Liễu Thiên nhảy lên cao hơn
mét, lao về đằng trước mấy mét mới rơi xuống. Khoảng cách thì xa hơn
nhiều so với việc bật nhảy không dùng nguyên thần, có điều là hắn tiếp
đất không được tốt cho lắm.
“Phịch!” Hắn lúc này ngã xõng xoài trên đất, mặt mũi bẩn hết.
Liễu Thiên bò dậy phủi bụi trên cơ thể lẩm bẩm: “Xem ra lý thuyết là
vậy nhưng khi thực hành vẫn cần phải dùng lực để điều khiển cơ thể cân
bằng nếu không với sức nhảy kiểu này thì chưa luyện thành thì đã ngồi xe lăn rồi.”
Sau khi cân nhắc, Liễu Thiên nhìn lại đoạn đường nhảy được, hắn lại lắc đầu nói: “Chỗ này hơn ba mét, nếu lấy đà thì có thể gấp rưỡi chỗ này.
Như vậy có nguyên thần cũng chỉ nhảy bằng một vận động viên nhảy xa mà
thôi. Mình vẫn cứ phải cố gắng, thân thể mạnh mẽ hơn thì nguyên thần làm việc sẽ hiệu quả hơn.”
Nghĩ vậy Liễu Thiên liền tiếp tục nhảy, một lượt, hai lượt, ba lượt,…
Ba mươi lượt đã làm Liễu Thiên mệt dã rời cả chân. Hắn ngồi xuống vừa nghỉ vừa tính toán.
“Bây giờ mình cần luyện tập vừa nhảy vừa kết hợp với động tác và hình
dáng cơ thể. Giờ không đưa nguyên thần ra ngoài để luyện mấy bước tiếp
theo thì cũng phải thực hiện động tác chuẩn xác. Như vậy tránh trường
hợp mai kia luyện quen rồi không sửa được.”
Suy nghĩ một lúc, Liễu Thiên mở cuốn Nhạn Hành ra, hắn nhìn các tư thế
trong đó và học các tư thế trong từng bước vận động của môn khinh công
này.
Nhạn Hành vận động theo nhiều bước, mỗi bước đều có tư thế khác nhau.
Vận lực là động tác dài gồm ba hành là chạy đà, đạp nhảy, phi thân.
Chạy đà thì chạy như thường, khi chạy chỉ dùng mũi bàn chân chạy, hai
tay để ra sau bắt đầu vận hành nguyên thần ra hai cánh tay để chuẩn bị
vành khí.
Đạp nhảy là động tác khi chạy đà kết thúc, khi này nguyên thần đã phải
tụ hợp về chân chuẩn bị nhảy, khi này phải vận hành chuẩn xác và bùng
phát lực đúng lúc thì hiệu quả của bật nhảy sẽ là cao nhất. Ở động tác
này thì một chân đạp xuống đất, một chân co lên, hai tay hướng xuống đất cũng vận lực đẩy xuống.
Phi thân là quá trình vượt lên khỏi mặt đất hướng lên không, lúc này cơ thể như đang chạy trên không, tay chân đều hoạt động theo vận động bình thường. Cảm tưởng như đang chạy trên không mà thôi!
Tán khí và Vành khí là những động tác cùng một lúc và nó bắt đầu khi cơ thể đã ở độ cao tối đa và bắt đầu hạ xuống. Khi này, hai tay dang rộng
hơi chếch về sau, hai chân co lại, chân dài chân ngắn. Khi này, nguyên
thần sẽ theo hai cánh tay mà tiết ra tạo thành vành khí. Đồng thời
nguyên thần cũng thoát ra khỏi cơ thể tán khí từ phía sau tạo thành áp
lực để đẩy cơ thể đi. Động tác này nhìn thì khá đơn giản khi trên không
nhưng để luyện tập dưới đất thì chưa biết được.
Động tác cuối là tiếp đất, khi này mỗi người đều như một con chim nhạn
đang theo gió bay đi, tiếp đất chỉ cần duỗi chân ra rồi nhẹ nhàng điểm
từng bước trên đất là được.
Liễu Thiên nhìn qua hết một lượt, vừa nhìn vừa làm thử. Hắn đứng im một chỗ làm thử một lúc liền quyết định thực hành. Hắn bỏ sách xuống bắt
đầu luyện thử.
Hắn bắt đầu dùng mũi chân để chạy, hai tay hướng ra sau, nhìn cứ như
một ninja vậy. Khi chạy đã cảm thấy đủ, thì nguyên thần dồn một lượng
lớn về chân dùng sức đạp mạnh một cái rồi nhảy lên.
Khi nhảy lên Liễu Thiên cố tạo dáng giống trong hình vẽ nhưng chưa kịp tạo hình thì đã ngã lăn ra đất rồi.
Với độ dài năm mét một lần nhẩy không kịp cho Liễu Thiên thi triển Nhạn Hành hoàn chỉnh.
Hắn cố gắng làm tiếp mấy lần nhưng vừa nhảy lên co chân dang tay chưa kịp cảm nhận nguyên thần vận hành đã ngã bò ra đất rồi.
“Sách viết thì quả là đơn giản, nhưng thực chất luyện tập lại không phải một sớm một chiều mà thành được.” Sau nhiều lần thất bại, Liễu Thiên
thầm nhủ rồi liền nghĩ ra cách khác.
Hắn đầu tiên cứ là đứng im trên đất luyện tập đã. Đứng im luyện tập tư
thế cùng với cách vận chuyển nguyên thần trước. Luyện xong mấy thứ này
thuần thục thì chỉ chờ mai kia nhảy xa hơn thì bắt đầu luyện tập giữ
thăng bằng sau.
Nghĩ vậy Liễu Thiên bắt đầu luyện tập tư thế phi hành. Hắn đứng im một
chỗ làm các kiểu tư thế vừa học được. Nào thì co chân, dang tay, đứng
ngồi, ngả trước ngả sau,…
Nhìn hắn tập luyện cứ loay hoay như con giun phải vôi vậy. Nếu có người khác nhìn thấy thì họ sẽ cười vỡ bụng với cách luyện tập của hắn mất.
Tập một lúc, Liễu Thiên cảm thấy không hiệu quả, hắn lắc đầu nhìn cuốn
Nhạn Hành nói: “Dù sao cũng không vội, hay cứ để tiến lên Khai Minh cảnh luyện luôn cả thể. Bây giờ cứ luyện bước đầu là vận lực vậy, không cần
mấy thức phía sau mình cũng nhảy xa hơn rất nhiều rồi.”
Bí tịch tuy nói là thể thuật nhưng những muốn tu luyện thì đều cần
nguyên thần ngoại thân. Chính vì vậy mọi đệ tử lúc đầu chỉ trọng tu
luyện những thứ cơ bản trước, mai kia tu vi tăng cao họ sẽ tu luyện theo sau. Mà Liễu Thiên lúc đầu cứ nghĩ là mình có thể làm được mà không cần phải lên Khai Minh cảnh. Hắn đã quá tự tin nên tốn mất nửa canh giờ tu
luyện nhưng không mấy hiệu quả thì đành phải từ bỏ chờ mai kia thì tu vi tăng cao thì mới chính thức luyện.
Liễu Thiên lúc này bắt đầu kẻ vạch, rồi hắn chạy đà cứ thế nhảy liên tục như một vận động viên nhảy xa vậy.
Từng lượt, từng lượt một, Liễu Thiên đều cố gắng hết sức. Hắn cố dùng
động tác chuẩn xác với cách vận hành nguyên thần. Nhưng sự lệch lạc vẫn
còn diễn ra, hắn vẫn chưa vận hành nguyên thần vào chân một cách ổn định và dùng lực vẫn chưa đúng thời điểm nên kết quả chưa tốt.
Nhưng thỉnh thoảng, Liễu Thiên cũng nhảy xa hơn trước nhiều. Những lần
như vậy chính là sự vận hành của nguyên thần kết hợp chuẩn xác với động
tác thi triển và thời điểm xuất lực chuẩn xác.
Được một vài lần thành công nên Liễu Thiên càng cố gắng luyện tập.
Cứ như vậy nửa canh giờ, hắn liền thu Nhạn Hành lại bắt đầu luyện sang
Lưu Thủy Bộ. Hắn biết dục tốc bất đạt, dù sao cũng phải cho cơ thể kinh
mạch nghỉ ngơi cùng với đó hắn cũng phải luyện một số môn khác. Lúc này
trong khi nghỉ ngơi thì hắn sẽ nghiên cứu cuốn khác.
Đọc qua Lưu Thủy Bộ một lượt Liễu Thiên cũng chưa luyện cuốn này vội.
Nguyên nhân là Lưu Thủy bộ lấy sự mềm mại uyển chuyển làm chủ đạo. Nó
chính là một bộ pháp dùng cho người di chuyển mềm mại uyển chuyển như
nước chảy, có thể tìm ra mọi điểm nhỏ ngõ ngách của địa hình để vượt
qua. Mọi địa hình đều có thể di chuyển một cách dễ dàng mà không gặp cản trở gì.
Chính vì sự đặc thù nên khi luyện tập nó cũng cần phải có địa hình
thích hợp. Trong cuốn này có ghi rằng muốn luyện tập thì cần có bãi cọc
hoặc nhiều người luyện cùng. Hai điều kiện này Liễu Thiên đều chưa có,
nên hắn cũng không luyện cái này vội.
Bỏ qua cuốn Lưu Thủy Bộ, Liễu Thiên nhìn Tam Bộ Di cũng lắc đầu. Tam
Bộ Di lấy kích tốc làm chủ đạo, dùng nguyên thần tạo thành xúc áp rồi
giải phóng để di chuyển. Việc vận hành xúc áp này quá khó cần phải có
một đẳng cấp công pháp khá cao, nguyên thần tinh thuần, hiểu biết về kết giới xúc áp nguyên thần để vận hành. Vì thế Liễu Thiên cũng chưa luyện
được Tam Bộ Di này.
Cuối cùng hắn lấy cuốn Lối Phá ra, cùng với đó hắn cầm thanh kiếm để ở góc sân lại.
Hắn cũng không có mở Lôi Phá ra đọc, hắn biết mình chưa luyện được nó, lấy ra chỉ để nhìn vào đó mà phấn đấu mà thôi.
Liễu Thiên cầm kiếm trong tay bắt đầu làm bước đầu tiên của kiếm khách
chính là cầm kiếm. Cầm kiếm nghe thì rất đơn giản nhưng thực chất lại
khá phức tạp.
Kiếm có dài có ngắn, có to có nhỏ, có mảnh có dầy, có nặng có nhẹ,… mỗi cây kiếm đều có những đặc điểm khác nhau. Mà người dùng kiếm muốn dùng
tốt kiếm thì phải hiểu toàn bộ về thanh kiếm của mình. Nắm bắt mọi ưu
nhược điểm của kiếm, qua ưu nhược điểm đó mà luyện tập sau này sẽ tận
dụng hiệu qủa.
Nghĩ lại những gì hắn nghiên cứu được một lượt, Liễu Thiên bắt đầu cầm kiếm đưa ra trước mặt.
Vút! Vút!
Liễu Thiên chém hai cái vào không trung, sau đó hắn bắt đầu cảm nhận lại thanh kiếm của mình.
Cảm nhận một lúc, Liễu Thiên lại chém rồi đâm lên không trung mấy kiếm.
Sau một lúc Liễu Thiên đã quen với thành kiếm này. Hắn cảm nhận sức
nặng, tầm đánh, sự sắc bén, độ cứng, sự đàn hồi,…mọi thứ được Liễu Thiên thử nghiệm vào cảm nhận.
Mọi thứ đã xong, tiếp theo chính là luyện căn cơ của dùng kiếm.
Dụng kiếm gồm kỹ năng là đâm, chém, lướt và chặn. Mỗi kỹ năng này đều
có những yếu tố như: sức mạnh, tốc độ, sự chuẩn xác, tinh xảo,…
Hôm nay Liễu Thiên quyết định luyện cách “đâm” trước. Đâm về cơ bản
chính là dạng công kích theo phương thẳng, và là công kích hướng gần
nhất đến đối thủ. Nó có sát thương cao, tốc độ nhanh, khó chống đỡ, cần
có độ chính xác cao, đồng thời phải công kích vào những nơi hiểm yếu.
Thích hợp với kiếm có bề mặt nhỏ, độ cứng cao, mũi cực nhọn. Khi luyện
chủ yếu dùng lực cách tay kích tốc đâm thẳng về phía trước theo đường
gần nhất đến mục tiêu.
Lúc này, Liễu Thiên hai chân đứng thế, kiếm cầm ngang trước mắt, mắt hắn nhìn kiếm rồi nhìn thẳng vể phía trước.
“Vù vù….!”
Liễu Thiên liên tục đâm mấy kiếm thẳng ra trước mặt, ống áo của hắn ma sát với không khí tạo lên những tiếng động nhịp nhàng.
Khoảng hai mươi kiếm, Liễu Thiên nghỉ, đâm mười kiếm liên tục hắn đã cảm thấy tay phải có chút mỏi.
Nhưng nghỉ ngơi một tý hắn lại tiếp tục đâm ra từng kiếm một, thỉnh
thoảng hắn cũng đổi tay nữa. Tay trái tuy không thuận nhưng dù sao cũng
cần cho tay phải nghỉ, nên cho tay trái tập luôn. Tiết kiệm thời gian
chính là điều hắn cần làm, hắn không được phép bỏ phí chút thời gian
nào.
Mặt trời gần lên đến đỉnh, ánh nắng về trưa của một ngày cuối thu cũng
rất gay gắt. Trên sân tập giờ đã không còn ai, mọi người đã về nghỉ trưa hết duy chỉ có một người vẫn vừa xuống tấn vừa dùng kiếm đâm ra.
Người nay chính là Liễu Thiên, hắn vẫn chưa muốn nghỉ, người ta cố gắng mười thì hắn phải cố gắng hơn mười, có vậy mới không bị bỏ lại. Đây
chính là tiêu chí của hắn khi luyện tập.
Nhìn Liễu Thiên lúc này thì mồ hôi nhễ nhại, từng hạt to như hạt đỗ lăn trên gương mặt đang vặn vẹo đầy cố gắng của hắn. Mà lúc này quần áo hắn cũng đã ướt sũng, hai chân hắn đứng tấn cũng đã rung đùng đùng, tay cầm kiếm đâm ra cũng rất ngoằn nghèo thiếu lực.
“Phù! Hờ Hờ…!”
Cuối cùng, Liễu Thiên cũng không trụ được nữa mà thu kiếm thở liên hồi. Với vơ thể còn yếu thì tập luyện như vậy là đủ rồi, nếu quá cưỡng ép
thì không khỏi phản tác dụng.
Liễu Thiên đi lại tra kiếm vào vỏ, hắn tuy hơi mệt nhưng cũng không có ý định ngồi nghỉ ngoài nắng này. Hắn cầm cái áo ngoài cùng mấy cuốn bí
tịch nên từ từ đi về chi của mình.
Phía bên trong của mỗi chi có một khu nhà tắm cùng một cái sân nhỏ để phơi đồ.
Lúc này, Liễu Thiên vừa phơi đồ trên đó, hắn nhìn vào cái tiêu ký của
đội thì không khỏi nghĩ vớ vẩn: “Không biết mấy người Liễu Thuyên ở đội
khác sao rồi? Đã thành nội môn đệ tử chưa?”
“Mà dù sao cũng không phải việc của mình! Mình giờ tự lo cho mình đi.” Hắn nghĩ một hồi rồi cũng lắc đầu cười nhạt nói.
Buổi chiều, mọi người vẫn được tự động luyện tập, ai thích làm gì thì
làm. Hai người Hà Minh và Tằng Nhất không luyện tập cùng Liễu Thiên. Cái này cũng không phải hai người kia diễn gì mà do tu vi họ cao hơn nên
cần luyện tập thứ khác chứ không thể suốt ngày luyện “chống đẩy” với
Liễu Thiên được.
Liễu Thiên cũng không trách họ, hắn biết mình quá yếu, mỗi khi tập cùng hắn thì hai người kia đều phải dừng lại cùng hắn. Điều này cũng khiến
hắn áy náy. Giờ hai người kia tập riêng ra cũng là một chuyện tốt cho cả ba.
Một buổi chiều vất vả bắt đầu, Liễu Thiên ra sân từ sớm, hắn tay trái
cầm kiếm, tay phải kéo theo một chiếc xe nhỏ, trên đó có những dụng cụ
để luyện tập thể lực và phụ trợ luyện kiếm. Chiếc xe này hắn mượn từ
phòng dụng cụ, hắn cũng tốn nhiều miệng lưỡi năn nỉ mới có thể lấy được
đống đồ này ra.
Trời đang nắng to nhưng Liễu Thiên cũng không ngần ngại cửi áo ngoài
ra, hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Hắn sắn tay áo lên, bắt đầu luyện tập thể lực.
Những dụng cụ ở đây khá giống với thế giới trước kia của hắn. Hắn lấy
hai quả tạ nhỏ được đục từ đá tảng ra cầm vào hai tay bắt đầu tập luyện
lực cánh tay.
Cứ luyện tập nửa giờ hắn lại nghỉ một nhịp rồi chuyển qua cái khác. Lần lượt hắn tập từng thứ như cử tạ, chống đẩy, gập bụng, ép cơ, chạy nhảy
đủ kiểu…
Hai tiếng đồng hồ qua đi, nắng vẫn gay gắt! Lúc này, Liễu Thiên đi vào
một tán cây ở dìa sân tập ngồi xuống. Đây chính là nghỉ giữa giờ, chương trình tiếp theo của hắn chính là luyện kiếm.
“Từ mai phải kiếm một bộ đồ mát mẻ hơn!” Khi này, Liễu Thiên nhìn lại quần áo ướt sũng của mình thì thầm lắc đầu lẩm bẩm.
Nói xong hắn liền tháo cả giày ra ném gọn vào gốc cây. Đi giày này đối
với hắn thật khó chịu, nhất là khi tập nóng bức thì càng khó chịu hơn.
Tập luyện bằng chân đất vẫn thoải mái hơn.
Lúc này, Liễu Thiên vừa cầm kiếm lên vuốt ve nhìn ngắm. Hắn nhìn ngắm
một hồi đồng thời nhớ lại kiến thức về kỹ năng: chém, lướt và chặn.