“Bùng! Phịch!... Rầm Rầm!” Trên võ đài trung tâm, đá bụi bắn ra tung
tóe, Liễu Thiên dưới hố vẫn đang đấm xuống liên hoàn, hắn không thể dừng tay, hắn biết lúc này mình không kết thúc được thì chắc chắn sẽ thất
bại.
“Dừng tay!” Thế rồi sau vài quyền, một làn sóng loáng cái
lan ra khiến cơ thể Liễu Thiên như bị muôn vàn bàn tay giữ lại, hắn
không thể cử động được nữa.
“Hừ! Hừ!” Liễu Thiên cũng không chống cự mà cười khổ thở ra một hơi, hắn biết mình đã thắng thì liền thu
công. Ngay khi cơ thể được buông lỏng, hắn đứng lên đi ra khỏi cái hố do mình tạo ra.
Nhìn lại hắn lúc này cũng rất thê thảm. Mái tóc vốn đã ngắn nay lại bị cháy một mảng, gương mặt thì toàn máu, miệng mũi đều có máu chảy ra, phần ngực cũng đỏ hồng dấm máu, bả vai có nhiều vết
cháy phồng dộp, còn hai tay sưng húp đang dần chuyển thành màu tím.
“Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm! Tu vi vẫn rất quan trọng, nếu mình cũng có tu vi Trung kỳ thì không cần phải tránh giao tranh nguyên thần nữa!” Liễu Thiên thầm than, hắn vừa rồi đã thu hết nguyên thần về đan điền
mới có thể xông qua lớp nguyên thần hộ thể của Từ Bưu, điều này khiến cơ thể hắn bị nguyên thần Từ Bưu công kích.
Giới dị giả đều biết
nguyên thần công kích rất bá đạo, để nó xâm nhập vào cơ thể sẽ khiến mọi cơ quan nội tạng đều bị ảnh hưởng. Tùy vào cấp độ nguyên thần mà sự ảnh hưởng đến cơ thể càng lớn. Chính vì vậy khi giao chiến tất cả đều cần
có nguyên thần hộ thể để ngăn cản nguyên thần của đối phương nhập thể.
Bình thường khi hai người giao chiến thì nguyên thần của hai bên sẽ va chạm
vào nhau trước. Khi đó sẽ tùy vào cấp độ nguyên thần để phân thắng bại,
nếu cùng cấp độ nguyên thần thì sẽ phụ thuộc vào sự vận dụng, ai vận
dụng tốt hơn thì người đó sẽ thắng. Khả năng vận dụng nguyên thần được
so sánh qua việc một người dùng nguyên thần để sử dụng dị thuật, dị
thuật càng cao cấp thì hiệu suất sử dụng nguyên thần càng cao, đồng
nghĩa với việc mức năng lượng giải phóng lớn dẫn đến lực công kích mạnh
hơn.
Tất nhiên cũng có một số trường hợp không cần đến dị thuật
vẫn có độ chênh lệch giữa nguyên thần trong một cảnh giới. Trường hợp
này rất ít xảy ra, đa phần là thiên phú dị bẩm hoặc tu luyện chí tôn
công pháp. Còn không tất cả dị giả khi ở cùng một cấp độ thì năng lượng
của một hạt nguyên thần đều là như nhau, khác nhau chỉ ở cách sử dụng
của mỗi người mà thôi.
Liễu Thiên tất nhiên không có thiên phú dị bẩm đó, càng không tu luyện công pháp chí tôn để tăng phúc năng lượng
nguyên thần. Đồng thời hắn có tu vi so với Từ Bưu thấp hơn một tiểu cảnh giới nên nguyên thần cũng tương tự. Như vậy nếu cả hai đều dùng nguyên
thần hộ thể tràn ra thì khi va chạm chắc chắn nguyên thần của Liễu Thiên sẽ thua. Thế nhưng do chênh lệch không quá lớn nên dù có thua thì
nguyên thần của Từ Bưu cũng không thể thoải mái công kích vào cơ thể
Liễu Thiên được. Chúng sẽ dần bị nguyên thần trong cơ thể Liễu Thiên
chiệt tiêu hết. Có điều do nguyên thần va chạm sẽ tạo ra dư chấn, dư
chấn này chắc chắn sẽ ép về phía Liễu Thiên khiến hắn lùi lại.
Từ Bưu cũng hiểu nên hắn không dùng hộ thể chân nguyên để đả thương Liễu Thiên mà dùng nó để đẩy lui Liễu Thiên.
Còn Liễu Thiên tốn bao nhiêu công sức mới áp sát được đối thủ thì làm sao
dễ dàng lùi lại như trước. Chính vì vậy hắn đã quyết định tán đi nguyên
thần hộ thể, đồng thời thu nguyên thần lại điểm áp xúc. Hắn chịu tổn
thương để bỏ qua giao tranh nguyên thần, chỉ có vậy hắn mới xông qua lớp nguyên thần đang bùng ra của Từ Bưu rồi dùng cận chiến áp chế không cho đối thủ sử dụng dị thuật.
Quả nhiên mọi thứ như dự liệu, Từ Bưu
vốn dùng lượng lớn hộ thể chân nguyên để ép lui Liễu Thiên nhưng thấy
không hiệu quả hắn giật mình nhận ra nhưng đã muộn. Hắn chưa kịp gia
tăng hộ thể đã bị xô ngã, rồi hai tay bị áp chế không thể kết ấn. Cuối
cùng dưới sự công kích như vũ bão của Liễu Thiên, lớp phòng thủ cuối
cùng của hắn đã bị phá vỡ.
Nói thì lâu chứ mọi thứ diễn ra lại
rất nhanh, chỉ hơn mười phút trận tỷ thí đã kết thúc. Kết quả cuối cùng
Liễu Thiên chiến thắng nhưng thắng hiểm, hắn khi này cũng bị trọng
thương, toàn thân bị nguyên thần của Từ Bưu tàn phá, nội tạng nhiều chỗ
dập nát, da thịt dấm máu như bị nạo qua một lần, nhất là hai tay của hắn vốn đã bị nguyên thần công kích rồi lại điên cuồng vận dụng Viên Quân
quyết ép nguyên thần tụ lại để xuất quyền, việc này khiến hai tay tổn
thương nghiêm trọng.
Khi này, Liễu Thiên hai tay để thòng vô lực
đi ra phía ngoài võ đài kiếm một chỗ ngồi xuống. Hắn nhắm mắt nhập định, thiên tinh theo đó cũng quay với tốc độ cực nhanh, nguyên thần trong
đan điền ầm ầm vận chuyển theo sự khống chế của Bồi Nguyên quyết tràn ra khắp cơ thể.
Như bình thường tự vận hành nguyên thần ra khắp cơ
thể vốn có thể trị thương được nhưng chỉ với những vết thương vật lí chứ với vết thương do nguyên thần công kích thì lại rất chậm. Chỉ có Bồi
Nguyên quyết dẫn dắt nguyên thần đến những huyệt vị quan trọng rồi từ đó chuyển nguyên thần ra các cơ quan để triệt phá hủy chỗ nguyên năng của
đối thủ còn lưu lại thì mới có thể hồi phục hoàn toàn.
Nhắc đến
Bồi Nguyên quyết chính là môt yếu quyết phụ trợ quan trọng của dị giả,
nó chia làm nhiều cấp độ khác nhau tùy thuộc vào tu vi của mỗi người.
Yếu quyết này sẽ được cấp khi tiến lên Khai Minh cảnh. Liễu Thiên trước
kia báo danh nhận trợ cấp cũng được phát nên rảnh rỗi cũng luyện tập. Kể ra Môn Y quyết này cũng không quá khó luyện, trong đó cũng không có
nhiều biến hóa mà chỉ có một số chỉ dẫn cơ bản về các lộ tuyến kinh
mạch, nhịp chuyển của nguyên thần, điểm tụ các cơ quan mà thôi. Liễu
Thiên chỉ cần vận hành theo là có thể tự chữa trị thương thế cho bản
thân.
Dưới hố sâu giữa đài đấu, Từ Bưu vốn nằm sâu phía dưới khi
này đang được một đội y sỹ đến kéo lên. Nhìn hắn khi này cơ thể toàn
máu, tứ chi mềm như bún đang được đỡ lên cáng khênh ra ngoài. Một màn
này rơi vào mắt mấy người còn lại thì khiến họ đờ ra. Tất cả đều không
tin vào kết quả này, phải biết Từ Bưu là người có khả năng lấy quán quân nhất vậy mà lại thua một đệ tử có tu vi kém hơn một tiểu cảnh giới.
Không chỉ thua mà Từ Bưu còn thua thảm khi phải ra khỏi võ đài bằng
cáng, bộ dạng thì như đã mất nửa cái mạng đã khiến mọi người đều nhìn
Liễu Thiên bằng ánh mắt kính nể.
“Tại sao tên kia có thể mạnh như vậy.”
“Ta cũng không rõ, Từ Bưu lại thua! Nhìn thương thế kia khiến ta rùng mình.”
“Điên rồi, tên đó thật sự bất chấp mọi thứ để thắng, đổi là mình chắc chắn sẽ bị hành hạ đến khi sức cùng lực kiệt!”
Đến giờ mấy người đứng ngoài võ đài mới quay sang bàn tán. Tất cả đều mang
theo bộ dạng ngạc nhiên, một số còn thầm kêu may mắn khi không gặp phải
Liễu Thiên.
“Thú vị, không biết thần hồn thì thế nào?” Tiêu Viễn
đứng ngoài nhìn theo Từ Bưu đang được khênh đi lẩm bẩm. Hắn vốn chuẩn bị tinh thần chiến với Từ Bưu một trận để xả hận cho chi Sáu nhưng xem ra
đã không cần hắn ra tay. Kết quả này khiến hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất hài lòng.
“Cơ thể hắn đã tu luyện đến mức nào rồi? Tại sao
lại cường hãn như vậy!” Bên một góc đài khác, Bạch Hiên Hiên đang nhìn
về chỗ Liễu Thiên điều tức thầm nhủ. Bình thường cô tự nhận thân thể
mình rất cường hãn nhưng cũng không dám cho nguyên thần người khác thoải mái tiến vào, vậy mà Liễu Thiên lại dám, không chỉ dám làm mà sau khi
bị nguyên thần công kích hắn vẫn có thể điên cuồng xuất chiêu, điều này
đã khiến cô cảm thấy sợ hãi.
“Trận thứ tư, Diệp Tinh Khả đấu với Tiêu Tử Ngọc!”
Võ đài tiếp tục được sửa lại, vị trung niên trưởng lão gọi tên hai người.
Theo tiếng gọi của trung niên trưởng lão, hai thiếu nữ đi lên, người tên gọi Diệp Tinh Khả là một thiếu nữ có dáng người hơi mập, tóc buộc thành hai búi lớn, mắt nhỏ mũi to, miệng rộng môi dày có chút khó nhìn. Người thứ hai tên Tiêu Tử Ngọc lại là một thiếu nữ cô có một thân hình mảnh mai,
gương mặt khá xinh đẹp, tóc dài buộc cao được giữ lại bằng một chiếc
châm bạc.
“Có thắc mắc gì không?” Trung niên trưởng lão hướng hai người hỏi.
Cả hai cùng lắc đầu, vị trung niên trưởng lão dặn dò vài câu rồi liền lùi ra và thế là trận chiến thứ tư bắt đầu.
Cả hai người tham gia trận thứ tư này đều có tu vi Khai Minh cảnh sơ kỳ
đỉnh phong nên vừa bắt đầu cả hai chỉ đánh ra vài chiêu dị thuật đơn
giản thăm dò. Thế rồi sau một hồi thăm dò không có kết quả, Diệp Tinh
Khả lấy ra song đao chém ra hai nhát về phía Tiêu Tử Ngọc.
“Doạt
Doạt!” Hai đạo nguyên thần theo lưỡi đao bắn ra rồi chập lại rồi ngay
tức khắc biến thành một con hỏa ưng, hỏa ưng bay lên không rồi vụt cái
bổ xuống chỗ Tiêu Tử Ngọc.
Phía bên kia, Tiêu Tử Ngọc cũng không
chậm, cô lấy ra trường kiếm màu xanh ngọc chém ra một kiếm. Mũi kiếm vừa chém ra như hóa lỏng mà uốn lượn liên tục.
Theo mũi kiếm mềm mại uống lượn kia một làn sóng nguyên thần tràn ra hóa thành màu xanh như
sóng biển, lớp sóng xuất hiện vừa kịp chặn hỏa ưng lại.
“Xèo!” Hai thứ va chạm không hề có tiếng nổ, hỏa ưng tiêu tan, khói trăng bốc lên nghi ngút.
“Hỏa loãn phù!”
Thế rồi một giọng nói lanh lảnh vang lên, cùng với đó trong đám khói trắng
một quả cầu màu đỏ to bằng nắm tay bay ra trước mặt Tiêu Tử Ngọc. Quả
cầu đỏ này vừa bay ra liền nổ tung. Bên trong quả cầu, một lực lượng hỏa diễm bùng ra ập về phía Tiêu Tử Ngọc.
Tiêu Tử Ngọc giật mình lùi lại nhưng không kịp, hỏa mang bùng ra cả mấy trượng bao phủ cơ thể cô vào trong.
“Oàng!” Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, khối lửa bị xé tan, bên trong
đó, Tiêu Tử Ngọc toàn thân không hề tổn hại lao ra, trường kiếm lên
xuống như lưỡi rắn đâm về phía Diệp Tinh Khả.
Theo một chiêu này, kiếm ảnh không xuất hiện mà lại xuất hiện rất nhiều làn sóng nước dập
dềnh. Đám sóng nước này rất nhanh liên kết lại khiến cả khoảng không
trước mặt Diệp Tinh Khả biến thành một mặt hồ lan tỏa.
“Liên Hoàn Song đao!” Diệp Tinh Khả cũng không đứng im, cô lùi ra sau, thân thể
mập mạp kia lại rất nhẹ nhàng nhảy lên không, song đao trong tay liên
hoàn bổ xuống làn sóng nước.
Đao ảnh bắn ra liên tục, có điều
chúng lao vào mặt nước hư ảo kia thì như bị dung hòa mà biết mất còn bản thân Diệp Tinh Khả lại rơi xuống màn nước kia.
Diệp Tinh Khả vừa rơi xuống màn nước như cá mắc lưới, cô lúc này cảm giác toàn thân nặng
chĩu, mọi cử động đều khó khắn vô cùng. Cô cố vùng vẫy nhưng không thể
thoát ra mà ngày càng lún sâu, nguyên thần trong cơ thể cũng dần bị áp
chế khó điều động.
Bên kia Tiêu Tử Ngọc cũng không đổi kết ấn để
dùng thuật khác tấn công mà miệng lẩm bầm liên hồi, nguyên thần trong cơ thể vẫn tuôn ra không ngừng, màn nước phía trước mỗi ngày một cô đọng
siết chặt Diệp Tinh Khả lại.
“Vốn tưởng không cần dùng đến! Xem
ra lỗ rồi!” Lúc này, Diệp Tinh Khả tỏ vẻ không vui nói rồi há miệng lè
ra một phù lục màu vàng đất. Cô cắn đầu ngón tay lấy máu quệt ngang lá
phù rồi ném ra phía trước. Ngay lập tức, lá phù bốc cháy, văn tự loằng
ngoằng trên đó như được giải phóng bay ra rồi biến lớn cả trượng cuối
cùng đánh lên lớp nước đang vây khốn cô.
“Uỳnh!” Lớp nước như
muốn ngăn lại nhưng không thể, văn tự vặn vẹo vài cái đã chui vào trong
màn nước rồi một tiếng nổ lớn vang lên, màn nước rung lên mấy nhịp rồi
vỡ tan. Tiêu Tử Ngọc đứng phía ngoài bị phản chấn phun máu, thân thể bật ngược ra sau.
Diệp Tinh Khả cũng không chậm, cô vừa thoát khốn
thân thể vặn vẹo vài cái liền phi về phía Tiêu Tử Ngọc song đao chập lại xúc thể chuẩn bị bổ ra.
“Diệp gia phù quả nhiên lợi hại, ta nhận thua!” Tiêu Tử Ngọc vẻ mặt tái nhợt, cô cấp tốc lùi lại đồng thời giơ
tay nói. Vừa rồi cô sử dụng Võng Điệp thuật là một Thủy thuật cấp ba,
thuật này có khả năng khống chế cực cao nhưng lại cần liên hệ mật thiết
với kinh mạch của cơ thể nên khi bị cường hãn phá vỡ đã khiến kinh mạch
của cô tổn thương. Lúc này Tiêu Tử Ngọc tự hiểu bản thân ngay cả vận
hành nguyên thần trị thương cũng khó chứ đừng nói là tiếp tục ra tay nên đầu hàng là biện pháp duy nhất.
“Ngươi vốn có thể thủ thắng một
vài kẻ Khai Minh cảnh trung kỳ nhưng ta lại khác!” Diệp Tinh Khả thu đao lại lạnh nhạt nói rồi cũng quay người đi về phía mấy người Liễu Thiên.
Tiêu Tử Ngọc vẻ mặt ảm đạm lắc lắc đầu, cô cũng không nói gì nữa mà chỉ lau vết máu trên miệng rồi đi ra viền ngoài võ đài.
“Thiếu nữ mập kia lại có nhiều phù như vậy? Xem ra gia thế cũng không nhỏ!
Nhưng nếu đánh với mình thì thế nào!” Liễu Thiên nhìn một màn chiến đấu
ngắn ngủi vừa rồi thầm suy tư.
Hai người Tiêu Viễn, Bạch Hiên Hiên thì lại rất thờ ơ không để ý, chỉ riêng thiếu niên da đen đang thở dài lắc đầu liên tục.
“Hoà Nhân Hùng, ngươi có thể chọn kiêu chiến một trong bốn người này!” Lúc
này, vị trưởng lão kia lại đi ra nhìn về phía thiếu niên da đen nói.
“Tiêu Viễn kia linh hồn lực to lớn mình không thể đánh được. Bạch Hiên Hiên
sở hữu huyết mạch Yêu Lang lại càng khó, tên Liễu Thiên nhìn như vô hại
kia lại có thể đánh cho Từ Bưu bất tỉnh nên mình chắc chắn không phải
đối thủ. Người còn lại là Diệp Tinh Khả, mọi mặt đều ngang mình nhưng
lại có nhiều phù lục.”
Hòa Nhân Hùng nhìn quanh rồi đánh giá một lượt bốn người Liễu Thiên cuối cùng hắn thì thở dài lắc đầu nói: “Ta bỏ quyền!”
“Bỏ quyền, được rồi vậy ngươi lui xuống đi!” Trung niên trưởng lão hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh hiểu ra gật đầu nói.
“Lần này toàn bọn yêu nghiệt, kẻ thì liều mạng, kẻ thì gia tài dọa người, nghỉ cho khỏe!” Hòa Nhân Hùng mỉm cười thầm nhủ rồi lại chắp tay cúi đầu chào mấy người
Liễu Thiên một lượt mới rời đi. Hắn biết với thực lực của bản thân muốn
lấy quán quân là điều không thể. Mà phần thưởng khi đứng thứ 2 cũng như
thứ 10 nên không việc gì phải liều mạng.
“Tên này khá thông minh! Mình là hắn thì cũng sẽ chọn như vậy!’ Liễu Thiên đang ngồi ở góc đài cũng cúi đầu chào lại trong đầu không khỏi tự nhủ.
“Được rồi! Tất cả nghỉ ngơi tại chỗ, nửa canh giờ sau sẽ tiếp tục tiến hành
vương đấu!” Vị trung niên trưởng lão nhìn lại bốn người Liễu Thiên một
lượt rồi nói.
Bốn người nghe vậy đồng loạt gật đầu rồi ai ở chỗ đấy, tất cả ngồi xuống đả tỏa.
Trên võ đài bỗng trở lên yên tĩnh, bốn người bốn chỗ, vị trưởng lão kia cũng không ở đây mà lại nhảy xuống võ đài phía dưới.
Phía dưới tầng một, tỷ thí Phân Bậc cũng đã đến hồi kết. Tất cả đám đệ tử
đều tụ tập một chỗ và được một nữ chấp sự phát thưởng. Mọi người nhận
thưởng xong thì một số không kìm được mở luôn ra xem rồi lại cười nói
với nhau như rất hài lòng, một số thì vẻ mặt đầy tiếc nuối và thất vọng
cũng không xem mình nhận được gì mà liền thu lại quay người rời đi.
Mấy chục người nhận thưởng xong, kẻ ở lại người rời đi. Người ở lại tất cả
đều ngồi ra viền võ đài đả tọa. Những người rời đi thì đi thẳng về phía
võ đài của Chi mình rồi cùng một vài người quen ở đó đi khỏi quảng
trường