Chi sáu có hai mươi đệ tử trong đó có nam có nữ nhưng nói về số lượng
nam chiếm đến hai phần ba. Hai mươi đệ tử cả nam lẫn nữ đều chia làm hai hàng ngang và đang đứng tấn dưới cái nắng gay gắt cuối thu. Mà lại nói
thì từ sớm chiều đến giờ đám đệ tự đã trải qua rất nhiều các bài tập vận động như cử tạ, chống đẩy, gập bụng, đứng lên ngồi xuống,... Và bây giờ tập đứng tấn này cũng là bài tập thể lực cuối cùng của buổi chiều.
Tổng quan thì kiểu luyện tập thể lực này cũng không khác nhiều với việc
luyện tập thể lực ở Trái Đất chỉ có cái là cường độ quá cao nên người
thường khó mà luyện tập được. Với đám người như Liễu Thiên thì được phép sử dụng nguyên thần cùng luyện tập để cơ thể quen với việc nguyên thần
kích phát tiềm nằng. Chính vì vậy mà luyện tập liên tục cả buổi mà đám
thiếu niên mới mười mấy tuổi vẫn còn trụ được đến bây giờ.
Quay lại với Liễu Thiên thì lúc này hắn đang đứng ở ở giữa hàng thứ hai
và chẳng biết là hắn đã đứng được bao lâu nhưng nhìn bộn dạng của hắn
thì không ổn cho lắm. Toàn thân hắn lúc này đang mồ hôi nhễ nhại, hơi
thở thì dồn dập, chân tay cũng rung hết cả lên. Rất may là vừa rồi hắn
vừa đứng vừa nghĩ về chút kiến thức cũ nên tạm thời quên đi cảm giác mệt mỏi nên mới duy trì đến bây giờ. Thế nhưng nhìn điệu bộ của hắn thì
cũng chẳng duy trì được bao lâu nữa!
Mà nhìn sang đám nam đệ tử bên cạnh hắn thì lại đối lập hoàn toàn. Hơn
mười tên, tên nào cũng bình thản đứng đó, tất cả chưa ai có biểu hiện
mệt mỏi cả.
Rất may cho Liễu Thiên là trong đám nữ để tử cũng có một số nữ đệ tử hai chân đã rung lên, mồ hôi đầy đầu, mặt mũi thì nhăn nhó lại như sắp
không chịu được nữa. Quả nhiên chỉ một chút thời gian đã có một hai nữ
đệ tử bỏ cuộc ngồi xuống.
Lấy đó làm động lực, Liễu Thiên cố gắng hơn, hắn nhắn mày lại, toàn bộ
sức mạnh dồn vào đôi chân tiếp tục đứng tấn, hắn quyết phải hơn đám nữ
đệ tử trong chi.
Thời gian từ từ trôi, năm phút nữa qua đi, trong đám nữ đệ tử đã có thêm mấy người không chịu được mà khụy xuống.
“Thêm một người, hai, ba…” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại tự nhủ phải đứng
đó không được ngã, hắn sắp đạt được mục tiêu của mình rồi.
Trời nắng chang chang, gió nhè nhè thổi nhưng không làm giảm cái nóng
của cơ thể hắn. Lúc này, hắn cảm thấy toàn thân nóng nực khó chịu, mồ
hôi toàn thân đang liên tục xuất hiện rồi thành từng dòng chảy xuống
khiến cơ thể nhột nhột buồn buồn cực kỳ khó chịu. Mà không chỉ có thế
lúc này hai mắt hắn cũng nhòe và cay xè vì mồ hôi, hai chân thì rung lên không ngừng.
Lúc này, cứ mỗi giây qua đi, hắn cảm giác đôi chân của mình đang phải
gánh nặng thêm mấy chục cân vậy! Tuy vậy nhưng hắn không cho phép bản
thân đứng cuối, ít ra hắn cũng phải hơn được đám nữ nhân trong “chi”.
Đây chính là tiêu trí để hắn phấn đấu trong lần đứng tấn này.
Lại nói mọi đệ tử đều có thể dùng nguyên thần kích phát cơ thể làm tăng
mọi mặt của cơ thể lên. Nhưng tu vi của Liễu Thiên mới đạt đệ nhị trọng
chưa lâu nên lượng nguyên thần trong đan điền cũng chẳng có bao nhiêu.
Vì vậy với thời gian luyện tập dài hắn đã sớm hao hết không còn. Lúc này hắn phải dùng sức mạnh của cơ thể để luyện tập. Mà với sức của cơ thể
gày yếu này thì hắn chẳng đứng được bao lâu. Mà đúng ra buổi đầu luyện
này không có gì bắt buộc nên hắn có thể từ bỏ rồi ngồi nghỉ ngơi. Nhưng
hắn không cho phép bản thân làm điều đó.
Hắn biết mình có khởi đầu chậm, cơ thể và tu vi yếu kém, gia tộc cũng
không phải lớn, mọi thứ đều rất tầm thường. Như vậy chẳng nhẽ hắn cứ mãi thế này, sẽ mãi là kẻ yếu đuối không có thành tựu gì ư? Hắn được làm
lại mà hắn lại làm như vậy ư? Không, hắn không thể đi vào vết xe đổ kia
được!
“Nghĩ đến gì đó, nghĩ đến một việc mình hứng thú để quên đi cảm giác mệt này! Mình sẽ vượt qua giới hạn của bản thân!” Liễu Thiên tự nhủ hắn
muốn dùng bài cũ. Ngay tức khắc hắn nhắm mắt lại, cả cơ thể đang rung
lên nhưng tâm trí lại cực kỳ trầm tĩnh, hắn cố tưởng tưởng ra một quang
cảnh khác.
Tâm trí hắn tập trung lại cố quên đi hoàn cảnh xung quanh. Ngay tức
khắc hắn tưởng tượng ra một quang cảnh mới. Ở quang cảnh đó hắn đang
ngồi bình thản dưới một gốc cây râm mát trên một thảo nguyên. Trước mặt
hắn là một con sông nhỏ, trời xanh mây trắng, không khí trong lành, gió
du dương thổi làm tóc hắn bay bay. Một cảm giác dễ chịu và thanh thản
làm sao.
Thế nhưng cảm giác này chẳng được mấy giây thì hắn đã quay lại với
quang cảnh trên sân tập. Một quang cảnh mờ mờ với cái nắng chói chang,
không khí thì nóng bức ngột ngạt, cơ thể hắn thì đầy cảm mệt mỏi khó
chịu.
“Hừ!” Những cơn đau nhức kéo đến khiến Liễu Thiên mở mắt nhưng hắn lại
khẽ hừ một tiếng rồi lại nhắm mắt lại. Hắn ức chế cảm giác mệt mỏi lại,
hắn đem ý chí của hắn ra đàn áp phản ứng của cơ thể.
Lúc này, trong cơ thể hắn, mọi thứ đều rơi vào quá tải, mọi thứ gần như
không thể tiếp tục vận hành nữa, các nơron thần kinh liên tục kích phát
lên não bộ muốn não bộ cho cơ thể nghỉ ngơi. Thế nhưng não bộ cũng chỉ
là phản ứng thần kinh và nó lại được ý chí điều khiển. Ý chí của Liễu
Thiên không cho phép cơ thể nghỉ, hắn phải vượt qua giới hạn này.
Thế nhưng những phản ứng liên tục của cơ thể liên tục truyền về khiến
não bộ cũng đau đớn, ý chí cũng lu mờ. Liễu Thiên muốn vượt qua giới hạn của bản thân, hắn phải dùng ý chí để đè bẹp cảm giác đau đớn thì phải
vượt qua giai đoạn này.
Nói thì dễ nhưng thực hiện lại quá khó, dù hắn có chuyển tâm tư vào việc khác, không gian khác, hay cố quên đi nhưng cảm giác đau đớn mệt mỏi
lúc nào cũng truyền về khiến não bộ rung lên không ngừng. Ý thức của hắn cũng muốn nghỉ, toàn bộ đều muốn nghỉ dù có quyết tâm đến mấy thì cũng
không trụ nổi cảm giác này. Thế rồi cái gì cũng có giới hạn!
Liễu Thiên chày cối thêm được năm phút thì cũng ngồi xụp xuống, hai chân mềm nhũn duỗi ra hưởng thụ cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể.
“Hừ! Hừ!...” Hắn lấy tay lau mặt, miệng thì thở dồn dập, lúc này một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể khiến tinh thần hắn đang căng ra cũng
được thả lỏng. Lúc này cả cơ thể lẫn ý chí của hắn đều được nghỉ ngơi.
Hắn nghỉ ngơi thì hai mắt cũng đảo quanh nhìn sang đám đồng môn xung
quanh thì thấy cũng có sáu nữ đệ tử cùng một nam đệ tử ngồi đó. Hai mươi người giờ chỉ còn mười tên nam đệ tử và hai nữ đệ tử nữa mà thôi.
Lại nói hai nữ đệ tử vẫn đứng kia nhưng cũng không lạc quan cho lắm,
nhìn hai nàng như lúc nào cũng có thể đổ xuống vậy. Còn mười một tên nam đệ tử thì cũng có một vài tên kém hơn là mồ hôi đầy mặt cơ thể rung
lên. Một số kẻ mạnh gồm cả Hà Minh với Tằng Nhất đều chưa có biểu hiện
mệt mỏi gì cả.
“Ài! Hai tên kia quá mạnh đi! May mà mình vẫn hơn được một số người
trong đội! Không thì quá tủi thân khi đi cùng bọn hắn rồi!” Liễu Thiên
thấy cảnh này thì không khỏi thầm than.
…
Thời gian trôi đi khoảng nửa tiếng nữa, lúc này ánh nắng cũng đã dị đi
và đám người trong chi sáu đã tập trung lại. Tất nhiên là lúc này cũng
tìm ra được người thắng cuộc trong lần đứng tấn vừa rồi.
Mà kết quả này không phải là tất cả gục xuống chỉ còn một người mà thời
gian tự tập luyện đã hết. Đến khi hết thời gian đứng tấn nhưng trong chi sáu vẫn còn lại ba đệ tử trụ được là Hà Minh, Tằng Nhất và một tên to
con nữa. Vì vậy mà cả ba người đều là người thắng cuộc.
“Ba đứa này khá tốt, hai người kia tu vi và thân thể đều không tệ, tên
to con kia thì cơ thể lại tu luyện đã có chút hỏa hầu!” Đại chấp sự đứng phía trên thấy kết quả này liền nói.
“Năm nay trong chi chúng ta cũng có mấy nhân tài, xem như có chút tiềm năng!” Một trung niên liền vuốt vuốt râu nói.
“Nhân tài thì có nhưng phế vật cũng có!” Nữ chấp sự kia đảo ánh mắt sang chỗ Liễu Thiên nói.
Cả ba chấp sự đều nhìn ra thì thấy Liễu Thiên vẫn đang ngồi thở ở một góc cùng đám nữ đệ tử thì không khỏi lắc đầu.
“Tên mười năm tuổi mà lại quá yếu, so với đám mười hai mười ba tuổi thì
không hơn là bao! Gia tộc hắn không biết rằng một xuất vào đây quý như
thế nào sao?” Nữ chấp sự kia lại nhìn Liễu Thiên đánh giá một hồi rồi
lại tỏ vẻ bất mãn nói.
“Hắn dù sao cũng đã cố gắng hết sức! Xem ra hắn cũng có ý thức phấn đấu!” Vị đại chấp sự nhìn Liễu Thiên lại cho đánh giá khác.
“Nhưng bằng vào hắn thì chắc chắn sẽ bị loại sớm mà thôi!” Nữ chấp sự kia lại nói.
“Cái này còn chưa chắc! Tu đạo ý chí quyết định tất cả chứ không phải ngộ tính.”
Vị đại chấp sự kia lắc đầu không cho là đúng nói, gã nói xong chưa chờ mọi người nói gì lại nói tiếp:
“Như ta trước kia cũng là một người có tư chất hơn người nhưng cuối cùng cũng chỉ làm được chức chấp sự này, trong khi đồng lứa của ta là Huỳnh
Nhất Phong thì sao?”
“Huỳnh Nhất Phong, một trong tứ đại trưởng lão của Khí Linh Viện ư?” Một vị quản sự bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
Vị đại chấp sự gật đầu rồi nhớ lại nói: “Đúng vậy! Trước kia Huỳnh Nhất
Phong cũng rất kém cỏi nhưng hắn không ngừng lỗ lực để vươn lên, còn ta
thì chỉ tu luyện bình thường. Cuối cùng thì ta so với hắn mới có xa cách như vậy!”
Vị đại chấp sự này thở dài nói: “Đời người không ai biết trước được điều gì! Phải biết đặt tầm mắt lên cao mới có thể không hối hận.”
Lão đây chính là phiền muộn nhớ lại quá khứ của mình trước kia. Trước
kia gã cũng là một trong những nhân tài nhưng khi đó gã chỉ ao ước luyện tập rồi thành một trưởng lão là được rồi. Vì ước vọng không cao nên gã
cũng chẳng cần quá cố gắng. Gã ngày ngày cũng luyện tập như bao người
khác nhưng lại không biết cố gắng hơn mà chỉ luyện tập theo mức phổ
thông.
Khi đó tiến cảnh về các mặt của gã vẫn trong loại ưu nhưng càng dần về
sau khi lên cảnh giới cao tiến cảnh càng khó cùng với việc ý chí của gã
lười nhác dần nên tu vi càng ngay tăng tiến càng chậm. Cùng với đó khi
phải đưa ra những quyết định quan trọng trong tu luyện thì gã lại liên
tục chọn những biện pháp an toàn. Mà những người khác lại trọn những
biện pháp mạo hiểm, quên mình vì tu luyện.
Và kết quả cuối cùng gã không thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện.
Trong khi một trong những đồng lứa của gã lại đi đến được một cái đích
quá xa so với lão. Lúc đó gã mới biết mình tu luyện sai nhưng đã muộn,
gã đã quá già, cơ duyên cũng không quay lại nữa.
Chính vì thế khi này thấy sự lỗ lực của Liễu Thiên tuy không đem lại kết quả gì nhưng gã cũng rất hài lòng. Lại nói hài lòng thì hài lòng chứ
lão cũng cho rằng tỷ lệ để Liễu Thiên có thể thành nội môn đệ tử là quá
thấp. Vì kể cả Huỳnh Nhất Phong khi xưa cũng không có khởi điểm kém như
Liễu Thiên! Ý chí thì lớn nhưng cũng phải có một khởi đầu tạm được nhưng đằng này Liễu Thiên mọi mặt đều yếu kém, ngay cả thời gian cũng không
ủng hộ hắn nên ít ai có thể tin hắn trong ba năm có thể thành nội môn đệ tử được.
Quay lại sân tập, ba nam đệ tử đứng lâu nhất và một nữ đệ tử xuất xắc
nhất đều được khen thưởng, phần thưởng chính là một lọ Linh cao.
Như đã biết ở Linh cơ cảnh thì không thể hấp thụ linh thạch để tăng
tốc độ tu luyện. Như vậy muốn tăng tốc độ tu luyện thì phải dùng một số
loại linh dược, dược phẩm hỗ trợ. Linh cao chính là một dạng dược phẩm
hỗ trợ tu luyện.
Tu luyện gồm ba công đoạn, Linh cao chính là kích thích công đoạn đầu
tiên là hấp thụ linh khí. Khi bôi Linh cao lên toàn cơ thể sẽ làm cả cơ
thể thư thái, các lỗ chân lông giãn ra hết cỡ, khi này chính là điều
kiện vô cùng tốt để tu luyện hấp thụ linh khí.
Cầm lọ Linh cao, Hà Minh và Tằng Nhất khẽ mỉm cười, tuy cái này không
quá quý giá nhưng chỉ một buổi đã được một lọ thì đúng là quá tốt. Phải
biết trợ cấp một tháng mà gia tộc hai người cung cấp cũng không có
nhiều, mỗi tháng bọn họ cũng chỉ có năm lọ linh cao mà thôi.
Lại nói đến trợ cấp thì khi mỗi một đệ tử gia nhập Kỳ Nhân các thì các
gia tộc đều phải nộp linh thạch cho đệ tử đó. Mà có ba mức để mỗi gia
tộc nộp linh thạch là hạ cấp, trung cấp và cao cấp. Tông môn chia ra
làm ba mức có thể phù hợp với mọi gia tộc và các giai cấp đệ tử trong
từng gia tộc, muốn cung ứng nhiều thì nộp nhiều linh thạch, ít thì nộp
ít, cứ theo ba mức mà nộp. Như vậy cũng hạn chế việc nhà quá nghèo không đủ tài nguyên nộp, nhà quá giàu thì muốn nộp nhiều lại không được.
Một số trường hợp đệ tử không có gia tộc thì đều là dạng có thiên phú
và đã tuyển từ các vùng địa phương thì nhóm đệ tử này hoàn toàn được
tông môn hỗ trợ mức học phí hạ cấp. Người nhà của những đệ tử này không
cần phải đóng góp gì cả nhưng những đệ tử này lại có rất nhiều dàng buộc bởi ba điều thệ ước.
Nghe việc phân chia đó thì có vẻ phân biệt giàu nghèo nhưng đây cũng là
một giải pháp hợp lí. Nhìn thì tiêu cực nhưng như vậy sẽ tạo tiền đề cho những môn đồ nghèo phấn đấu. Đồng thời cũng tạo điều kiện cho những gia tộc có tài lực lớn bồi dưỡng nhân tài của mình. Đồng thời chia mức học
phí này chỉ tạo nên khác biết trong trợ cấp tụ luyện hàng tháng mà thôi
còn các mặt khác thì đều bình đẳng như nhau.
Nguyên nhân của việc đóng học phí chứ không để gia tộc tự cung ứng chính là việc Kỳ Nhân Các quản lí xuất nhập rất nghiêm ngặt. Ở đây, để tử
ngoại môn mỗi năm chỉ được về thăm nhà một tháng, cùng với đó là những
ngày thường người nhà cũng không được tự tiện đến thăm, nếu có việc gấp
thì phải đánh lệnh báo lên người cầm quyền ở Trung Dương thành, sau đó
từ đó mới đánh tin đến Kỳ Nhân Các. Vì việc quản lý chặt chẽ như vậy nên việc cung ứng cho con cháu tu luyện của những gia tộc trở thành vấn đề.
Như vậy lại có những người tự hỏi tại sao lúc đi lại không đưa cho con
cháu mình đủ lượng cung ứng của một năm luôn? Nguyên nhân là những ngoại môn đệ tử đa số đều rất nhỏ tuổi nên tính tình còn bồng bột, nếu đưa
nhiều tài nguyên thì rất dễ dẫn đến lạm dụng gây lên hậu quả không tốt.
Một số trường hợp lại vì quá nhiều tài nguyên mà bị đồng môn nảy sinh ý
định giết người cướp của. Người xưa có câu “thất phu vô tội, hoài bích
kì tội” chính là ý này! Mà nếu để mang tài nguyên vào trong tông thì rất có thể sẽ xuất hiện nhiều kiểu buôn bán giao dịch phức tạp mà tông môn
không muốn.
Chính vì vậy ngoại môn đệ tử sẽ được tông môn phát trợ cấp theo tháng và sẽ chia làm ba mức như trên và tông môn sẽ dựa theo mức linh thạch mà
gia tộc nộp vào là hạ cấp, trung cấp, hay cao cấp để tiến hành phát trợ
cấp tương ứng theo tháng. Mà trợ cấp này không chỉ là linh thạch mà đã
được đổi thành các loại dược phẩm dược liệu, các loại tài liệu hỗ trợ tu luyện khác.
Khi này, thấy phần thưởng là một lọ Linh cao tất cả những đệ tử khác
đều sáng mắt lên, thế nhưng mọi người chỉ biết thở dài vì đã cố hết sức
rồi. Liễu Thiên thì chỉ biết cười khổ, với thể trạng của hắn bây giờ thì không chỉ cố hết sức mà phải mấy lần hết sức cũng chưa chắc đạt được
lọ Linh cao kia.