
pháp khai mở là gì thì Liễu Thiên không biết, thực ra cũng chẳng mấy ai
biết nhưng Liễu Thiên nghe đồn là phải có La Hỏa mới có thể khai mở được còn dùng La hỏa thế nào thì hắn cũng chưa nghe ai nói đến.
Khi không gian bên trong đã khai mở thì việc tiếp theo của mấy người chế tác là mở ra đạo môn kết nối với thế giới bên ngoài. Việc này cũng rất
phức tạp, cần hạ rất nhiều thuật phong ấn không gian mà Liễu Thiên không biết. Nói chung thì đó là pháp môn bí thuật nên người ngoài ngành không ai biết cả.
Việc cuối cùng để có thể sử dụng được Thần Giới trữ vật là phải dùng Đại Chuyển trận phong ấn ở cửa vào của thần giới trữ vật. Đại ấn kia là gì
thì Liễu Thiên cũng không biết nhưng nếu không có nó thì không thể bỏ đồ vào trong và lấy đồ ra được. Đại ấn đó chính là thứ làm cho một người
điều khiển được thần giới trữ vật của mình qua nguyên thần và ý chí một
cách đơn giản đồng thời cũng khiến vật đi vào biến to thu nhỏ không bị
cản trở.