Hoàng cung rộng lớn với vô số khu nhà cùng đình viện, nơi nơi đều là nhà cao của rộng, đình đài tráng lệ! Lúc này, trong một gian phòng bí mật
tại Hoàng cung có một nhóm người đang họp. Nói đến nhóm người này thì
nếu Liễu Thiên ở đây hắn cũng nhận ra đây là hội đồng trưởng mười ba vị
trưởng lão của Kỳ Nhân các đã dẫn hắn đến Hoàng cung.
“Vụ việc đệ tử bản tông bị tấn công rồi mất tích đã điều tra đến đâu
rồi?” Gã trung niên đại hán dẫn đội lúc này ngồi ở vị trí chủ tọa trong
gian phòng đang đảo ánh mắt sắc bén quanh một lượt những người còn lại
hỏi.
“Theo như sơ bộ điều tra thì đám người kia vì cướp bảo mà đến, cái Tiên
Lịch lầu đứng phía sau cũng bị niêm phong còn đám người có liên quan đều bị Hoàng tộc bắt về.” Một lão giả tóc hoa râm liền đứng bẩm báo.
“Vậy tên đệ tử kia đâu?” Đại hán kia lại hỏi.
“Vị quản thư chủ quan của đệ tử đó nói rằng đã có manh mối nên muốn tự
mình đi tìm. Vì vậy ta đã miễn bãi nhiệm vụ nhập thư cho hắn để hắn đi
tìm đồng thời cũng cử người bám theo để tránh sai sót!” Một nữ trưởng
lão tỏ vẻ ung dung nói.
“Cũng được! Để tên đó tìm, tìm được hay không cũng để tên đó gánh lấy
trách nhiệm này. Thôi hãy nói về quá trình nhập thư mấy ngày qua đi?”
Trung niên đại hán kia gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi lại chuyển chủ đề hỏi.
Vị trưởng lão tóc hoa râm kia nghe vậy lại cầm ra một cuốn sổ bắt đầu
bẩm báo: “Số lượng tài liệu chính gồm hơn tám trăm bản đều đã được lưu
giữ, hơn hai trăm mẫu nghiên cứu về khoa cụ cũng đã được sao chép xong,
bên phía Hoàng tộc cũng đã nộp nên sổ sách trong năm năm qua đang được
mấy vị toán phòng kiểm kê lại,…”
Cách Xuân Đô hơn năm mươi dặm về phía Tây, ở đó có một rừng trúc bạt
ngàn nối niền với những dãy núi nhỏ cùng mấy mảnh rừng thấp quanh đó tạo lên một vùng thiên nhiên xanh tươi trải dài.
“Đồng đại ca chắc chắn ở trong này! Nhưng tại đây có quá nhiều trận pháp khiến mình không thể vào được!” Hứa Vĩnh Thiên một thân thanh bào đứng
giữa không trung quan sát rừng trúc phía dưới một lượt liên tục đưa ra
suy đoán.
Hứa Vĩnh Thiên sau mấy ngày tìm kiếm không nghĩ ra được cách gì khác thì gã bỗng nghĩ đến Đồng Xuyên lão giả. Không phải là Hứa Vĩnh Thiên biết
Đồng Xuyên dẫn Liễu Thiên đi mà đến gã đến chỉ để nhờ Đồng Xuyên tìm
giúp mà thôi. Mà nguyên nhân trong mấy ngày qua gã không muốn để trưởng
lão hội đi tìm là do gã quá hiểu cách làm việc của trưởng lão hội.
Đám người đó quyền cao chức trọng nên rất ít khi để ý đến tính mạng đám
đệ tử vô danh như Liễu Thiên. Nếu gã để đám người đó đi tìm thì rất có
thể họ sẽ tìm qua loa rồi khép án hoặc họ tìm thấy Liễu Thiên nhưng Liễu Thiên đang trọng thương thì để tránh hệ lụy rườm rà đám trưởng lão rất
có thể sẽ chừ khử Liễu Thiên.
Dù sao thì việc đệ tử trong đoàn không may bị giết và kẻ ác đã được trừ
thì mấy người họ chỉ cần lập một bản báo cáo thì cũng không có ai cãi
được. Điều này đơn giản hơn nhiều lần việc tìm được tên đệ tử đang bị
trọng thương. Chưa kể việc phải chữa trị rồi chịu chi phí điều dưỡng mà
sau khi Liễu Thiên hồi phục sẽ diễn ra một loạt những khâu rườm rà từ
bên trên ban xuống như: tra hỏi, giao nhận, triệu tập nhân chứng, vật
chứng, các bên liên quan để kết luận lại vụ án. Mà trong nhiều quá trình đó rất có thể sẽ để lộ ra nhiều công đoạn làm việc thất trách của đám
trưởng lão hội nên để họ đi tìm Hứa Vĩnh Thiên không yên tâm.
Thế nhưng những điều này cũng chỉ là Hứa Vĩnh Thiên suy đoán. Gã cũng
biết trong tông có rất nhiều trưởng lão làm việc công chính liêm minh,
số trưởng lão lộng quyền lấp liếm chỉ chiếm một phẩn rất nhỏ. Biết vậy
nhưng vì Liễu Thiên thì dù chỉ một phần nguy cơ gã cũng không giám mạo
hiểm nên đã xin tự đi tìm Liễu Thiên.
Chờ một lúc không thấy hồi âm, Hứa Vĩnh Thiên trở lên sốt ruột, gã liền
lấy ra một truyền âm phù ném xuống dưới. Lá phù rất nhanh biến mất trong rừng trúc, thế nhưng thời gian trôi qua mọi thứ vẫn im ắng khiến Hứa
Vĩnh Thiên bắt đầu khó chịu.
“Được! Dù trách phạt thì ta cũng phá cái kết giới này!” Hứa Vĩnh Thiên
nghĩ nghĩ một lúc rồi liền gật đầu vẻ mặt trầm xuống nói. Ngay sau đó,
gã nắm chặt hai tay vận lực một quyền đánh xuống.
“Doạt!” Một quyền tưởng như không có gì đặc biệt nhưng khi vừa đánh ra
liền cuốn theo cuồng phong ào ào ập xuống cánh rừng phía dưới.
Thế nhưng cuồng phong đánh xuống chỉ làm cho không gian bên trên rừng
trúc vặn vẹo một chút rồi rất nhanh lại trở lại bình thường.
“Hừ! Thứ khác đi!” Hứa Vĩnh Thiên thấy vậy có chút giật mình nhưng rất
nhanh trở lại bình thường, gã hừ một tiếng rồi hai bàn tay để trồng lên
nhau hướng xuống dưới, miệng thì liên tục lẩm bẩm chú ngữ.
Theo từng nhịp chú ngữ, một luồng ba động từ hai bàn tay của Hứa Vĩnh
Thiên bùng ra tứ phía. Cùng với đó phía dưới hai bàn tay của gã xuất
hiện một khối cầu lửa màu đỏ rực lớn như đầu người đang quay tròn và
đang lớn dần. Cầu lửa dưới tay gã mỗi lúc một lớn, chẳng mấy chốc đã có
đường kính hơn trượng. Khi này hình như hỏa cầu đã đủ kích thước nên đã
không lớn thêm nữa nhưng nó vẫn quay tròn khiến hỏa mang cuồn cuồn phả
vào không trung khiến không khí xung quanh tạo thành những màn sương mờ
mờ lượn quanh.
Khi này Hứa Vĩnh Thiên nghiến răng nghiến lợi hai tay gồng lên toàn thân ép hỏa cầu xuống rừng trúc phía dưới. Hỏa cầu tách gió ép xuống, từng
đợt sóng nhiệt tản ra không trung đun sôi hơi nước tạo thành một màn vặn vẹo mờ ảo theo sau.
“Ầm!” Hỏa cầu va chạm với kết giới phía dưới thì nổ vang một tiếng, lửa
mang bốc cao mấy trượng, khí nóng lan tràn khắp nơi. Dù Hứa Vĩnh Thiên
đã lùi lại hơn mười trượng nhưng khí nóng vẫn thổi cho mái tóc gã bay
bay.
“Cái gì?” Hứa Vĩnh Thiên nhìn hỏa mang tan biến nhưng kết giới bên dưới
vẫn còn đó thì không khỏi trợn mắt há mồm kêu nên. Phải biết hỏa cầu kia là Hỏa Thần Châu – một dị thuật tam cấp hệ hỏa. Hứa Vĩnh Thiên phải mất rất nhiều năm mới luyện thành nó. Hỏa cầu này tốc độ tuy chậm nhưng uy
lực lại cực lớn nên rất thích hợp để phá vỡ kết giới phòng thủ bị động
có lượng nguyên thần mạnh hơn. Thế nhưng lúc này đánh vào kết giới kia
lại không hề có tác dụng điều này khiến Hứa Vĩnh Thiên sợ hãi không
thôi.
“Hứa lão đệ quá nóng tính rồi, lão phu hiện đang chữa trị cho Liễu đệ
nên không thể nghênh đón!” Đang sợ hãi vì tu vi của Đồng lão thì Hứa
Vĩnh Thiên bỗng thấy một giọng nói có phần già lua vang lên.
“Đồng đại ca! Liễu Thiên ở đây ư?” Hứa Vĩnh Thiên nghe thấy giọng nói
kia thì đã nhận ra đây đúng là Đồng lão rồi nghe đến hai từ “Liễu đệ”
thì vẻ mặt gã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi.
“Đúng vậy! Ngươi hãy về Hoàng cung để tránh tai mắt, mấy ngày sau ta sẽ tự đưa nó về!” Đồng Xuyên từ trong kết giới nói vọng ra.
“Có kẻ đi theo?” Hứa Vĩnh Thiên nghe vậy giật mình đảo mắt bốn phía rồi
thả thần thức trong phạm vi một dặm vuông nhưng không hề thấy có người
nào.
“Tu vi kẻ đó cao hơn ngươi, ngươi hãy về đi!” Đồng Xuyên không muốn dây dưa liền nói.
“Nhưng Liễu Thiên sao rồi?” Hứa Vĩnh Thiên vội hỏi. Nhưng trong rừng trúc không thấy tiếng trả lời nữa.
Hứa Vĩnh Thiên đứng đó suy nghĩ một hồi rồi cũng lắc đầu hướng Xuân đô mà bay đi.
“Đồng đại ca đã ra tay cứu chữa thì Liễu Thiên cũng có nhiều cơ hội qua
khỏi hơn là để mình làm. Còn vấn đề Đồng đại ca lừa mình đi để hại Liễu
Thiên là điều không thể! Với sức mạnh tuyệt đối thì có thể giết mình và
Liễu Thiên một cách dễ dàng nên không cần phải bày ra mấy thứ này. Còn
kẻ theo mình là ai? Người của trưởng lão hội ư?” Hứa Vĩnh Thiên vừa bay
đi vừa suy tính.
“Mặc kệ là ai, mình về Hoàng cung thì kẻ đó cũng không còn gì mà theo dõi nữa!” Hứa Vĩnh Thiên tự nhủ rồi độn tốc lại nhanh hơn.
Mà khi Hứa Vĩnh Thiên vừa biến mất nơi chân trời thì cạnh rừng trúc lại hiện ra hai thân ảnh một nam một nữ đang đứng.
“Kết giới cửu liên, người bên trong là vương giả?” Một nữ nhân gương mặt xinh đẹp, thân mặc bạch y đang nhìn vào màng sáng mờ ảo phía rừng trúc
lẩm bẩm.
“Theo như đệ biết thì Kỳ Nhân các không hề gửi thông văn cho Xuân Đài
nói về việc có dị giả cao cấp cư ngụ quanh Xuân đô! Chẳng nhẽ là người
của nước khác?” Nam nhân còn lại dáng người cao cao gương mặt tuấn tú
đang dùng ánh mắt nghi hoặc đảo quanh suy đoán.
“Điều này ta cũng không rõ nhưng chẳng phải hỏi người bên trong là biết
sao?” Nữ nhân kia lắc đầu rồi lại hướng ánh mắt vào rừng trúc tỏ vẻ thâm ý nói.
“Hai vị không cần phải tò mò, cầm thứ này về cho Tổng Quan của các
ngươi!” Hai người đang định động thủ thì từ trong rừng trúc phát ra
tiếng nói của Đồng Xuyên, ngay sau tiếng nói của lão là một vật gì đó
bay đến chỗ hai người đang đứng.
“Cái này!” Nữ nhân kia bắt lấy thứ kia nhìn vào thì vẻ mặt sợ hãi lẩm bẩm.
“Sao vậy sư tỷ?” Nam nhân kia thấy biểu hiện của nữ nhân thì tò mò hỏi.
“Không sao, chúng ta đi!” Nữ nhân kia nắm chặt thứ kia trong tay lắc đầu nói rồi rất nhanh quay người nhảy lên không bay đi.
Nam nhân còn lại cũng vội vã bay theo! Chỉ sau vài nhịp hai người chỉ còn là hai chấm đen trên nền trời.
“Phiền phức a! Không phải lão phu đang bị thương thì sẽ cho các ngươi
một bài học rồi!” Trong căn nhà tranh giữa rừng trúc, Đồng Xuyên ngồi
thiền trên giường lẩm bẩm.
Lúc này, hai tay lão đang cầm hai viên ngọc phát ra ánh sáng màu tìm. Mà nhìn lại bộ dạng của lão lúc này rất thê thảm. Gương mặt vốn đã tong
teo lúc này càng tiệu tùy nhìn không khác gì một cái hộp sọ được bọc
giấy báo, mà làn da như giấy báo kia lại tái xanh. Hai quầng mắt lão
cung thâm đen, đôi mắt đang nhắm liền nên không rõ thần thái thế nào
nhưng nhìn qua có vẻ không ổn cho lắm.
Cạnh Đồng lão đang nằm ngủ ngon không ai khác chính là Liễu Thiên. Lại
nói thì Liễu Thiên lúc này tóc tuy chưa dài bằng lúc trước nhưng cũng có tóc không có trọc lóc như lúc dung hợp mấy thứ kia. Tuy có tóc nhưng
kiểu tóc chỗ nào cũng bằng chỗ nào nhìn rất buồn cười. Nhìn sang gương
mặt hắn lúc này thì lại khác biệt với mấy ngày trước rất nhiều. Khuôn
mặt hắn đầy đặn, có da có thịt đường nét rõ ràng, nước da đen cũng biến
thành trắng nên nhìn hơi ngố nhưng vẫn có điểm đẹp trai. Mà không chỉ
gương mặt mà cả thân hình hắn lúc này ngoài nước da thì đều trở lại
nguyên trạng lúc trước khi tiến hành dung nhập.
“Tỉnh rồi ư?” Đồng Xuyên lão giả đang ngồi điều tức trị thương thấy Liễu Thiên từ từ mở mắt liền mỉm cười nói.
“Đồng đại ca!” Liễu Thiên vừa mở mặt nhìn quanh thì thấy gương mặt của
Đồng Xuyên thì sợ hãi nói rồi muốn ngóc dậy nhưng chỉ hơi ngỏng đầu lên
thì hắn đã vô lực rơi trở lại.
“Nghỉ ngơi đi, ngủ hết ngày hôm nay thì sẽ hồi phục hoàn toàn!” Đồng Xuyên vẫn ngồi im hai mắt không mở nói.
“Nhưng đại ca, tại ta, tại ta đã hại người!” Liễu Thiên nước mắt dòng dòng ấp úng nói.
“Nói bậy nào? Ngươi hại ta khi nào! Trước khi bắt đầu ta cũng đoán được
việc mình bị “thiên tinh” hấp thụ nguyên thần rồi. Chỉ có chút bất ngờ
đó là Huyền Tinh ngọc kia lại hấp thụ một lượng huyết nhục của ta.” Đồng Xuyên mở mắt mắng rồi từ từ giải thích.
“Không! Đệ tuy hôn mê nhưng cũng biết, lá phù kia rồi huynh bị hấp
huyết, ngay cả việc huynh dùng thần thức mạnh mẽ bảo vệ linh hồn đệ khỏi bị phân diệt!” Liễu Thiên lắc đầu vừa khóc vừa nói.
Sau quá trình dung nhập kết thúc thì đan điền của Liễu Thiên thiếu điểm
Thủy khởi lại bị Thể Nghịch Huyền Tinh Ngọc chiếm lĩnh kinh mạch nên đã
căng phồng chuẩn bị đổ vỡ. Vì tình cảnh nguy cấp nên Đồng Xuyên lão giả
đành phải gượng ép thay thế “thiên tinh” cho điểm Thủy Khởi sớm hơn dự
tính.