Vũ Khương nhìn theo bóng Liễu Thiên rời đi bĩu môi một cái rồi liền ngồi thệt xuống đất.
“Cái gì mà đi kiếm đồ ăn, ta đã chuẩn bị một chút rồi, đại ca ngốc này
chạy đi thật chứ! Nửa canh giờ, xem gã tìm được cái gì không? Khi đó, gã trở về rồi không có đồ ăn thì ai sẽ phải xin ai đây? Hehe!” Vũ Khương
cũng có chỉ giới, hắn từ trong đó lấy ra một gói nhỏ rồi lắc lắc đầu
nhìn theo bóng Liễu Thiên đã khuất xa nói rồi hắn nghĩ đến viễn cảnh khi Liễu Thiên trở về tay không thì không khỏi đắc ý cười cười.
Liễu Thiên tất nhiên không nghe được những lời vừa rồi, thực ra nếu hắn có nghe được thì cũng không quan tâm. Hắn đã đi thì tất nhiên cũng
chuẩn bị đồ ăn, khi nãy chỉ là hắn lấy lí do để đi do thám Xuân Thiên hồ mà thôi.
Phía ngoài hơn năm trăm mét, trên một thân cây, đang có hai hắc y nhân ngồi đó nhìn về phía hai người Liễu Thiên.
“Có nên đi theo tiểu tử kia không?” Thấy Liễu Thiên rời đi, một người liền hỏi.
“Không cần để ý nhiều, chúng ta nhận ủy thác của đại nhân tốt nhất nên
tập trung vào công việc, những thứ khác cho qua đi.” Người còn lại lắc
đầu.
“Vậy được, ta sẽ ra bên phải, huynh bên trái!” Người kia lại gật đầu nói rồi vụt cái bay đi mất.
Liễu Thiên khi này thì lại một mạch chạy về bên phải của Xuân Thiên hồ,
hắn cứ men theo viền hồ lao đi, hắn vừa chạy đi vừa nhìn ra hồ để tìm
kiếm xem trên hồ có cái đình nào không?
Cảnh vật cây cối trong rừng cứ vùn vụt trôi qua nhưng phía hồ nước vẫn
không có gì thay đổi, vẫn chỉ là một màu nước trắng và phía xa tít bên
kia là một viền cây nhỏ li ti, nếu mắt kém thì thật khó nhận ra đó có
cây.
Chạy thêm một lúc thì Liễu Thiên liền tăng tốc, hắn dồn chân nguyên
xuống chân và ra toàn bộ cơ thể. Chẳng mấy tốc độ của hắn đã tăng gấp
đôi.
“Vù!” Hắn lúc này như một chiếc xe mô tô phân phối lớn lao đi trên
đường phẳng vậy. Rất may là có Chân Nguyên bảo vệ chứ không đi với tốc
độ cao như vậy thì nước mũi nước mắt đã ứa hết ra rồi.
Chạy băng băng một hồi nhưng Liễu Thiên vẫn không tìm được thứ mình cần
tìm. Khắp mặt hồ đều chỉ là một mặt phẳng toàn nước và nước. Hắn nào có
thấy cái một đỉnh như vị tiền bối kia nói?
Thời gian cứ thế trôi đi, nửa tiếng đã qua, Liễu Thiên chạy hơn 50km
thì cũng dừng lại, hắn khi này đã đi gần hết phía bên phải của Xuân
Thiên hồ và theo quan sát của hắn thì phía cuối bên phải cái hồ cũng
không hề có cái đình kia.
“Ài! Thời gian cũng đã đến, về đã!” Biết vậy hắn liền thở dài một cái rồi theo đường cũ quay lại chỗ ước hẹn với Vũ Khương.
Liễu Thiên lại cứ thế chạy đi, hắn chạy khoảng hơn hai mươi phút thì
cũng thấy sắp về đến chỗ hẹn thì liền giảm tốc độ xuống rồi mới từ từ
chạy về.
“Có người!” Liễu Thiên vừa chạy thêm ba trăm mét nữa thì bỗng lẩm bẩm
rồi giảm tốc một lần nữa, không biết tại sao bỗng nhiên hắn lại có cảm
giác phía xa có người.
Hắn dừng hẳn lại rồi kiếm một thân cây nhảy lên nhìn về phía xa trong rừng.
Liễu Thiên nhắm mắt lại bật linh giác của mình lên bắt đầu cảm nhận.
“Mười người, tại sao lại đông người như vậy! Chẳng nhẽ tông môn tổ chức vụ gì đó ư?” Liễu Thiên nhíu mày lẩm bẩm rồi lại tự hỏi.
Theo cảm nhận của Liễu Thiên thì phía sâu hơn ba dặm trọng rừng có một
nhóm cá thể đang di chuyển, nhưng vì đám đó di chuyển rất bình tĩnh, tần xuất di chuyển rất đều và có nhịp đó rõ ràng nên hắn đoán đó là một
nhóm người đang từ từ đi lại. Còn hướng đám người đó di chuyển, hắn cũng cảm nhận được họ đang hướng về Xuân Thiên hồ.
“Cũng chẳng liên quan gì đến mình, về thôi!” Liễu Thiên quan sát một lúc cũng lắc đầu nói rồi lại từ trên cây nhảy xuống theo lộ tuyến cũ chạy
đi.
Khi này, hắn cũng không cần dùng tốc độ cao nữa, vì cũng sắp về đến nơi và nguyên thần hắn tổn hao cũng khá lớn nên phải giảm mức dùng lại!
Thêm mười phút qua đi, Liễu Thiên đã về đến nơi, hắn từ xa mấy chục trượng đã thấy Vũ Khương đang bơi ở dưới hồ.
“Đại ca nhanh lên xuống tắm, nước ở đây rất mát, rất dễ chịu!” Vũ
Khương đang vùng vẫy dưới nước thì bỗng nhìn thấy Liễu Thiên chạy về thì liền vui sướng kêu lên.
“Ngươi ăn gì chưa mà đã có sức vùng vẫy rồi?” Liễu Thiên đứng ở một mỏm đá ở viền hồ nghi hoặc hỏi.
“Đệ ăn rồi! Đồ ăn của huynh đệ để ở trên phiến đá kia!” Vũ Khương mỉm cười nói rồi lại chỉ ra phiến đá cao ở phía xa.
“Đại ca có kiếm được đồ gì ăn không?” Vũ Khương khi này tỏ vẻ đắc trí hỏi.
“He he! Ta kiếm được chỗ này!” Liễu Thiên cười cười rồi cũng lấy từ trong giới chỉ ra một hộp đồ ăn nói.
“Ha ha! Quả là nghĩ giống nhau, ăn nhanh đi xuống tắm nào!” Vũ Khương nhìn thấy vậy cũng rất nhanh cười lớn thúc dục.
“Ta đang có việc! Ngươi xong thì lên đây ta kể cho nghe một chuyện hay
ta vừa gặp được.” Liễu Thiên lúc này cầm một cái màn thầu và ít thịt khô vừa ăn vừa nói.
“Có gì hay! Ta lên ngay!” Vũ Khương nghe vậy liền hưng phấn nói rồi từ
dưới nước phi lên làm cho nước bắn tung tóe, may Liễu Thiên đã lùi xa
mấy trượng nên không ảnh hưởng gì.
“Đại ca huynh gặp cái gì vậy? Yêu thú ư?” Vũ Khương ôm theo đống quần áo chạy lại hỏi.
“Lau người rồi mặc đồ vào đi!” Liễu Thiên không trả lời mà lại hất cằm ra lệnh.
“Huynh nói luôn đi!” Vũ Khương lại tỏ ra sốt ruột thúc dục.
“Lau người mặc đồ vào, không thì thôi!” Liễu Thiên vừa ăn vừa nói.
“Được!” Vũ Khương rất nhanh lấy quần áo lau qua người rồi cũng mặc đồ lại.
“Huynh kể đi!”
“Ta vừa rồi có gặp..” Liễu Thiên đang nói thì bỗng dừng lại, hắn quay ra phía xa trong rừng nhìn một cái rồi rất nhanh lại quay lại với Vũ
Khương.
Vừa rồi bất chợt linh giác của hắn lại cảm nhận được phía xa có hai
người phân biệt trái phải đứng đó. Hai người này cách nhau hơn năm mươi
trượng và theo hắn cảm nhận thì cả hai đều đang nhìn về chỗ hai người
bọn hắn. Cũng theo linh giác cảm nhận thì hai người này có ba động
nguyên thần rất tinh thuần. Tuy không rõ ràng nắm nhưng hắn khẳng định
là hai người kia đều có tu vi cao hơn hắn nhiều.
“Sao lại có cao thủ đi theo mình chứ? Họ có ý gì? Chẳng lẽ trong Xuân
Thiên hồ lại có bảo vật gì ư?” Liễu Thiên tự hỏi, đồng thời cũng cảm
thấy lo lắng trong lòng.
“Đại ca! Đại ca!” Vũ Khương khi này thấy Liễu Thiên ngơ ra thì liền gọi mấy tiếng.
“À!” Liễu Thiên giật mình.
“Huynh không sao chứ?” Vũ Khương lại hỏi.
“Hì! Không sao! Ta vừa rồi đi dạo một vòng thì có thấy một đám hơn mười người cũng đang du ngoạn như chúng ta, ngươi có muốn đi xem không?”
Liễu Thiên khẽ cười rồi lại hỏi.
Liễu Thiên cũng không nói cho Vũ Khương biết hai người đang bị theo
dõi, hắn sợ Vũ Khương biết thì sẽ làm kinh động đến hai người kia. Đồng
thời hắn cũng cảm thấy hai ngươi kia không có ác ý. Nếu thực sự có ý đồ
xấu thì đã sớm ra tay vì với tu vi chênh lệch thì hai người bọn hắn khó
có thể thoát. Còn việc đi theo để cầu lợi từ hai người thì càng không
thể vì Liễu Thiên tự nhủ mình vốn là tên nghèo kiết xác, còn Vũ Khương
kia tuy có chút tiền bạc nhưng cũng không nhiều đến mức để hai vị cao
thủ phải đi theo cướp đoạt. Vì vậy hắn cứ vờ như không biết để xem hai
người kia làm gì?
“Có chứ, huynh ăn nhanh chúng ta đi xem! Biết đâu bọn họ đang có trò gì đó hay!” Vũ Khương khi này liền hớn hở nói rồi quay ra thu dọn đồ đạc.
“Cái này thì không được rồi! Ta ăn xong còn phải đi về hướng kia xem
xét chút đã. Có gì xong xuôi chúng ta sẽ đi đến chỗ đám người đó!” Liễu
Thiên lắc đầu nhìn ra phía Xuân Thiên hồ nói.
“Sao không được! Chúng ta đi luôn! Huynh xem bên đó vui biết bao! Chúng ta đi vào đây chẳng phải để vui chơi sao, sang đó gặp mọi người là đúng rồi…” Vũ Khương tỏ vẻ khó chịu nói, hắn bắt đầu liên mồm nói ra các lí
do của mình để kéo Liễu Thiên đi theo nhưng đáp lại hắn là một tràng lắc đầu khiến hắn phụng phịu kêu gào.
Khi này ở phía xa, hai hắc y nhân không rõ mặt kia đã tụ họp lại trên
cùng một thân cây rồi cùng nhìn về phía hai người Liễu Thiên đang tranh
luận.
“Ngươi vừa rồi có thấy tên thiếu niên kia hình như phát hiện ra chúng ta không?” Người bên trái liền hỏi.
“Phát hiện ra ư? Nhìn rất giống nhưng ta nghĩ không có khả năng, với tu vi của tên tiểu tử đó thì thần thức chỉ tầm mấy chục trượng, kể cả thần thức mạnh cũng chỉ ngoài năm mươi trượng là cùng. Chúng ta lại cách hơn một dặm nên việc bị phát hiện là điều không thể!” Người bên phải tự hỏi rồi nghĩ một hồi lại lắc đầu phân tích.
“Cũng đúng! Chắc hắn đang nói rồi có tiếng động gì đó rồi ngoảnh ra
nhìn nhưng lại trung hợp với hướng chúng ta đang ngồi!” Người kia lại
gật đầu tự tìm một lí do thuyết phục mình.
…
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lúc thì Liễu Thiên liền đứng lên bắt đầu
chạy về phía bên trái Xuân Thiên hồ, hắn muốn tìm tiếp mạn trái xem có
Vạn Xuân đình không? Tất nhiên trước khi đi điều đầu tiên hắn cũng muốn
thử xem hai người kia có phải theo dõi mình không?
“Hừ! Thật khó chịu mà! Lại bắt ta ở đây đợi, không được rất có thể gã
đang kiếm một lí do để lừa mình ở đây rồi gã chạy đi chơi một mình!” Vũ
Khương không thuyết phục được Liễu Thiên, khi này hắn nhìn Liễu Thiên
chạy đi thì trong lòng khó chịu thầm nghĩ.
“Đúng vây! Ta phải tự đi xem mới được!” Vũ Khương suy tư một hồi thì
cũng đứng dậy xuổi xuổi quần áo rồi hướng phía bên phải chạy đi.
Hai người mặc đồ đen thấy vậy cũng rất nhanh bay theo.
“Không phải theo mình, mà là theo Vũ Khương!” Liễu Thiên khi này chạy
được hơn 500m thì dừng lại vì hắn không hề cảm nhận được tung tích của
hai người kia nữa.
“Như vậy chắc chắn hai người kia đã theo từ lúc mình và Vũ Khương vào
đây! Cái này giống như đi theo bảo vệ thôi! Chứ còn muốn ra tay với Vũ
Khương thì lúc trước khi mình tách ra phải ra tay rồi chứ? Đi theo thế
này, thật nghi quá! Tên Vũ Khương kia có thân phận gì đây?” Liễu Thiên
nghĩ nghĩ một hồi thì liền cảm thấy có điều gì đó khác thường ở thân
phận Vũ Khương.
“Thôi kệ! Hai ngươi kia chắc chắn là bảo tiêu rồi, trong tông môn thì
làm gì có gì nguy hiểm nữa! Còn về thân phận của Vũ Khương thì mai sau
hắn muốn kể thì sẽ tự kể cho mình. Mình cứ lo tìm cái đình kia đã!” Liễu Thiên thở dài thầm nói rồi rất nhanh dùng hết tốc độ phóng đi.
Phía bên kia, Vũ Khương cũng theo viền hồ chạy đi, hắn muốn tự mình tìm xem đám người Liễu Thiên nói kia đâu!
Thời gian từ từ trôi đi, Vũ Khương chạy được hơn ba mươi phút thì đã
thấy ở phía xa có bóng người thì liền dừng lại. Hắn nhìn quanh rồi liền
nhảy lên một thân cây cao rồi ngồi ẩn gọn vào một cành rậm rạp nhìn về
phía trước.
Phía trước cách hắn hơn trăm mét có bốn thiếu niên đang đi lại nói
chuyện gì đó. Mà phía thân cây cách họ một đoạn có một thiếu niên và ba
thiếu nữ khác đang bị trói.
“Từ khi nào đám đệ tử lại có quyền bắt giữ đồng môn trong nội khu?” Vũ Khương nhíu mày thầm hỏi.
“Bọn này thật to gan! Chẳng nhẽ có trưởng bối chỉ thị?” Hai vị hắc y nhân ở phía sau cũng nhìn ra cảnh kia liền nhíu mày nói.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Hắc y nhân còn lại hỏi.
“Cứ xem đã, không nên manh động, chúng ta nếu để lộ hành tung thì thật
không hay!” Người còn lại từ từ nói rồi lại nhìn ra phía nhóm người kia.
Khi mấy người đang tò mò thì phía bên kia lại có thêm một nhóm người
nữa đến. Đám người đến có bốn nam, hai nữ, sáu người này đang trói và
dẫn theo hai nam đệ tử khác.
Hai nam đệ tử kia được dẫn đến trói vào hai thân cây khác gần chỗ bốn
người vừa rồi, còn sáu người kia thì tụ lại cùng bốn tên vừa rồi và bắt
đầu bàn bạc gì đó.
Cả đám đó bàn bạc xong thì liền chia ra mỗi người ngồi nghỉ ở một chỗ,
sau một lúc mấy người lại tách ra đi về các hướng, rất may là không có
tên nào đi về hướng của Vũ Khương.
“Toàn là người của Huyền Vũ đội, mấy người này lại đi bắt mấy người của Thập nhị đội lại. Liệu có dẫn đến án mạng không?” Vũ Khương khi này
nhìn vào đồng phục của mấy người phía trước lẩm bẩm, vẻ mặt hắn đầy lo
lắng và nghi hoặc.
“Tên đại ca ngốc cứ thích thám thính tìm tòi cái gì không biết. Khi này có gã thì hay rồi, cả hai sẽ tham gia vụ náo nhiệt này!” Vũ Khương nhìn về phía xa lầm bầm mắng Liễu Thiên.
Nhắc đến Liễu Thiên thì khi này hắn đã chạy đi được hơn mười km rồi,
hắn vừa chạy vừa nhìn ra phía hồ để tìm xem có thứ gì đó nhô lên không?
Đáng tiếc là vẫn không thấy gì, Liễu Thiên chỉ nhìn thấy một mặt hồ
phẳng trải dài, trên đó thỉnh thoảng xuất hiện những tràng lóng lánh do
sóng nước phản chiếu với nắng chiều mà thôi.
Chạy một hồi lâu vẫn không thấy nhưng hắn vẫn không dừng lại, hồ chưa
hết hắn chưa dừng, hắn phải tìm hết một lượt cái hồ này đã. Nếu như hết
một lượt vẫn không thấy thì hắn cũng không cố tìm làm gì nữa. Coi như
hắn và vị cao nhân kia không có duyên gặp mặt.
Tính ra thì chỗ Liễu Thiên đi vào cũng không phải ở giữa hồ, phía bên
trái này dài hơn rất nhiều so với phía bên phải. Vì thế phải mất hơn
tiếng, hắn mới nhìn thấy phía cuối của hồ. Khi này, nhìn thấy phía cuối
của hồ nhưng vẫn không thấy cái đình nào cả, điều này làm Liễu Thiên có
chút thất vọng.
“Thôi vậy! Tiền bối ta thật sự muốn cảm ơn ngài một tiếng nhưng e rằng
không được! Vậy ta xin khấu đầu trước người mấy cái để tỏ lòng biết ơn
đã chỉ dậy!” Liễu Thiên lúc này lắc đầu nhìn ra mặt hồ mênh mông nói.
Hắn nói xong thì liền quỳ xuống bờ hồ liên tục lạy ba cái.
Bái lậy xong ba cái Liễu Thiên liền đứng dậy quay đầu theo đường cũ chạy về.
“Tên kia chắc chắn không đợi mình, kệ đi, đã có hai vị bảo tiêu kia thì hắn cũng không gặp nguy hiểm gì!” Liễu Thiên lúc này vừa chạy vừa nghĩ.
Thế là Liễu Thiên hóa thành một bóng xanh vùn vụt chạy đi ở viền hồ,
bóng xanh này luồn lách rất thuần thục, rừng cây như vậy nhưng bóng xanh kia vẫn di chuyển rất nhanh như đang di chuyển ở địa hình không có vật
cản vậy.
“Xoạt!” Liễu Thiên vụt qua một bụi cây với tốc độ cực nhanh làm cho lá
cây chạm phải văng tung tóe rơi lả tả phía sau. Đám lá vụn từ từ rơi
xuống, khi chúng chạm đất thì Liễu Thiên cũng đã đi xa, không gian chỗ
này cũng trở lên yên tĩnh một cách khó hiểu.
Trong không gian yên tĩnh của rừng cây, một thân ảnh mờ ảo từ trong đám
cây từ từ đi ra. Thân ảnh kia vừa xuất hiện thì ánh mắt nhìn về phía
Liễu Thiên vừa chạy rồi gật gật đầu lẩm bẩm: “Cũng vừa kịp lúc, thôi thì duyên cũng là nợ, phải xem tiểu tử này thế nào?”
…
Quay lại bên chỗ Vũ Khương, sau thời gian nửa canh giờ thì đã có biến
động, đám người Huyền Vũ đội kia từ khi nào đã bắt được thêm ba nam đệ
tử nữa. Số người bị bắt đã lên đến chín người.
“Không biết bọn này đang làm gì đây? Chẳng nhẽ lại điên đến mức vây bắt rồi sát hại đồng môn trong này?” Vũ Khương càng ngày càng sốt ruột, hắn liên tục tự hỏi rồi đặt ra những giả thiết.
Thế nhưng đám người kia cũng không có động tĩnh gì tiếp, Vũ Khương đành ngồi im quan sát. Hắn phải chờ Liễu Thiên quay lại rồi mới tính xem nên làm gì.
Thêm nửa canh giờ không có gì đặc biệt, Vũ Khương khi này ngồi tựa vào thân cây tỏ vẻ mệt mỏi nhìn ra đám người kia.
“Kia là..” Vũ Khương đang quan sát thì trợn mắt lên lẩm bẩm.