Thời kỳ xa xưa khi tinh không đều là hư vô, trời đất chưa hề tồn tại,
khoảng không chỉ là một màu đen. Khi đó xuất hiện hai người, một người
là Dương Cực Đế và một người là Âm Cực Đế. Hai người này có sức mạnh to
lớn, họ đã tạo lên một vùng đất có tên là Âm Dương Thái Linh Địa. Hai
người họ tạo ra biển xanh, rừng núi, sông suối, họ tạo ra con người,
muôn thú, dị thuật và tất cả mọi thứ trên đời, họ cũng tạo ra và điều
khiển mặt trời chiếu sáng cho vạn vật.
Sau đó họ để lại Âm Dương
Thái Linh Địa cho con người và muôn loài sinh sống rồi vào tinh không xa xôi. Và từ đó Âm Dương thái linh đại địa này được coi là cội nguồn của
sự sống, nó cũng là thần địa của con người. Những người ở đó tất nhiên
cũng tu luyện và họ tu luyện theo sự truyền thừa của hai vị thần đế.
Trên thần địa này, con người sống và tu luyện theo hai trường phái là Dương
Linh tu và Âm Linh tu. Vì theo hai trường phái độc lập nên dần đã tạo ra sự mâu thuẫn. Lúc đầu thì hai hệ phái tuy mâu thuẫn nhưng vẫn cân bằng
nhưng sau thời gian dài hàng vạn năm thì sẽ có sự trênh lệch sức mạnh
giữa hai phái và sự cân bằng giữa hai bên đã chấm dứt.
Sau nhiều
năm thì trường phái Âm Linh tu đã mạnh hơn và muốn đuổi Dương Linh tu ra khỏi Âm Dương Thái Linh Địa. Nhưng phe Dương Linh tu làm sao chịu khuất phục. Cuối cùng đã dẫn đến một một hồi tử chiến và kết quả là đánh nhau đến mức Âm Dương Thái Linh Địa vỡ ra một mảnh nhỏ bay đi xa.
Âm
Linh đại địa của chúng ta chính là một mảnh nhỏ đó, còn bản thân Âm
Dương Thái Linh địa xa xôi kia thì biến thành thần giới mà mọi người mơ
ước được quay lại nhưng rất ít ai làm được.
“Truyền thuyết có phải như vậy không?” Liễu Thiên kể một hồi rồi lại quay sang nhìn Công Tôn Yến hỏi.
“Đúng vậy! Một số bậc vĩ nhân tu luyện đến đỉnh cao cũng chính là muốn phi
thăng quay lại thần giới đó. Ta nghe nói nó được gọi là Dương Linh
Thiên!” Công Tôn Yến gật đầu nói.
“Nói vậy thì đại địa của chúng
ta bị tách ra từ Âm Dương Thái Linh địa đúng không? Thế chốn thần địa
kia là ở đâu mà ta không nhìn thấy?” Liễu Thiên khi này lại hỏi liên
tục.
“Có thể chúng ta bị tách ra rất xa thần địa nên cũng chỉ
nhìn thấy đó là một điểm nhỏ mà thôi!” Công Tôn Yến nghi hoặc phán đoán.
“Vậy tách xa thì chúng ta làm sao vẫn được mặt trời chiếu sáng như trên Thần địa?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Như ngươi bảo rằng mỗi ngôi sao kia là một mặt trời, vì vậy có thể chúng ta bị tách đến chỗ một mặt trời khác!” Công Tôn Yến suy nghĩ một chút rồi
lại đáp.
“Vậy theo như truyền thuyết thì mặt trời kia được hai vị đại năng kia điều khiển mà mọc lên mỗi sáng và lặn xuống mỗi tối. Thế
chúng ta đã đi rất xa rồi sao mặt trời vận vậy không có gì thay đổi,
chẳng nhẽ chúng ta lại rơi sang sự khống chế của một vị cao nhân khác!”
Liễu Thiên khi này lại cười suy luận.
“Cũng rất có thể, theo
ngươi nói thì ngoài kia nhiều mặt trời như vậy thì cũng có thể có nhiều
vị đại năng đang thao túng!” Công Tôn Yến gật gật đầu nói.
“Dù có xảo hợp đến mức đó thì lại nói một vấn đề nữa là các vị đại năng đó từ
đâu mà ra? Như đã biết thì những vị đó tạo ra cả con người, đại địa, mặt trời, số lượng mặt trời bên ngoài kia lại rất nhiều, nếu tất cả chúng
đều được thao túng thì đám cường giả kia ở đâu mà nhiều như vậy? Chẳng
phải nói có hai vị thần đế thôi ư?” Liễu Thiên lại hỏi.
“Có thể là họ xuất thân ở một vùng tiên địa nào đó! Như thiên đình chẳng hạn!” Công Tôn Yến tỏ vẻ mơ hồ.
“Ngươi nghĩ rằng đại địa chúng ta đang sống là một mặt phẳng không khác gì một cái đĩa đúng không? Còn phía trên cao kia chính là bầu trời của thượng
giới đúng không?”
“Đúng vậy, mặt đất rộng bao la đều là mặt phẳng còn mặt trời chính là một cái đèn chiếu sáng cho mặt đất.” Công Tôn Yên lại gật đầu nói.
“Một vị đại năng cứ ngày ngày bật đèn rồi tắt đèn cho chúng ta! Người đó thật tốt a!” Liễu Thiên khi này lại mỉm cười nói.
“Cái đó cũng hơi vô lí!” Công Tôn Yến nghe vậy thì cũng nhíu mày suy tư.
“Một vị đại năng có sức mạnh to lớn xoay chuyển thiên địa nhưng lại chỉ vì
một mảng thiên địa nhỏ bị tách ra mà ngày đêm thúc trực thì hơi lạ.
Chẳng nhẽ Âm Linh đại địa của chúng ta có gì đó đặc biệt?” Công Tôn Yến
lại tỏ vẻ mơ hồ nói. Theo nàng biết thì không cần nói đến bậc thần đế
làm gì, chỉ cần mấy người có tu vi vượt ngoài Vũ Linh cảnh thôi cũng
không rảnh mỗi ngày phục vụ người khác. Phải biết khi tu vi cao thì mỗi
lần bế quan của họ đều kéo dài hàng năm, có thể là cả trăm năm. Như vậy
thì nguyên nhân do đâu mà một vị thần đế lại ngày ngày ngồi đó thao túng mặt trời cho mảnh thiên địa nhỏ này?
“Theo những gì ta biết thì
bên ngoài kia chẳng có thần linh hay cao nhân nào có thể thao túng được
cả đại địa. Tất cả đều hoạt động một cách tự nhiên và phụ thuộc vào các
định luật nhất định.” Liễu Thiên khi này lại lắc lắc đầu nói.
“Tự nhiên ư? Làm sao có thể!” Công Tôn Yến lắc đầu không tin.
“Ta biết ngươi khó mà tin được, nhưng cứ nghe đi, coi như ta đang kể một câu truyện giả tưởng vậy!” Liễu Thiên lúc này lại nói.
“Ta đang nghe đây!” Công Tôn Yến gật đầu tập trung.
“Chúng ta đi trên mặt đất cứ nghĩ nó là một mặt phẳng nhưng thức chất đại địa
của chúng là lại là hình cầu, nó là một viên bi khổng lồ và chúng ta
đang đứng trên nó. Vì là một viên bi khổng lồ mà chúng ta quá nhỏ bé nên dưới tầm nhìn thiểm cận thì chúng ta cứ nghĩ mình đang đứng trên một
mặt phẳng.
Nếu có cơ hội ngươi hãy đi mãi về một hướng thì cuối
cùng ngươi cũng đi được một vòng và quay trở lại chỗ mình đang đứng.”
Liễu Thiên vừa dùng tay làm ví dụ vừa nói.
“Đi một vòng ư? Như
vậy khi đi xuống phía dưới thì chẳng phải bị rơi ra ngoài sao? Còn không rơi thì cũng bị rốc đầu xuống mất!” Công Tôn Yến nghi hoặc hỏi.
“Hì! Cái này giải thích với ngươi cũng quá khó hiểu a! Kiến thức này cần
phải có gốc dễ mới nắm được.” Liễu Thiên khi này mới cười nói. Hắn biết
mình có giải thích nữa thì tiểu cô nương này cũng không thể tin được.
“Ngươi cứ nói đi!” Công Tôn Yến nghe vậy tỏ vẻ không vui lại thúc dục.
“Ngươi có biết thế nào là trọng lực, lực hướng tâm, li tâm, vận tốc, gia tốc
hay thuyết tương đối là gì không?” Liễu Thiên mỉm cười hỏi.
“Cái này…” Công Tôn Yên nhíu mày ấp úng.
“Vì thế ta dù có cố giải thích thì lại mang ra những thuật ngữ mới, như vậy ngươi càng không hiểu được. Bây giờ ta chỉ nói ra thôi, cái gì không
hiểu thì ngươi có thể từ từ kiểm nghiệm trong thực tế đi.” Thấy vẻ ngơ
ngơ của Công Tôn Yến, Liễu Thiên lại nói.
“Thôi cũng được! Ngươi
cứ nói đi, dù sao nghe cũng rất hay, thật hay giả cũng được!” Công Tôn
Yến lại gật đầu mỉm cười rồi cũng không muốn hỏi nữa.“Theo như những gì ta biết thì cả không gian rộng lớn này lúc đầu chỉ là một
điểm sau đó do lượng vật chất và năng lượng quá lớn, quá chật hẹp nên đã dẫn đến đổ vỡ.
Sự đổ vỡ đó tạo lên một vũ nổ lớn. Vụ nổ này bắn
ra vô số vật chất năng trong không gian. Rồi qua thời gian hàng tỷ năm
những vật chất đó đã tạo lên những tổ hợp đầu tiền rồi dần hình thành
những thứ to lớn hơn. Và trong quá trình đó có vô số những ngồi sao cùng những hành tinh được tạo thành. Do số lượng nhiều nên sẽ tồn tại những
hành tinh có điều kiện phù hợp cho sự sống như đại địa chúng ta đang
sống.
Tất cả đều là một quá trình tổng hợp từ rất rất nhiều năm.
Và con người như chúng ta lại không sinh ra cùng với đại địa này. Đại
địa phải hình thành và vận chuyển đến cả tỷ năm thì may ra mới có điều
kiện thích hợp cho chúng ta xuất hiện!”
Liễu Thiên khi này thao thao bất tuyệt một hồi.
“Vậy chẳng phải nói là ở những nơi xa xôi khác cũng có con người sinh sống
như chúng ta sao?” Sau một hồi nghe kể, Công Tôn Yến vẻ mặt nghi hoặc
hỏi.
“Trong không gian rộng lớn kia có rất rất nhiều hành tinh
đang tồn tại nhưng rất ít trong số đó mới có điều kiện thích hợp cho sự
sống, và sự sống của mỗi hành tinh lại tiến triển theo nhiều con đường
khác nhau. Nên nhớ là không phải ở đâu con người cũng là chủ, không phải ở đâu cũng tu luyện giống chúng ta.” Liễu Thiên từ từ giải thích.
“Điều kiện thích hợp cho sự sống ư?” Công Tôn Yến lại hỏi.
“Ừm! Không phải hành tinh nào cũng như Âm Linh đại địa của chúng ta. Có nơi
thì cực nóng, một số lại cực lạnh. Và đa phần các hành tinh đều không có biển, không có nước, vì vậy không có sự sống nào có thể tồn tại được.
Nói chúng là một hành tinh có sự sống là một hành tinh rất đặc biệt.”
Liễu Thiên gật đầu phân tích.
“Nếu đặc biệt như vậy thì ngoài kia chắc gì đã có sự sống khác!”
“Sao lại không có, tuy điều kiện để có sự sống là rất khó, tỉ lể chỉ một
phần ngàn vạn thôi nhưng ngoài đó có quá nhiều hành tinh, số lượng đến
hàng vạn vạn ức không hết. Vì vậy mà chỉ một tỉ lệ rất nhỏ đó thôi cũng
là một con số không ít. Và với số lượng lớn hành tinh có sự sống thì
chắc chắn sẽ có hành tinh có con người hoặc gần giống con người sinh
sống, chỉ là chúng ta không biết mà thôi!” Liễu Thiên lắc đầu từ từ nói.
“Như vậy bên ngoài kia liệu có giới hạn về số lượng các hành tinh không?” Công Tôn Yên lại hỏi.
“Cái này ta cũng không rõ nhưng không gian vô ngần kia không ai thấy điểm
cuối của nó ở đâu cả và cũng chẳng ai biết được xung quanh đó có bao
nhiêu ngôi sao, bao nhiêu hành tinh cả!” Liễu Thiên vẻ mặt buồn bã nói.
“Thật là rộng lớn, rộng lớn như vậy thì chúng ta đang ở đâu ngoài đó?” Công Tôn Yến ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ tự hỏi.
Đối với nàng thì những gì Liễu Thiên nói có thể là giả nhưng dù sao đó cũng rất thú vị và hấp dẫn.
“Ở đâu ư? Cái này ta cũng không biết, ta chỉ biết là trong vũ trụ kia thì
Âm Linh đại địa này chỉ là một hạt bụi mà thôi!” Liễu Thiên lắc đầu rồi
lại nói.
“Không có điểm đầu, không có điểm cuối, thật là lạc lõng!” Công Tôn Yến mặt thẩn ra lẩm bẩm.
“Đúng vậy! Đứng trong không gian này cảm thấy thật cô độc!” Liễu Thiên gật
đầu rồi hắn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm với những
ngôi sao lẩm bẩm.
“Trái đất ở đâu trong vũ trụ, mình sao có thể tìm được đây?” Liễu Thiên thầm hỏi.
“Vậy nếu tin theo ngươi thì Âm Linh đại lục cũng do quá trình bồi đắp rất
lâu mới thành, vậy nguyên nhân để nó hoạt động là gì, tại sao vẫn có
ngày và đêm?” Công Tôn Yến lúc này lại nhớ ra gì đó liền hỏi.
“Nguyên nhân là do nó đang quay quanh mặt trời với một quỹ đạo nhất định, còn
tại sao quay quanh thì rất khó giải thích, mà thực ra ta cũng không rõ
lắm, chỉ biết là từ khi hình thành do trọng lực của mặt trời lớn nên đã
khiến các hành tinh xung quanh bay quanh nó. Đồng thời cũng có một lực
nữa cân bằng với lực hút của mặt trời nên các hành tinh mới không bị hút vào mặt trời mà chỉ bay quanh theo một quỹ đạo nhất định. Cái lực khiến những hành tinh không bị hút vào đó ta nhớ không nhầm được gọi là lực
li tâm.
Trọng lực là gì thì ta đã giải thích rồi, còn lực li tâm
thì ngươi hiểu đại khái là một dạng lực có quan tính và được sinh ra khi một vậy di chuyển vòng quanh một điểm cố định nào đó.” Không đợi Công
Tôn Yến hỏi, Liễu Thiên đã giải thích, có điều hắn cũng không nhớ rõ nên chỉ nói đại khái mà thôi.
“Khá khó hiểu! Vậy sự xuất hiện ngày và đêm thì sao?” Công Tôn Yên lẩm bẩm rồi lại hỏi.
“Muốn có ngày và đếm thì trong quá trình quay quanh mặt trời kia thì hành
tinh đó cũng phải tự quay quanh trục của nó. Nguyên nhân một hành tinh
tự quanh quanh bản thân thì ta không giải thích được nhưng đại khái thì
từ khi các hành tinh hình thành vốn đã quay tròn rồi.”
“Rồi bỏ
qua nguyên nhân mỗi hành tinh quay tròn, ta vẫn không hiểu nó tự quay
tròn thì liên quan gì đến ngày và đêm?” Công Tôn Yên suy nghĩ một chút
rồi lại hỏi.
“Ví dụ có một viên bi xoay tròn quanh một cái đèn
thì cứ mặt nào quay về phía đèn thì sẽ sáng còn nửa kia sẽ tối. Đây
chính là hiện tượng tại sao có ngay và đêm và sự giao nhau giữa ngày và
đêm diễn ra một cách từ từ chứ không đột ngột như bật tắt đèn!”
Liễu Thiên lại miệt mài giải thích, hắn vừa nói vừa dùng tay làm ví dụ, hắn
cố gắng hết sức để tiểu cô nương kia có thể hiểu được.
“Quay tròn quanh mặt trời, vậy đúng là sẽ một nửa tối một nửa sáng. Nhưng nhiều
thứ ta không hiểu quá!” Công Tôn Yến suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu
nói nhưng sau đó lại tiếp tục hỏi.
“Haha! Nghe truyện thôi mà, đừng tin là thật!” Liễu Thiên cười nói.
“Tuy nhiều thứ không hiểu nhưng thật hay a! Ngươi làm sao lại biết những thứ này? Ta thật tò mò!” Công Tôn Yên lúc này lại tỏ vẻ hưng phấn dò hỏi.
“Ta đọc được trong một cuốn sách cổ khi còn nhỏ, bây giờ ta cũng không tìm
được nó nữa! Còn ngươi cứ coi đó là một bí mật chỉ hai ta biết!” Liễu
Thiên liền trả lời rồi lại căn dặn.
“Vậy nha, muộn rồi, nửa tháng sau ngươi lại kể tiếp nha, ta về đây! Hôm nay ta được nghe nhiều thứ
rất lạ, ta rất vui!” Công Tôn Yến tính lại thời gian thì thấy đã muộn,
cô lúc này liền đứng dậy mỉm cười nói rồi cũng mở cửa rời đi.
“Tiểu Yến! Ngươi nói thử xem ta muốn tìm một nơi trong không gian rộng lớn
kia thì phải làm sao?” Liễu Thiên đi theo ra ngoài hành lang nhìn lên
bầu trời đêm gọi hỏi.