“Sự việc thật khá phức tạp, xem ra không thể thoải mái ăn uống với ngươi được! Đành hẹn khi khác vậy”
“Huynh muốn đi đâu thì đi nhưng phải đưa dị thuật cho đệ đã!” Vũ Khương nhìn vẻ mặt Liễu Thiên cũng hiểu nên chỉ cười nói.
“Ngồi im, ta sẽ truyền thần thức ấn ký cho ngươi!” Liễu Thiên liền giữ Vũ
Khương lại nói. Vũ Khương thấy vậy cũng ngồi im không có chống cự.
Liễu Thiên hai mắt nhắm lại tập trung tinh thần vào trong không gian thức
hải, hắn muốn lấy ra một đạo ấn ký từ trong quang trụ ra.
Lúc
trước khi hắn nghiên cứu được khá nhiều dị thuật nhưng chưa luyện nên
đều học thuộc và lưu nó vào trong trung tâm thức hải. Nhưng từ đó đến
nay hắn cũng không có thời gian mà luyện hết tất cả nên chúng vẫn nằm
trong quanh trụ ký ức kia. Hôm nay, hắn dự định lấy cho Vũ Khương Lôi
Quân Quyền và Lỗi Quân quyết cho tên này nghiên cứu thử.
Tất
nhiên đạo ấn ký của hai môn này tuy được cô đọng nghiên cứu ra nhưng do
Liễu Thiên chưa học nên nó cũng như những ấn ký khác đều là một mảng ký
ức riêng biệt. Vì riêng biệt nên lấy ra là hết, Liễu Thiên sẽ không còn
gì mà nghiên cứu nữa. Dẫu vậy, Liễu Thiên cũng không có sao chép lại làm gì cho mệt mà cho luôn Vũ Khương vì Lôi Quân quyền hắn không có hứng
luyện, còn Lôi Quân quyết đã luyện thành thục nên không cần lưu giữ làm
gì.
Lúc này, chỉ thấy một đạo ánh sáng xanh nhạt từ mi tâm của Liễu Thiên từ từ đi ra rồi nhập vào đầu Vũ Khương và biến mất.
“Tuy không có linh hồn lực nhưng ấn ký này khá chân thực nên với sức mạnh từ ý trí cùng với chút tâm pháp khiển linh vẫn có thể di chuyển được!”
Liễu Thiên lúc này thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn không có thần thức nhưng
lại tồn tại thức hải và quang trụ vì vậy khi phải lấy ấn ký ra đã khiến
hắn lo lắng nhưng rất may nhưng lo lắng đó đã không thành sự thực. Hắn
vẫn có thể lấy luồng thông tin trong quang trụ ra ngoài được chỉ có điều là thông tin đó không được rõ ràng như ấn ký người khác để lại.
“Được rồi! Ngươi nghiến cứu thử xem sao, đó là hai dị thuật cực mạnh của một
vị cao thủ trong tông môn, ngươi luyện thành thì đồng giai chắc chắn ít
gặp đối thủ.” Liễu Thiên khi này gật đầu căn dặn.
“Sao lại ít gặp đối thủ, huynh chẳng phải cũng luyện sao? Chưa gì đã có một đối thủ rồi!” Vũ Khương bĩu môi.
“Ta không nhiều lời với ngươi nữa, chê thì đừng luyện.” Liễu Thiên trợn mắt mắng.
“Hèm! Đệ làm sao để huynh buồn được, đệ sẽ luyện!” Vũ Khương tỏ vẻ thiệt thòi nói.
“Được a! Lấy được đồ rồi bắt đầu trở mặt! Bản lĩnh này quả nhiên hợp với ta!” Liễu Thiên nghe vậy gật đầu tán thưởng.
“Hì hì! Đại ca hình như đang rất lo lắng về cái vụ tàn tích, vậy huynh cứ lo xử lí việc của mình đi!”
“Ừ! Khi nào rảnh sẽ gọi người ăn uống!” Liễu Thiên gật đầu rồi cũng quay
người đi về phòng của mình. Lại nói thì vừa rồi từ Vũ Khương, hắn nghe
được một số thông tin khá quan trọng mà mấy thông tin này cũng có chút
liên quan đến hắn.
Cụ thể thì ở gần một năm trước, ở vùng biên
giới giữa Nhất Xuân và Đại Hà bỗng nhiên phát hiện ra một tàn tích cổ.
Tàn tích đó được cho là một động phủ của một vị được coi là “Thiên Nhân” để lại. Vì Thiên Nhân quá đỗi thần thánh nên cao tầng cả hai nước đều
khăng khăng nhận tàn tích đó là của nước mình. Cuối cùng đã dẫn đến một
hồi tranh giành chém giết.
Khi đó, tại vùng tranh chấp, Kỳ Nhân
các cũng có hai vị trong Cửu Tinh ở đó áp trận nhưng Đại Hà đế quốc lại
mạnh hơn, bên họ cũng cho Tiên giả ra trận nhưng áp trận của họ là là
Thượng Tiên giả. Lại nói thì Tiên giả chính là những người có tu vi Vũ
Linh cảnh đệ nhất trọng còn Thượng Tiên giả là những người có tu vi Vũ
Linh cảnh đệ nhị trọng.
Mà ai cũng biết tiến lên Vũ Linh cảnh đệ
nhất trọng vốn khó hơn lên trời, mỗi người đều cần rất nhiều cơ duyên và nỗ lực mới đạt được nhưng dù đạt được Vũ Linh cảnh đệ nhất trọng nhưng
rất có thể cả đời chỉ dừng lại ở đó mà thể tiến thêm dù chỉ một tiểu
cảnh giới. Người đời còn đồn rằng đột phá thêm một tiểu trọng trong Vũ
Linh cảnh còn khó khăn hơn việc đột phá tất cả những cảnh giới trước đó
cộng lại. Vì thế một người đạt Vũ Linh cảnh đệ nhị trọng sẽ chênh lệch
rất lớn với người ở Vũ Linh cảnh đệ nhất trọng. Còn chênh lệch trong đó
ra sao thì chỉ người trong cuộc mới biết được.
Chính vì chênh
lệch tu vi mà cuộc giao đấu giữa hai quốc gia rất nhanh có kết quả. Hai
vị Cửu Tinh của Kỳ Nhân các đã thất bại và gọi cứu viện. Khi này Kỳ Nhân các lại cử đến một trong những Phong chủ của Lục Phong tại Nội Viện
đến. Và người đến chính là La Hỏa Chân Quân người đứng đầu Tiêu Diêu
Phong.
La Hỏa Chân Quân đến thì mọi sự lại trở lại cân bằng, thậm trí Kỳ Nhân các lại chiếm ưu thế hơn hẳn. Sau hơn nửa năm, đám người
của Đại Hà bại lui mất lượt liền sợ hãi mà rút lui khỏi khu tàn tích.
Khi đó, người Kỳ Nhân các đã tiến nhập vào bên trong tàn tích kia và bắt đầu khai thác.
Thế nhưng mọi việc không đơn giản như vậy, cho
tới mấy ngày trước thì Đại Hà đế quốc bất ngờ tấn công với quy mô lớn,
lần này Quân Long điện huy động đến ba vị Thượng Tiên giả cùng chín vị
Tiên giả cùng mấy trăm dị giả có cảnh giới trên Hoành Không cảnh, cùng
nhiều dị giả ở các loại cảnh giới thấp hơn, bọn họ vừa tập hợp thì đồng
loạt bao vây Phục Long thành, tùy thời sẽ phát động công kích.
Đối diện với bằng đó nhân mã của Quần Long điện thành chủ Phục Long thành
cũng chẳng hề lo sợ vì trong thành vốn có lực lượng dị giả đông đảo, tu
vi tầng cao cũng không ít. Vốn gã có thể xuất binh ra đánh nhưng vì sợ
có âm mưu nên chỉ gia tăng phòng ngự đồng thời cũng mở kết nối trạm Xung Nguyên để tránh kẻ địch tập kích tuyến sau.
Thế nhưng đó chỉ là
nghi binh, đám dị giả vây hãm phía ngoài Phục Long thành chỉ làm bộ làm
tịch mà không công kích, lức lượng chủ đạo của chúng lại mở kết giới rồi tấn công tàn tích kia mà không ai hay biết.
Do bị tập kích bất
ngờ nên kết quả Kỳ Nhân Các thất bại thảm trọng. La Hỏa Chân Quân trọng
thương, Đổng Thụy Tiên giả bỏ mình, Hương Phương tiên giả bị phế nửa
người. Cùng với đó là hai thiên tài của Tiêu Diêu phong cùng hai đệ tử
của hai Cửu tinh cũng vẫn lạc theo, cùng hơn trăm vị Mật vệ tử trận, hơn bốn trăm dị giả khác bị chết, ngoài ra còn mấy trăm người bị thương.
Sau trận chiến này, không hiểu chuyện gì xảy ra mà người Quân Long điện
cũng rút đi, đồng thời toàn quân của Kỳ Nhân các cũng rút khỏi khu tàn
tích đó chạy về Phục Long thành.
Theo lời mấy người kia thì hình
như phía bên Đại Hà cũng tổn thương không ít, mà Kỳ Nhân các đã chiếm
được thứ gì đó ở trong tàn tích kia nên đã dừng lại không muốn xảy ra
chiến tranh nữa.
Cao tầng Kỳ Nhân các và Quân Long điện đã họp
lại và quyết định giảng hòa, cuối cùng thì khu tàn tích kia thuộc về Đại Hà đế quốc còn Kỳ Nhân các sẽ được bồi thường một lượng lớn thượng phẩm linh thạch. Kỳ Nhân các tuy mất đi khu tàn tích nhưng cũng rất hài lòng với đàm phán này, thế là đại chiến kết thúc một cách đơn giản.
Mọi việc về trận chiến này vốn sẽ không mấy ai biết cho đến mấy ngày trước
khi thi thể của tất cả những người hi sinh tại chiến trường được đưa về
tông môn trong đêm. Khi đó, theo tông quy trên đỉnh Thính Đạo sơn chín
tiếng chuông lớn vang lên. Đây chính là nghi thức quy tông và nhập thổ
cho những người đã hi sinh vì tông môn.
Tất cả nhưng thứ này đều
là Vũ Khương điều tra được, tên đó cũng không dám khẳng định hoàn toàn
chính xác nhưng hắn tin rằng có tám thành là sự thật. Vì vậy khi nghe
xong Liễu Thiên khá lo lắng, hắn không phải lo lắng cho Nhất Xuân quốc,
hay Kỳ Nhân các, hay thứ tồn tại trong tàn tích thiên nhân kia, thứ hắn
lo lắng chính là Cơ Thương Vũ.
Lần trước hắn cùng ăn cơm với nàng ở Trung Dương thành có gặp qua hai vị sư huynh sử tỷ của nàng đi làm
nhiệm vụ. Thật không ngờ hôm nay hắn lại nghe tin hai người đã tử nạn
trong trận chiến vừa rồi. Đồng thời La Hỏa Chân Quân kia hình như chính
là sư phụ của Cơ Thương Vũ, lão cũng bị trọng thương, nếu thông tin này
là đúng thì đây chính là khoảng thời gian khủng hoảng của nàng.
Kể ra thì Liễu Thiên tuy không ở cùng Cơ Thương Vũ nhiều nhưng chỉ qua vài lần nói chuyện hắn bỗng cảm thấy thân thiết với nàng. Nguyên nhân thì
có thể là do nàng xinh đẹp, tu vi cao, vui tính, dễ gần hay chỉ đơn giản là nàng đối xử tốt với hắn? Cái này hắn cũng không rõ!
Liễu
Thiên sống ít khi theo quy tắc hay câu lệ điều gì, hắn chỉ hiểu rằng ai
tốt với mình thì mình tốt lại. Mà hắn cũng hiểu khi người thân gặp
chuyện buồn thì dù thế nào mình cũng phải có mặt để chia sẻ. Vì vậy khi
nghe xong câu chuyện của Vũ Khương thì Liễu Thiên cũng chẳng hỏi tên đó
làm sao mà thu thập được đã rất nhanh trở về phòng của mình. Hắn muốn
thu xếp để đi thăm Cơ Thương Vũ một chuyến. Dù sao từ lần hai người ăn
uống ở Trung Dương Thành đến giờ cũng hơn nửa năm rồi hắn đã không gặp
nàng. Hôm này, tiện một công đôi ba việc, hắn quyết định sang Nội Môn
một chuyến.
“Không ổn! Mình làm sao đi vào được Nội Môn đây? Vội
vàng cuối cùng lại như vậy!” Liễu Thiên vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng trợt
nhớ ra tông quy thì không khỏi lắc đầu lẩm bẩm.
Theo tông quy thì đệ tử Nội Môn có thể trở vể Ngoại Môn, còn đệ tử Ngoại môn không được
đi vào Nội Môn, đây chính là một trong những điều thể hiện sự chênh lệch về đẳng cấp giữa nội môn đệ tử và ngoại môn đệ tử.
Chính vì vậy Liễu Thiên không thể đi vào Nội Môn mà hắn lại lo lắng nên chỉ có một cách là hắn phải viết thư hỏi thăm.
Về đến phòng, Liễu Thiên mở tủ ra lấy giấy bút bắt đầu viết.
Liễu Thiên biết mình viết thư này cũng không có mấy ý nghĩa nhưng có thì vẫn hơn không. Dù sao Cơ Thương Vũ đối với hắn rất nhiệt tình, không phải
nói là có phần thân thiết như người thân vậy. Mà Liễu Thiên tái sinh lần này chẳng phải để tìm lại cuộc sống tình thân mà kiếp trước không có ư?
Liễu Thiên ngồi đó viết những dòng chữ đầu tiên nhưng không hài lòng hắn lại vo lại vất qua một bên rồi viết sang tờ khác. Hắn cứ vậy viết rất nhiều lần vẫn chưa cảm thấy ổn, hắn rất cẩn thận viết từng chữ một. Bây giờ
có người tốt với hắn, coi hắn như người nhà tất nhiên hắn phải coi
trọng, chính vì coi trọng nên hắn không để việc mình học dốt văn phá
hỏng được.
Nửa canh giờ qua đi, trong phòng Liễu Thiên khắp nơi
đều lăn lóc những viên giấy như nắm tay. Nhìn lại thì cả sập giấy lớn
trên bàn đã bay đi gần hết, còn bản thân hắn vẫn đang miệt mài viết thư.
“Bộp!”
Cứ một lúc hắn lại vo giấy lại ném ra góc phòng.
“Bộp!”
“Bộp!”
…
“Ài! Chính là nó!” Khi tập giấy gần hết, Liễu Thiên cuối cùng cũng có một lá thư ưng ý, hắn đọc lại một lượt rồi tỏ vẻ rất hài lòng.
“Cũng
nên gửi đi!” Hắn gập lá thư lại nhét vào bao thư sau đó ghi rõ tên người nhận và địa chỉ. Làm xong, hắn rất nhanh đi ra ngoài mà chẳng cần thu
dọn đống rác trong phòng.
Ra đến ngoài thì trời cũng đã về trưa,
nhưng hôm nay do trời âm u nên Liễu Thiên cũng chẳng rõ thời gian, đồng
thời hắn cũng không thấy đói. Khi này, hắn chỉ quan tâm là duy nhất một
điều là phải thật nhanh đưa lá thư này vào trong Nội Môn.
Trong
tông môn có rất nhiều điểm cho đệ tử gửi thư. Thế nhưng do quá đông đệ
tử nên việc thu gom, tổng hợp và phân loại thư cũng tốn khá nhiều thời
gian thì thư mới được gửi đi. Nhất là thư gửi ra ngoài tông môn còn bị
kiểm tra nội dung để tránh việc đưa thông tin mật ra ngoài. Vì vậy nếu
để lá thư vào hòm thư rồi đợi đến lúc nó được gửi đi thì cũng là mấy
ngày sau, không những thế lại còn bị người khác đọc nữa.
Liễu
Thiên không muốn điều như vậy xảy ra. Hắn khi này đi thẳng đến phòng đưa thư ở Trung Khu Ngoại Môn. Chỉ có đến đó hắn chọn điểm đưa thư rõ ràng
thì mới tiết kiệm được thời gian và hắn chỉ đưa thư trong tông môn thì
cũng không bị kiểm tra.
Trung Khu Ngoại Môn là nơi nằm giữa bốn
khu đông tây nam bắc của Ngoại Môn. Mười hai khu của Thập Nhị đội và bốn khu của Tứ Tượng đội bao quanh nó. Mọi hoạt động chính của Ngoại Viện
đều được xử lí trong đây.
Đi ra khỏi đội mười hai, Liễu Thiên
thẳng hướng Bắc mà đi, hắn đi đến gần quảng trường ngoại môn thì đi tiếp qua mấy khu nhà nhỏ và hoa viên thì cũng đã đến Trung Khu, đây chính là nơi lần trước hắn từng đi vào cùng Thượng Quan Định để gặp Hồng Lan
tiên giả.
Vào trong Trung Khu, Liễu Thiên hỏi đường vài lần thì cũng tìm được Lai Thư phòng.
Lai Thư phòng là một tòa nhà lớn ba tầng quay về hướng Đông Nam, bề ngoài
trang trí khá đơn sơ giản dị. Khi này, ở cửa lớn của Lai thư phòng đang
có nhiều người qua lại nhìn khá tấp lập và vội vã.
Liễu Thiên theo cửa chính đi vào, hắn nhìn quanh một lượt thì đi đến trước một nữ chấp sự đang ngồi trước quầy có vẻ rảnh rỗi.
“Muốn gửi thư hay nhận thư?” Nữ chấp sự kia thấy Liễu Thiên đến thì liền hỏi.
“Ghi rõ tên người nhận, chỗ ở, tùy vào khoảng cách sẽ tốn thời gian tương ứng!” Nữ chấp sự kia lại nói.
“Vâng! Nhưng ta muốn gửi thư vào Nội Viên thì mất bao nhiêu thời gian?” Liễu Thiên gật đầu rồi lại hỏi.
“Nửa ngày!” Nữ chấp sự kia thản nhiên nói.
“Vậy được! Nhờ chấp sự chuyển giúp!” Liễu Thiên lấy thư ra vui vẻ nói.
“Được rồi! Mười lạng bạc!” Nữ chấp sự kia nhận thư nhìn qua tên và địa chỉ đầy đủ thì liền gật đầu nói.
Đưa thư nộp phí xong, Liễu Thiên về đội của mình, hắn trở lại phòng ăn của Thường quán làm một bữa no nê.
Chiều đến, Liễu Thiên vẫn cứ luyện tập như thường, thư đã viết rồi, hắn không có gì phải nghĩ nhiều nữa mà tập trung luyện tập.
Nói vậy nhưng mấy ngày tiếp theo không thấy hồi âm thì hắn lại viết tiếp một bức nữa và gửi đi.
Và rồi, hơn một tháng qua đi, lá thư thứ tám được gửi đi nhưng vẫn không
có hồi âm thì Liễu Thiên cũng dừng hành động ngáo ngơ này lại. Hắn nghĩ
như vậy cũng quá đủ rồi!
Có thể là Cơ Thương Vũ đang bận hoặc là
nàng không muốn trả lời? Liễu Thiên cũng không để ý nhiều nữa vì hắn
hiểu dù có là nguyên nhân gì thì mình cũng nên dừng việc viết thư này
lại.
Quay lại với thành quả một tháng qua của Liễu Thiên thì
trong tu luyện nguyên thần cũng không tăng tiến nhiều. Nguyên nhân một
phần là do hắn không có tài nguyên tu luyện, một phần cũng là vì hắn tập trung nghiên cứu công pháp. Sau một tháng tập trung tìm hiểu công pháp
cuối cùng hắn cũng cô đọng được thêm hai đường nguyên trường lực nữa.
Hắn đã có sáu luồng nguyên trường lực nhưng để đạt đệ tam trong thì phải cần tu luyện thêm yếu quyết có tên là Tích Niệm, chỉ luyện xong yếu
quyết đó thì mới có thể xây dựng thành công đệ tạm trọng.