“Tại hạ Vương Thu mong huynh đài chỉ giáo!” Thiếu niên đối diện liền chắp tay nói.
“Xưng hô dài dòng! Tên này xem ra rất chịu khó đọc sách!” Liễu Thiên thầm nghĩ rồi cũng học theo cách xưng hô của tên kia nói: “Tại hạ Liễu Thiên, huynh đài lương tay!”
“Rầm! Oàng!” Võ đài số 7 bên cạnh vang lên những tiếng nổ lớn, cùng với đó
ánh lửa lập lèo, đá bay tung tóe, hình như bên đó đang chiến đấu gay
cấn.
“Chiến đi!” Liễu Thiên không để ý nhiều đến tiếng động đó mà bày ra vẻ mặt tập trung nói.
Vương Thu không nói mà chỉ gật đầu, hai tay rất nhanh đưa lên kết ấn.
Liễu Thiên cũng không chậm, hắn trùng người xuống, thân hình nhoáng cái lao đi.
“Vụt! Boang!” Liễu Thiên như một tàn ảnh lướt đi, rất nhanh hắn đã đến trước
mặt Vương Thu, một quyền mang theo nguyên thần cuồn cuộn đấm ra nhưng
lại bị Vương Thu dùng một tấm khiên sắt lớn đỡ lại tạo thành tiếng nổ
như kim loại va chạm.
Sau khi va chạm, cả hai đều lùi lại, Vương
Thu nhìn có vẻ chật vật hơn. Còn riêng Liễu Thiên vừa lùi vài bước đã
đạp mạnh chân phải xuống sàn, thân hình một lần nữa như tên rời cung bay đến, lần này hắn xuất ra ba quyền liên tục.
“Bong! Bong! Binh!”
Vương Thu xoay khiên đón đỡ, sau ba quyền hắn bị ép lui ra tận mép võ
đài, thân hình lảo đảo, sắc mặt hơi tái, hai tay hắn cầm khiên đang run
run như sắp buông ra vậy.
Vương Thu vừa lùi chưa kịp thở đã cảm
nhận nguy hiểm, hắn ngước lên cao đã thấy Liễu Thiên từ trên không đạp
xuống nên vội xoay mình, chiếc kiên được ném về phía Liễu Thiên còn thân thể lộn một vòng lăn ra ngoài, đồng thời trong lúc lăn hắn ném ra hai
viên cầu màu đỏ về chỗ vừa đứng.
“Bong!” Liễu Thiên đạp bay chiếc khiên, thân hình vừa rơi xuống chỗ Vương Thu thì đã gặp hai quả cầu nhỏ kia.
“Bạo! Đoàng! Đoàng!” Vương Thu tay trái đưa lên niệm, theo đó hai quả cầu đỏ
kia nổ tung tạo thành hai cầu lửa lớn cả trượng bao trọn Liễu Thiên vào
trong.
“Bùng!” Trong đám lửa, Liễu Thiên vụt ra, quần áo có vết cháy nhưng hắn chẳng để ý mà rất nhanh vận lực phóng đến chỗ Vương Thu.
“Thổ Kích!” Đúng lúc này, Vương Thu hai tay chắp lại miệng hô lên một tiếng.
Liễu Thiên đang lao đến hơi nhíu mày, Tam Bộ Dị được sử dụng, thân thể hắn
loáng cái tránh sang bên phải nửa mét. Nhìn lại chỗ hắn vừa lao đến từ
khi nào đã có một cột đá nhọn hoắt đâm lên.
“Vù!” Rất nhanh một
cột đá khác lại mọc lên ngay phía dưới chỗ Liễu Thiên vữa xuất hiện
khiến hắn phi thân né đi. Thế nhưng khi này hắn cứ tránh ra chỗ nào thì
chỗ đó lại có cột đá mọc lên, dần dần hắn bị vây giữa đám đá nhọn.
“Thổ Thực!” Lúc Liễu Thiên đang tránh né liên tục thì bỗng nghe thấy tiếng Vương Thu lại vang lên.
Liễu Thiên giật mình, thân thể định di chuyển nhưng không kịp, dưới đài hai
phiến đá tách ra rồi như hai bức tường lớn lật lên gấp lại.
“Rầm!” Hai phiến đá mang theo gai nhọn gập lại như gập một quyển sách, Liễu Thiên bị vùi bên trong.
Thấy vậy, Vương Thu vui vẻ lao đến trong tay xuất hiện một thanh trường
thương, hắn quay thương nửa vòng rồi lấy thế thiên quân vạn mã phóng mũi thương đến chỗ Liễu Thiên. Trường thương trong tay Vương Thu được
nguyên thần vận chuyển tạo thành ba động cuồn cuồn, không khí cũng bị
thổi dạt ra, mũi thương sáng loáng tách gió đâm thẳng vào trung tâm
phiến đá, nơi Liễu Thiên bị vây khốn.
Phía ngoài, vị chấp sự
trọng tài kia thấy một chiêu có thể lấy mạng Liễu Thiên nhưng lại không
hề ra tay ngăn cản, gã vẫn đứng đó như không có gì xảy ra.
Phía
xa nơi đám đông đệ tử chi Sáu, Công Tôn Yên đang đứng ở viền ngoài nhìn
về phía Liễu Thiên, cô đứng cách xa hơn trăm mét nhưng từ đầu cô luôn
nhìn theo Liễu Thiên nên vẫn nhìn thấy bóng người, cô lúc này cũng nhìn
ra Liễu Thiên đang gặp nguy hiểm. Trong lòng cô như loạn lên, ngoài
miệng muốn hét lớn nhưng lại không nói thành lời, lúc này mọi thứ với cô như đảo loạn. Trong đầu cô nổi lên bao ý nghĩ hối hận, hối hận vì đã
bảo Liễu Thiên tham gia khảo thí để rồi gặp bao nhiêu nguy hiểm.
“Rầm!” Quay lại với võ đài, trong lúc tưởng như Liễu Thiên bị đâm xuyên thì
một tiếng nổ lớn vang lên. Hai phiến đá lại vỡ tan làm nhiều mảnh. Trong đống đá vụn, Liễu Thiên vụt ra nhảy lên hơn mét, chân điểm hai cái trên thân thương đang đâm đến rồi hắn mượn lực lăng người lên không, cả
người xoay một vòng như con quay, chân phải đưa ra như cánh quạt từ trên không bổ xuống đầu Vương Thu.
Vương Thu đang đắc ý đâm đến thấy
Liễu Thiên lao ra thì giật mình buông cây thương, hai tay đồng thời đưa
lên đỡ thế nhưng tốc độ một cú đá kia quá nhanh, ngay khi cây thương rời tay bắn ngang võ đài thì từ trên không, chân Liễu Thiên đã bổ vào đỉnh
đầu Vương Thu.
“Vụt! Rầm!” Hộ thể chân nguyên của Vương Thu nổ
tung, chân Liễu Thiên đập thẳng vào đỉnh đầu hắn tạo thành một tiếng nổ
lớn. Tại điểm va chạm, khí lưu bùng ra như làn sóng, một luồng đại lực
bộc phát ép xuống nền đài.
Vương Thu hai tay vẫn đang trong tư
thế đưa lên, hai chân không chịu được mà khụy xuống, tiếp đến cả người
như một cây đinh bị đóng tụt xuống đài. Mấy mét vuông xung quanh võ đài
vì vậy cũng bị đánh cho vỡ tung, nhiều đá tảng bật lên.
“Bịch!” Liễu Thiên tiếp đất xuổi xuổi bụi trên đầu rồi nhìn Vương Thu dưới nền đài.
Vương Thu lúc này nằm bẹp dưới hố, quần áo bình thường chỉ riêng đầu chảy
nhiều máu, hai mắt trắng dã vô thần, tên này đã bất tỉnh.
Liễu
Thiên thu hồi ánh mắt nhìn lại cây trường thương phía ngoài thì không
khỏi thầm than nguy hiểm. Vừa rồi hắn quả thực đã bị hai phiến đá kia
gim chặt nhưng rất may cơ thể hắn cường hãn đồng thời tu vi của tên
Vương Thu này vẫn thấp, Chân nguyên chưa tinh thuần chứ không hắn dù
muốn phá đá mà ra cũng cần tốn thêm chút thời gian, như vậy dù không bị
một thương kia đánh vào chỗ hiểm thì cũng bị mất tý da.
Tất nhiên khi đã tránh được một thương kia, Liễu Thiên tự biết không được chủ
quan nên khi phản đòn hắn cũng không giữ lại nhiều sức lực, may cho
Vương Thu là Liễu Thiên chưa kích phát Viên Quân Quyết, chứ không một đá kia rất có thể nghiền nát hắn.
Liễu Thiên nhìn lại võ đài một lượt rồi lại nhớ lại cả quá trình giao chiến mà đưa ra đánh giá:
“Tên kia sử dụng dị thuật khá nhanh, thế nhưng tu vi hắn còn yếu nên mỗi
chiêu đều không quá mạnh, liên kết nguyên thần trong thạch diện không
vững chắc, như hai phiến đá kia ép vào tốc độ là đủ nhưng độ cứng thì
quá kém, ngay cả cái cọc đá nhọn kia cũng vậy nếu ta không né nó cũng
khó phá vỡ được chân nguyên hộ thể, mà dù hộ thể có vỡ cũng không tổn
hại được thân thể mình! Còn phòng thủ tên này lại khá yếu, Thổ thuật
chưa luyện đến tầng Tá Thổ!”
“Một tên lon như vậy mà mình bị hắn ép vào thế khó. Nếu đổi vào kẻ có tu vi cao hơn thì mình bại
rồi. Lần sau không nên chủ quan!” Nghĩ nghĩ một hồi, Liễu Thiên lắc
lắc đầu tự nhủ rồi lại hướng ánh mắt về phía ngoài, nơi những đệ tử quan chiến của chi Sáu đang đứng. Khi hắn thấy Công Tôn Yến đứng đó thì liền cười dơ tay vẫy vẫy.
Thế nhưng Công Tôn Yến lại không vẫy tay
lại mà vẫn đang bày ra vẻ mặt lo âu đứng đó, bên cạnh mọi người đang hò
reo xem đám đệ tử tham gia Thể Chiến chỉ riêng cô đứng đó nhìn Liễu
Thiên đầy trầm tư. Cô có vẻ vẫn chưa hoàn hồn sau khi nhìn một màn chiến đấu vừa rồi của Liễu Thiên nên ánh mắt xa xăm khó đoán.
Liễu
Thiên đứng quá xa nên không nhìn rõ biểu cảm của Công Tôn Yên ra sao
nhưng nhiều thấy cô đứng im thì hắn cũng biết tâm trạng của cô lúc này.
“Mình sẽ cẩn thận hơn!” Liễu Thiên nắm chặt tay tự nhủ, hắn lúc này biết mình đã làm cho Công Tôn Yến lo lắng. Hắn khi này bỗng đưa tay phải lên, bàn tay làm ký hiệu “Ok” mà chỉ hắn và Công Tôn Yến hiểu.
Nhìn thấy
ký hiệu đó, Công Tôn Yến đang thất thần cũng khẽ mỉm cười, lo sợ vơi đi
một chút nhưng tim cô vẫn đang đập rất nhanh, mỗi khi nghĩ lại cảnh
tượng phía xa kia cô lại cảm thấy rùng mình. Mà ngay khi này, sâu trong
đan điền cô một điểm đen dần lan tỏa, nó quyện vào vòng quay của đan
điền, rồi từ từ lan ra khắp kinh mạch. Một màn này, Công Tôn Yến dường
như cảm nhận được, cô cúi nhìn đan điền mình rồi lại hướng Liễu Thiên
đưa tay lên, bàn tay đều nắm chỉ có ngón cái đưa ra như khen ngợi Liễu
Thiên.
“Nhất định không để người thân lo lắng nữa!” Liễu Thiên gật mạnh đầu tự nhủ rồi cũng thu hồi ánh mắt nhìn về những chỗ khác.
Nói thì lâu, nhưng mọi thứ diễn ra lại rất nhanh, từ lúc Liễu Thiên bắt đầu tỷ thí đến bây giờ mới chưa đầy 5 phút, khi này vị chấp sự kia đã kéo
Vương Thu lên và đang tiến hành sơ cứu. Vì vậy Liễu Thiên đảo mắt nhìn
qua mấy chỗ xung quanh thì thấy tất cả vẫn đang giao chiến. Dị thuật thi triển loạn xà bằng, võ đài bị đánh tung tóe nhìn rất bừa bộn, nhất là
võ đài số 7. Hai người ở đây đều có tu vi Trung Kỳ nên đại chiến tạo ra
oanh động lớn nhất, võ đài như bị lật tung lên, còn bản thân hai người
quần áo đều rách nát, gương mặt tái đi, vết máu khắp nơi.
Lại nói đến võ đài thì mỗi ô đều có một không gian riêng. Trong không gian đó,
mỗi đệ tử tỉ thí có dùng bao nhiêu lực cũng không thể làm dư trấn lan ra ngoài được, dường như có một vách ngăn vô hình khiến mọi thứ đều bị cản lại, ngay như cây trường thương của Vương Thu cũng vậy, nó bắn ra cũng
không bay sang đài số 9 mà lại bị chặn lại nằm ở mép đài số 8.
“Phía ngoài cũng láo nhiệt a!” Liễu Thiên không xem hai tên ở đài số 7 tỷ thí nên đảo mắt nhìn ra mấy võ đài phía ngoài mỗi Chi. Khi này đám đệ tử
dưới Khai Minh cảnh thi nhau lên đài tỉ thí, đám người quan chiến cạnh
đó vì được quan sát gần lên thi nhau hò reo cổ vủ, tất cả tạo lên không
khí nhộn nhịp hiếm có.
“Ngươi có thể lên đài phía trên chờ đợi.” Liễu Thiên đang mải nhìn ngắm toàn trường thì lại nghe thấy tiếng vị chấp sự kia.
Hắn quay lại, Vương Thu đã tỉnh lại đang ngồi điều tức, còn vị chấp sự kia đang nhìn hắn như đánh giá gì đó.
“Đa tạ!” Liễu Thiên lịch sự nói rồi đi về phía tầng hai.
Hắn vừa lên tầng hai thì hai người bên võ đài số 7 cũng tỉ thí xong. Người
thắng là một thiêu niên tầm 16 17 tuổi, mặt vuông chữ điền, mắt to mày
dậm nhìn rất chất phát. Tên này vừa rồi đã dùng bài lưỡng bại câu thương để đánh với đối thủ, cuối cùng hắn có công kích mạnh mẽ hơn nên đã dành chiến thắng. Thế nhưng dù thắng như hắn cũng bị thương không nhẹ nên
vừa lên đến tầng hai đã lấy đan dược ra dưỡng thương.
Thời gian
tiếp tục trôi đi, tầm nửa tiếng sau, vị trưởng lão phía trên tầng ba lại nói: “Lượt đầu kết thúc, lượt thứ 2 sẽ bắt đầu sau một canh giờ, các
ngươi hãy nghỉ ngơi tại chỗ, ai rời vị trí sẽ mất quyền! Những người
thất bại cũng nghỉ ngơi, một canh giờ sau tiến hành thi đấu Phân Bậc.”
Liễu Thiên nghe xong câu nói này thì liền đảo mắt nhìn sang võ đài mấy người Trương Doãn, Tiêu Viễn. Thế nhưng do số đài cách xa nhau mà võ đài lại
làm hình trụ nên hắn không thể nhìn sang phía bên kia xem hai người kia
thế nào. Nhưng theo hắn thì Tiêu Viễn chắc chắn qua còn Trương Doãn thì
phải xem đổi thủ của hắn có tu vi gì. Nếu là Trung kỳ thì Trương Doãn
khó có thể qua được, còn sơ kỳ thì tỷ lệ qua ải cũng đến tám thành. Mà
theo hắn quan sát thì thấy trong 32 người thì chỉ có 6 người đạt trung
kỳ, trong đó có 2 người hắn gặp ở ô số 7, thiếu niên Trung Kỳ khác bốc
được Pháp thạch không số, thiếu nữ tóc bạc kia ở đài số 6 cũng không
cùng ô với Trương Doãn, vậy chỉ còn 2 người nên tỉ lệ gặp Khai Minh cảnh trung kỳ của Trương Doãn là không cao.
“Mà cũng kệ hắn, tự lo
cho mình thì tốt hơn!” Không để ý linh tinh nữa, Liễu Thiên bắt đầu ngồi nghỉ ngơi giữ sức cho trận đấu tiếp theo.
Thời gian từ từ trôi
đi, bên ngoài 10 võ đài nhỏ của mỗi Chi đám đệ tử thi đấu vẫn liên tục
diễn ra, đám người quan chiến cũng hò reo ầm ĩ. Chỉ có bên trong võ đài
lớn này, tất cả mọi người đang ngồi điều tức, một số thì đang vận công
trị thương, tất cả đều rất yên ắng.
Trời về trưa, nắng đã gay gắt hơn, trên sân không khí cũng dần trở lên nóng lực. Lúc này, tiếng vị
trưởng lão kia lại vang lên: “Thời gian đã đến, lượt thứ 2 bắt đầu!”
Liễu Thiên nghe vậy liền đứng dậy, hắn nhìn lại tên thiếu niên đối diện. Tên này có tu vi Trung kỳ, cơ thể cũng rất có lực xem ra đánh bại tên này
cũng không đơn giản, nếu không cẩn thận rất dễ sẽ rơi vào khổ chiến.
Lúc này, một vị chấp sự lại từ đâu xuất hiện, người này không ai khác chính là vị chấp sự vừa điều hành trận đấu ở ô 7, người này là một lão giả,
tóc hoa dâm, gương mặt nhiều nếp nhăn, chỉ có đôi mắt hữu thần đang nhìn quanh võ đài, cuối cùng nhìn lại hai người Liễu Thiên từ từ nói: “Các
ngươi có ai bỏ quyền không?”
“Không!”
“Ta cũng không!”
“Vậy được! Luật vẫn vậy, tỷ thí có thể bắt đầu!” Lão giả chấp sự nghe vậy
liền gật đầu nói rồi thân hình nhoáng cái đã đứng ở viền ngoài võ đài.
Liễu Thiên liền mở chỉ giới lấy ra một thanh trường kiếm, hắn khi này sẽ
đánh toàn lực, hắn không muốn bị rơi vào thế hạ phong khiến Công Tôn Yến lo lắng nữa!
Phía đối diện, thiếu niên có vẻ mặt chất phát kia
bàn tay phải chắp lại, ngón chỏ cùng ngón giữa chập lại thành chỉ đưa
lên đỉnh đầu, tay trái lại cầm ra một hộp gỗ nhỏ, trên hộp gỗ có dán một lá bùa màu vàng nhìn rất quỷ dị.
“Rầm! Bùng!...” Cùng lúc này, ở các ô bên cạnh tỷ thí cũng đã bắt đầu, phía dưới tầng một đám đệ tử
thua trận cũng bắt đầu tỷ thí phân bậc. Những âm thanh giao chiến vang
vọng khắp nơi như thúc dục hai người chiến đấu.
“Trình Tích Thần xin chỉ giáo!” Trên đài, thiếu niên chất phát kia khẽ nói.
“Liễu Thiên!” Liễu Thiên không dài dòng, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Đối diện, Trình Tích Thần cũng không nhiều lời, hộp gỗ trong tay hắn được
hất lên không, tay phải hắn từ trên đỉnh đầu thu lại điểm lên hộp gỗ mấy cái.
“Huynh đệ dùng kiếm vậy thì hãy phân cao thấp đi!” Trình
Tích Thần bỗng nói lớn rồi hộp gỗ trên không bật nắp, trong đó năm thanh tiểu kiếm nhỏ bay ra, cùng lúc này nguyên thần của hắn bùng phát bao
bọc năm thanh tiểu kiếm lại rồi hắn chỉ tay, năm thanh tiểu kiếm đồng
thời phóng đến chỗ Liễu Thiên. Trên đường bay đi chúng rất nhanh phóng
lớn, 5 thanh tiểu kiếm giờ đã biến thành trường kiếm, mà kiếm này cũng
không phải là thực thể, tất cả đều do nguyên thần tạo lên.
“Khí ngự kiếm, Pháp khí ư!” Liễu Thiên thấy một màn này cũng không ngạc nhiên, hắn lùi một bước, toàn thân xúc thế.
“Boang!” Ngay sau đó, trường kiếm khỏi vỏ, một đạo kiếm quang như cầu vồng cắt
qua không trung bổ lên năm mũi kiếm khí vừa lao đến.
“Rầm!” Kiếm
ảnh của Liễu Thiên bổ xuống, năm thanh kiếm khí bị đánh cho nổ tung,
chúng bắn ra nhiều hướng nhưng lại không tiêu tan mà bắt đầu theo nhiều
phương hướng khác nhau đâm đến, mà để ý thì đám kiếm khí này có tốc độ
nhanh hơn kiếm bình thường không ít. Chỉ thấy chúng vừa tách ra ngay tức khắc đã đâm đến Liễu Thiên, mỗi kiếm đều nhắm vào những chỗ yếu hại
trên cơ thể hắn.
“Chân nguyên Trung kỳ quả nhiên mạnh hơn so
với sơ kỳ của mình, thế nhưng dù sao đây cũng không hoàn toàn là kiếm
khí mà dựa trên pháp khí tiểu kiếm kia để thôi diễn. Nên tuy nhiều và
nhanh nhưng lực đạo lại giảm!” Liễu Thiên trong khoảnh khắc này vừa
đánh giá kiếm khí vừa dùng Tam Bộ Di tránh đi hơn 2 mét. Ngay khi tránh
được, thân hình hắn nhoáng cái đã lướt đến trước người Trình Tích Thần
một kiếm chém ra.
“Doạt!” Kiếm ảnh lóe lên rồi hóa thành một vệt sáng như tàn nguyệt xé không bổ xuống chỗ Trình Tích Thần.
“Beng!” Thế nhưng 5 thanh kiếm khí kia quả rất nhanh, chúng vừa đánh trượt thì
đã đuổi đến, năm mũi kiếm đã lướt đến đón chặn một kiếm của Liễu Thiên
tạo thành một âm thanh lớn như kim loại va chạm khiến người nghe cảm
giác đau tai.
Liễu Thiên thăm dò một chiêu cũng không tiếp tục
tấn công mà liền thu kiếm lùi lại, năm thanh kiếm của Trình Tích Thần
quang mang đồng thời đại phóng, cả năm mũi kiếm lại lao đến đuổi theo
không rời.