Vì vậy việc tiếp theo Liễu Thiên cần làm chính là tu luyện Thụ Căn quyết mà sư phụ Hỏa Ảnh của hắn để
lại. Nghe đâu Thụ Căn quyết kia sẽ phong ấn Thổ căn tinh hoa lại rồi từ
từ bóc tách cấu tạo của nó để cơ thể hấp thụ. Điều này sẽ khiến cả cơ
thể lẫn tu vi hắn đều mạnh lên. Tất nhiên tốc độ mạnh lên phải phụ thuộc vào cấp độ tu luyện của Thụ Căn quyết.
Nói về Thụ căn quyết này thì nó là một nhánh nhỏ của một môn thần công
có tên là Tam Dung Tham Thiên công. Thần công này có tam thể, gồm Cương, Nhu và Hư, mỗi thể đều gồm tam trọng. Tổng là 9 trọng, chia làm 9 môn
khác nhau. Từ trọng 1 đến 3 thuộc thể Cương giúp người luyện có thể tinh hóa và sử dụng được những dạng vật chất phân tử kết tinh thể rắn như
Thổ Căn, Khoáng quặng, Kim loại,... Từ 4 đến 6 thuộc thể Nhu, lại có thể giúp người luyện hấp thụ và sử dụng được các vật chất dạng lỏng, dạng
khí bất định hình khó khống chế hơn, đó là những dạng Tiên căn khoáng
chất hiếm hơn như Thủy căn, Hỏa căn, Phong căn, Lôi căn, Âm căn, Độc
Tủy, Từ khí,… Từ 6 đến 9 là thể Hư, nó có thể tinh hóa hấp thụ được cả
những thứ không có cả kết cấu vật chất cụ thể mà chỉ tồn tại một cách
trừu tượng trong tu luyện như: Hồn căn, Tín niệm, Đạo tâm, Áo nghĩa,
Pháp tắc,…
Tất nhiên nghe thì nghe vậy chứ không biết trên đời thật sự có còn đủ
môn thần công này không thì không rõ. Ngay cả Hỏa Ảnh lão giả từng tung
hoành Trung Địa cũng chỉ lấy được 1 trọng đầu tiên trong môn Tam Dung
Tham Thiên công này và nó có tên là Thụ Căn Quyết.
Thụ Căn quyết thuộc thể Cương trong Tam Dung Tham Thiên công, nó có tác dụng giúp người tu luyện có thể hấp thụ được những dạng Tiên căn thể
kết tinh có thể rắn trong thiên địa. Hỏa Ảnh lão giả nói trong mỗi thể
của Tam Dung Tham Thiên công đều gồm 3 phần là Thụ, Sinh và Hóa, mà hai
trọng sau trong thể Cương của môn thần công này lần lượt có tên là Sinh
Thế quyết và Hóa Nguyên công.
Sinh Thế quyết là yếu quyết bổ trợ bậc cao. Người tu luyện dù đã hấp
thụ hết năng lượng của Tiên căn nhưng vẫn có thể từ lượng năng lượng đó
mô phỏng nguyên thần để tiếp tục sản sinh ra những năng lượng tiên căn
mới. Tất nhiên để có thể sản sinh ra tiên năng chắc chắn sẽ tốn lượng
nguyên thần khổng lồ và cũng phụ thuộc vào khả năng tu luyện yếu quyết
của mỗi người.
Còn Hóa Nguyên công chính là dùng năng lượng tiên căn kia đồng hóa vào
nguyên thần của những công kích dị thuật cùng hệ khiến đòn công kích của hệ đó nhiễm tiên căn lực. Một khi có Tiên căn lực gia trì thì đòn công
kích có sức công phá mạnh hơn bình thường nhiều lần. Tất nhiên công năng của hai trọng sau này cũng chỉ là đồn đại còn thực sự thế nào thì Hỏa
Ảnh lão không biết nên người đệ tử như Liễu Thiên tất nhiên chỉ được
nghe kể càng không thể biết được thực hư sự bá đạo của những trọng sau
của môn thần công này. Có điều sắp tới hắn có thể xác định công năng hấp thụ của Tiên căn của Thụ Căn quyết là thật hay giả.
Quay lai với Thụ Căn quyết Liễu Thiên sở hữu thì yếu quyết này là một
tổ hợp kết nối linh nguyên nhiều tầng theo kiểu lục phân ngũ kết, chia
tứ tầng tách nhị chuyển. Tổng thể đồ án vận gồm sáu đường nguyên trường
chia theo bốn vòng kinh mạch trung thể và hai mạch nhị túc. Kết nối
nguyên thần chia làm bốn tầng từ đỉnh đan điền tách dần ra ngoài, khi
vận hành cũng theo chu thiên nhị chuyển. Nói chung là khá phức tạp và
hắn phải thực hành nhiều lần mới mong thành thạo được.
Một vấn đề nữa là để vận hành Thụ Căn quyết cũng cần có đố án ngoại
cảnh hỗ trợ. Ngoại cảnh này gồm đồ án làm căn và đan dược làm cơ. Đồ án
chính là phải bày một đồ án có tên là Phần Thiên trận, với trường hợp
hấp tụ Thổ căn thì phải biến đổi theo hệ thổ thành Phần Thổ trận. Phần
Thổ trận cũng không quá phức tạp, về phần nguyên liệu thì đã được Hỏa
Ảnh lão giả chuẩn bị hết nên Liễu Thiên có thể theo sơ đồ để lại mà bố
trí.
Đan dược thì hắn phải ăn một viên đan dược hỗ trợ cơ thể chịu đựng áp
lực trong quá trình hấp thụ, với tu vi của hắn thì khả năng hấp thụ cũng chậm nên chỉ cần một viên Dưỡng Thể đan là đủ. Dưỡng Thể đan cũng không phải đan dược hiếm có chỉ có điều hơi đắt. Thế nhưng tu luyện quan
trọng nên hắn đành phải dứt hầu bao đến Đan phòng mua về.
Lại nói thì Tân Quán đệ tử không được phép phục dụng thêm đan dược
nhưng Thường quán đệ tử thì lại không bị quản cái này bởi vì người ở
Thường Quán đa phần đều trưởng thành hơn đám đệ tử mới nhập môn và thời
gian ở tông môn của họ cũng không có nhiều nên tông môn không thể cấm họ sử dụng những biện pháp tăng tốc độ tu luyện được. Mà trong giới tu
luyện thì đan dược chính là thứ hỗ trợ tốt nhất. Vì vậy tông môn cũng
không ngăn cạn đệ tử Thường quán đến Đan phòng mua đan dược, tất nhiên
một số loại đặc thù thì sẽ bị hạn chế số lượng mua.
Ngày hôm sau, Liễu Thiên đến Đan phòng dùng 30 miếng hạ phẩm linh thảnh đổi về 10 viên Dưỡng Thể đan khiến gã chấp sự trong Đan phòng trợn mắt
há mồm.
Phải biết vốn đệ tử Ngoại Môn dù đã đạt Khai Minh cảnh thì một tháng
cũng chẳng có bao nhiêu linh thạch, kể ra chỉ đủ tu luyện hàng ngày mà
thôi. Vậy mà một tên đệ tử lại dùng 30 miếng linh thạch chỉ để mua Dưỡng Thể đan. Một vấn đề nữa là tác dụng của Dưỡng Thể đan không hỗ trợ quá
trình tu luyện tu vi mà nó chỉ giúp cơ thể tăng lên khả năng chịu áp ực. Cái này chỉ thích hợp với những người cơ thể yếu nhược khi đột phá cảnh giới mới ăn vào. Thế nhưng dù có dùng đột phá thì cũng chỉ dùng một
viên mà thôi, đây lại mua nhiều vậy. Tất nhiên ngạc nhiên là vậy nhưng
chấp sự kia cũng không quản quá nhiều, chỉ nhắc nhở một chút rồi vẫn đưa đan dược ra.
Về phía Liễu Thiên thì hắn biết để nhai hết Thổ căn kia hắn ít phải cần
ít nhất 200 viên Dưỡng Thể đan chứ 10 viên này thì ăn nhằm gì. Có điều
hắn cũng không quá khá giả, số trợ cấp nhận được khi tham gia thí luyện
vẫn phải để lại để tu luyện. Một mặt khác chính là Dưỡng Thể đan tuy
không bị hạn chế số lượng mua nhưng hắn mà một lúc mua quá nhiều Dưỡng
Thể đan sẽ khiến người khác chú ý.
Từ Đan phòng về, Liễu Thiên cũng không về phòng mà liền đi sang Tân
quán. Hôm nay, hắn muốn tìm Vũ Khương để hàn huyên vụ hôm trước, hắn sợ
để lâu quá tên tiểu đệ kia lại lo lắng rồi sai thuộc hạ đi điều tra thì
không hay.
Sang Tân quán, Liễu Thiên cũng không tìm được Vũ Khương nên đành tìm
Phương Linh Nguyệt. Từ chỗ tiểu nha đầu này, hắn biết được Vũ Khương
đang hôn mê và được điều trị tại Y xá. Nghe vậy, hắn khá lo lắng nên vội đi đến Y xá.
Ý xá của một cung không quá rộng nhưng cũng nhiều khu nhà nên tìm tòi
có hơi khó khăn. Sau khoảng hai mười phút hỏi han, Liễu Thiên cũng biết
nơi Vũ Khương đang dưỡng thương. Hắn theo sơ đồ đi đến một gian phòng
yên tĩnh được bố trí riêng ở một góc phía Tây khu nhà Y xá.
Vừa vào khu nhà hắn đã thấy một vị lão giả tóc hoa dâm đang đứng gác.
Điều này làm hắn hơi e ngại nhưng nghĩ đến việc mình không thể né tránh
mãi được thì hắn đánh nghĩ nghĩ một hồi rồi cũng rất nhanh đi lên.
“Ngươi, ngươi thế nào vẫn còn sống!” Quả nhiên khi lão giả kia nhìn thấy Liễu Thiên thì giật mình vội hỏi.
“Người là..?” Liễu Thiên tất nhiên biết đây chính là một trong hai lão
giả theo Vũ Khương hôm trước nhưng vẫn tỏ ra nghi hoặc hỏi.
“Ta là trưởng lão trong tông, hôm trước cũng đi vào Vạn Mộc Lâm. Lại nói thì khi đó chính mắt ta thấy ngươi bị đánh xuống hồ, rồi cũng tự mình
đi tìm nhưng lại không hề thấy. Tại sao ngươi lại ở đây?” Lão giả kia
đại khái giải thích rồi đôi mày nhíu lại nhìn Liễu Thiên một lượt hỏi.
“A! Thì ra là trưởng lão trong tông. Ngài hôm đó lại đi dạo trong đó,
thật may có ngài nếu không Vũ Khương đã bị tên kia hại rồi. Cảm ơn, cảm
ơn ạ!” Liễu Thiên hô lên một tiếng như ngạc nhiên rồi dùng giọng điệu
đầy may mắn nói, cuối cùng thì lại ríu rít cảm ơn.
“Cũng chỉ là tình cơ thôi, được rồi ngươi vẫn chưa nói tại sao mình lại
có thể bình yên về đây?” Lão giả kia nghe vậy hơi buông lỏng nhưng rất
nhanh lại hỏi.
“Nói về việc kia thì đệ tử cũng không rõ lắm. Chỉ nhớ bị đánh bay đi
rồi khi tỉnh lại đã ở viền hồ, thời gian thì đã là gần sáng ngày hôm
sau. Lúc đó ta vội vã chạy tìm Vũ Khương nhưng không hề thấy. Đến trưa
ta gặp phải mấy người Mật vệ thì liền theo lệnh rời khỏi Vạn Mộc Lâm.
Khi về hỏi thăm mấy ngày thì cũng hỏi ra được Vũ Khương ở đây nên vội
đến thăm!” Liễu Thiên vẻ mặt ngây ngô giải thích cứ như việc bản thân
còn sống cũng rất mù mờ không rõ. Hắn nói theo đúng những gì sư phụ đã
dặn, điều này có thể không ai tin nhưng đó là sự thật. Phần ký ức đêm
hôm đó đã được sư phụ hắn cất giấu trong thức hải nên càng không cần lo
lắng có người nhìn ra.
“Ngươi không rõ, khi tỉnh dậy ở viền hồ ư?” Lão giả kia nghe vậy thì vẻ mặt nghi hoặc hỏi rồi lại lâm vào suy tư. Lão thật sự khó mà tin vào
lời giải thích đơn giản đó của Liễu Thiên, trong đầu lão lúc này đang
đưa ra rất nhiêu suy luận.
“Tên này chẳng nhẽ ẩn giấu tu vi, nếu đúng vậy thì hắn với tên đánh đứt 2 tay của Đôn Hùng có thể là một, không thì cũng có liên quan! Nhưng nhìn bộ dạng của hắn không giống kẻ thông minh, chẳng nhẽ giở trò. Có điều
nếu đã thoát rồi sao hắn phải đến đây cho mình tra hỏi.” Lão giả thầm
nghĩ một hồi rồi đảo ánh mắt hướng Liễu Thiên hỏi một câu khiến hắn ngạc nhiên không thôi.
“Ngươi năm này bao nhiêu tuổi?”
“Dạ! Đệ tử đến tháng sau là đủ 17 tuổi!” Liễu Thiên dẫu có ngạc nhiên nhưng cũng không hề sợ hãi gì liền đáp.
“Vậy ư?” Lão giả kia khẽ cười đầy âm lãnh rồi thân thể như thiểm điện đã áp sát Liễu Thiên, tay phải lão từ lúc nào đã nắm vào bả vai khiến hắn
không thể động đậy dù chỉ một chút.
Lúc này, Liễu Thiên cảm thấy từ đầu vai một cảm giác tê buốt phát ra,
rồi từ đó một luồng khí lạnh như lan đi toàn thân hắn rồi lại thu về đầu vai rồi rất nhanh biến mất không tung tích.
“Trưởng lão, ngươi đây là có ý gì?” Liễu Thiên mồ hôi ướt trán sợ hãi
kêu lên. Trong lòng hắn thì không khỏi tức giận khi vừa rồi đã bị đối
phương trực tiếp dò xét như vậy.
“Haha, tiểu huynh đệ không cần lo lắng! Ta chỉ thấy trên người người còn có chút nguyên thần công kích của tên chấp sự kia lưu lại nên mới ra
tay khu trừ mà thôi! À ngươi đến rồi thì cũng vào xem thử Vũ Khương một
chút!” Lão giả cười lớn rồi đi lại thân thiện giải thích, cuối cùng lại
đứng cùng khoác vai Liễu Thiên kéo vào trong như người thân từ lâu vậy.
Liễu Thiên tất nhiên không có tin lời giải thích của lão giả kia. Hắn
lúc này không biết bản thân có bị lộ tẩy hay không nhưng hắn khẳng định
lão giả kia vẫn chưa tìm ra được manh mối gì trên cơ thể hắn, đồng thời
lại biết hắn có quan hệ với Vũ Khương nên mới khách sáo giải thích như
vậy. Hắn tất nhiên cảm thấy có chút buồn bực nhưng cũng đành cười cười
cảm tạ vị lão giả này rồi theo lão đi vào trong. Vì thế hai người đều
mang theo tâm tư khác nhau đi vào trong phòng.
Trong phòng cũng không có đồ đạc gì nhiều mà chỉ có một cái tủ nhỏ đựng một ít dụng cụ y tế cùng mấy lọ thuốc gì đó. Cạnh tủ là một cái bàn có
để một ngọn thạch đăng đã tắt, một bình nước và một vài cái cốc. Góc
phòng cạnh cửa sổ là một cái giường nhỏ, trên giường Vũ Khương hai mắt
nhắm liền vẻ mặt đầy thư giãn như đang ngủ rất ngon giấc.
“Trưởng lão, hắn bị làm sao vậy, chẳng nhẽ cũng bị vị chấp sự kia ra
tay!” Liễu Thiên lúc này liền quay qua giả ngu hỏi vị lão giả bên cạnh.
“Ừm! Hắn bị đánh chúng một quyền, may là không bị ảnh hưởng gì đến căn
cơ, nghỉ dưỡng vài ngày là bình thường!” Vị lão giả kia tất nhiên không
thể nói thật cho Liễu Thiên nguyên nhân nên nghe Liễu Thiên tự đưa ra
nghi vấn ngáo ngơ như vậy cũng liền gầy đầu nói.
Liễu Thiên nghe vậy tất nhiên không tin, hắn vốn đã nghe sự phụ kể lại
việc Vũ Khương hôm đó còn đi tìm hắn dưới hồ nữa nên không thể nào bị
chấp sự kia đánh được. Mà dù hắn không nghe sự phụ kể thì hắn cũng không thể nào tin được hai vị hộ vệ kia sau 1 lần chủ quan thất thố để Vũ
Khương xuýt bị phế đi vậy mà vẫn để thêm một lần nữa khiến Vũ Khương bị
thương. Nếu thật như vậy thì đừng nói là cho hai lão đi bảo vệ yếu nhân, tốt nhất cả hai nên về quê chăn bò cho rồi.
Tất nhiên nghĩ là nghĩ vậy chứ Liễu Thiên cũng chẳng tỏ vẻ nghi ngờ,
với hắn Vũ Khương vẫn bình yên thì nguyên nhân có là gì thì cũng không
quan trọng. Hắn hôm nay đến đây hỏi thăm rồi một vài hôm nữa Vũ Khương
tỉnh dậy giải thích thêm một chút là cả hai đều sẽ không còn khúc mắc gì nữa.
Liễu Thiên đã đạt được mục đích nên không hỏi nhiều nữa mà chỉ đứng
nhìn Vũ Khương thêm một lúc rồi liền quay ra nói vài câu cáo từ vị
trưởng lão kia rồi rời đi.
“À Vũ Khương là đại thiếu gia cả gia tộc nào mà lại được hai vị ngày đêm bảo vệ vậy?” Liễu Thiên vừa đi ra chợt nhớ ra quay lại hỏi. Lại nói thì hắn cũng chẳng muốn hỏi đâu nhưng sợ mình ngay cả những thứ quá cơ bản
như vậy cũng không hỏi sẽ khiến người khác nghi ngờ nên vẫn phải đóng
vai thiếu niên tò mò hỏi một câu.
“Cái này không phải việc ngươi nên quan tâm. Ta nghĩ ngươi cũng không
nên hỏi Vũ Khương nhiều!” Vị lão giả kia tỏ vẻ không vui nói nhưng trong lòng lại càng cảm thấy Liễu Thiên rất bình thường.
“Dạ! Vậy khi nào hắn dậy ta sẽ thăm sau!” Liễu Thiên rất nhanh đáp ứng rồi cũng cúi chào vị lão giả kia rời đi.
Vị lão giả kia tất nhiên không giữ hắn lại mà chỉ âm trầm nhìn theo hướng hắn rời đi, trong đầu thì suy tính không ngừng.
“Chắc Cốt thuật là mật thuật của Hình đường được Đệ Tam tông chủ truyền
lại nên không thể sai. Vậy tên kia thật đúng chỉ 17 tuổi, như vậy thì dù có là thiên tài cũng không thể có tu vi Hoành Không cảnh chứ đừng nói
đến việc có thể lấy đi hai tay của Đôn Hùng đã bước vào Chuẩn Tiên. Còn
nếu là đồng đảng thì càng không hợp lí vì nếu đã là đồng đảng của mấy
ngươi kia thì tiến nhập Vạn Mộc Lâm phải có trọng trách gì đó quan
trọng. Nếu mình mang trọng trách như vậy thì chắc chắn không mạo hiểm
tính mạng để cứu Vũ Khương rồi để bị đánh cho rơi xuống hồ.
Chẳng nhẽ cả tên chấp sự kia cũng là đồng mưu diễn kịch để phế đi Vũ
Khương ư? Không không, nếu thế cũng nói là Vũ Khương và hai người mình
cũng là đồng mưu đi! Việc này mình có nghĩ quá lên không. Một tiểu gia
hỏa chỉ là may mắn thoát chết. Ài! Việc này liên quan gì đến mình, việc
mình là bảo vệ Chân mạch, những thứ khác người khác lo tránh quản nhiểu
khiến tiểu gia hỏa kia không vui đòi đổi ngươi thì không còn cháo mà ăn
a!”
Lão giả đứng đó suy tư đủ các phương án trong đầu và cuối cùng cũng đành từ bỏ suy nghĩ mà tiếp tục nhìn về phía Vũ Khương ánh mắt như chờ mong
gì đó.