Trời trong xanh, nắng vàng trải đều trên võ đài trên đỉnh núi. Xung
quanh võ đài là một không gian ồn ã do đám người quan chiến tạo lên.
Trong sân, Điền Tiểu Hi từ từ tiến ra, điều này càng khiến cho không khí thêm ồn ào.
“Ngươi thua rồi! Nhận thua đi! Ngươi nghĩ mình là ai?”
“Nữ nhân mà cũng đòi đánh với Tiểu Kiếm Vương của Cơ gia ư?”
“Nhiên Dã ca hãy cho ả người ngoài này biết thế nào là lợi hại!”
“Cho nàng ta nằm sàn đi!”
Trái ngược với Cơ Nhiên Dã, Điền Tiểu Hi đi ra không hề có ai cổ vũ mà
chỉ có tiếc huýt sao cũng những tiếng cười nhạo, thỉnh thoảng lại có
tiếng hét chế diễu nghe rất khó chịu.
“Khốn khiếp! Chó cậy gần nhà!” Liễu Thiên thầm mắng, nếu không có Cơ Nhiên Phung đứng cạnh thì hắn đã mắng to rồi.
Hai phu phụ Cơ Ngọc Hoàn và Điền Vô Lượng cũng lắc đầu thở dài không
nói gì. Cơ Nhiên Phùng thì vẻ mặt ngại ngùng vô cùng, dù sao đây cũng là sân nhà của hắn.
Trên khán đài chính điện, mấy người Cơ Thường lão giả khi này cũng nghe thấy những âm thanh hò reo kia. Lúc này mỗi người có một phản ứng khác
nhau, Cơ Thường cùng Hàn Kiếm Kinh đều tỏ vẻ không hài lòng. Cơ Triết
Dương thì khẽ mỉm cười vuốt vuốt chòm râu nói chuyện với vị đầu đà bên
cạnh. Mấy vị khác cũng tỏ vẻ đắc trí, tất cả những người này đa số đều
rất hài lòng với sự ầm ĩ trên sân.
Dưới võ đài, Cơ Nhiên Dã đứng ở trung tâm vẻ mặt vẫn không thay đổi,
hắn vẫn bình thản đứng đó không nói gì cả. Còn Điền Tiểu Hi thì vẻ mặt
cũng bình thản đứng cách Cơ Nhiên Dã hơn năm trượng, ánh mắt nàng tập
trung nhìn lên thanh kiếm sau lưng Cơ Nhiên Dã.
Thế rồi trong tiến hò reo của đám người, vị trọng tài kia bắt đầu đi ra phổ biến luật của trận đấu, hai người Điền Tiểu Hi nghe xong thì chỉ
khẽ gật đầu rồi từ từ lùi ra xa nhau.
“Bắt đầu!” Vị trọng tài kia khẽ hô một tiếng rồi cũng biến mất khỏi võ đài.
“Xin chỉ giáo!” Điền Tiểu Hi chắp tay nhàn nhạt nói.
“Tiếp kiếm!” Cơ Nhiên Dã đối diện chưa nói gì đã tuốt trường kiếm sau
lưng ra miệng hô lớn đồng thời một kiếm đâm về phía Điền Tiểu Hi.
Kiếm vừa xuất, nguyên thần như vũ bão tràn ra tạo thành một mũi nhọn
bắn về phía Điền Tiểu Hi. Kiếm khí xé gió bay đến, Điền Tiểu Hi đối diện với một kiếm này vẻ mặt không đổi, nàng hai tay nắm chặt rất nhanh đấm
ra hai quyền nghênh đón. Là hai quyền nhưng lại cùng một thời điểm đánh
lên đạo kiếm khí đang bay đến kia.
“Ầm!”
Một âm thanh trầm thấp vang lên, cả khoảng không trước mặt Điền Tiểu Hi chấn động, khí lưu tràn ra tứ phía thổi cho tóc nàng bay tán loạn. Còn
kiếm khí kia thì bị đánh cho vỡ vụn không thấy đâu nữa.
Thế nhưng kiếm đầu vừa dứt thì chỉ thấy phía trên đỉnh đầu Điền Tiểu Hi lại có một luồng kiếm khí dài đến mấy trượng cực nhanh chém xuống.
“Ầm!” Một kiếm bổ xuống võ đài làm gạch đá bay loạn xạ, bụi bặm mù mịt. Thế nhưng rất nhanh, từ trong đống bụi một bóng người vụt ra. Người đó
không ai khác chính là Điền Tiểu Hi, nàng vừa rồi kiếm khí chém xuống
thì ngay tức khắc động thân tránh sang một bên nhưng do kiếm khí hùng
hậu dẫn đến va chạm lớn làm nàng tuy tránh được nhưng bị lực phản chấn
đẩy ra dê trên mặt sàn.
Điền Tiểu Hi thân hình đang trượt ra ngoài thì đồng thời hai tay cũng khẽ điểm điểm kết ấn gì đó.
“Phịch!” Nàng dê đi một đoạn liền đạp chân xuống nền hịm người lại đồng thời kết ấn cũng kết thúc, chỉ thấy nàng nhún người, tay phải vỗ xuống
nền võ đài phía trước một cái.
Theo nhát vỗ kia, nguyền thần trong cơ thể tràn theo cánh tay nàng đi
xuống dưới nền võ đài. Cùng lúc đó, Cơ Nhiên Dã cũng không có nghỉ mà
hai tay cầm kiếm liên tục bổ ra mấy kiếm theo nhiều quỹ đạo khác nhau
đánh đến Điền Tiểu Hi.
Điền Tiểu Hi ánh mắt sắc bén nhìn kiếm khí phá không bay đến rồi cũng
rất nhanh phản ứng, nàng thân hình đang đứng thẳng hơi trùng xuống, hai
tay uyển chuyển uốn lượn rồi rất nhanh tạo ra một thái cực đồ xoay tròn
trước người. Hai màu thái cực xoay tròn không ngừng nở rộng đón đỡ kiếm
khí điên cuồng công kích đến.
“Ầm! Ầm! Ầm!...”
Kiếm khí đánh vào màng chắn phát ra những tiếng nổ lớn, bụi đá xung
quanh bị thổi tung tóe. Lúc này một lần nữa Điền Tiểu Hi lại bị lớp bụi
đá phủ kín.
Nhưng dù có trong lớp bụi đó thì thần thức của Cơ Nhiên Dã vẫn cảm ứng
được, hắn tay trái khẽ vuốt thân kiếm rồi miệng lẩm bẩm vài câu thì
thanh kiếm chẳng mấy chốc đã biến thành một thanh hỏa kiếm.
Thanh hỏa kiếm được Cơ Nhiên Dã hướng lên trời thì liền bùng phát cao
hơn năm trượng, ngọn lửa màu vàng cam mấy chốc đã biến thành đỏ rực như
máu, cùng với đó không khí xung quanh hỏa kiếm như bị đốt cho bốc hơi mà vặn vẹo.
“Huyết Diễm Đồ Ma trảm!” Cơ Nhiên Dã miệng hét lớn hỏa kiếm ầm ầm chém xuống.
Kiếm khí bùng nổ, không gian như bị hút theo, một luồng áp xúc hừng hực
đánh xuống khiến không gian rung động, điều này khiến toàn trường đang
quan chiến nín thở quan sát. Mà mấy người Liễu Thiên thì lo lắng đứng
hết dậy.
Riêng Điền Tiểu Hi đang đứng trong lớp bụi khói cũng cảm nhận được uy
áp của một kiếm kia, nàng vẻ mặt đại biến đưa tay lên miệng khẽ cắn một
cái.
Hỏa Kiếm xé không chém xuống, bụi đá bị thủi bay sang hai bên để lộ ra
Điền Tiểu Hi phía dưới vẫn đang vận hành thái cực thuẫn của nàng đang
xoay tròn phòng ngự.
“Rầm!”
Kiếm chém xuống, thái cực thuẫn vỡ tan như bụi đá, hỏa kiếm chém thẳng
xuống đỉnh đầu của Điền Tiểu Hi. Hỏa kiếm như không bị ngăn cản liền chẻ đôi người Điền Tiểu Hi chém xuống sàn tạo thành một cái rãnh sâu hơn
trượng kéo dài hơn nửa cái võ đài.
“Tỷ!” Liễu Thiên giật mình hô lên.
“Tiểu Hi!” Cơ Ngọc Hoàn thấy một màn như vậy cũng đứng phắt dậy, vẻ mặt lo lắng kêu lên.
“Đừng lo! Đó chỉ là một tàn thể mà thôi!” Điền Vô Lượng nắm lấy tay Cơ Ngọc Hoàn nói.
“Tàn thể! Mình cũng cứ tưởng đó là người thật!” Liễu Thiên lúc này mới thở phào nói.
“Tàn thể là thuật sử dụng máu huyết và tinh nguyên của mình để biến
thành, dùng chiêu này rất tốn sức, không phải trường hợp khẩn cấp thì
không ai dùng làm gì.” Cơ Nhiên Phùng nghe vậy liền nhìn xuống đài từ từ nói.
Lúc này trên đài, Cơ Nhiên Dã chém ra một kiếm xuống tàn ảnh kia thì
khẽ nhíu mày một cái rồi ngay tức khắc nhấc tay một kiếm chém ra hướng
bên phải của hắn.
Hỏa kiếm vèo cái chém xuống thì ở điểm chém xuống kia một thân ảnh hiện ra rồi ngay tức khắc nhào sang bên cạnh tránh đi một kiếm kia.
“Ầm!” Kiếm chém vỡ mặt sàn còn thân ảnh kia đã kịp tránh mấy trượng.
Thân ảnh kia chính là Điền Tiểu Hi, nàng sau khi dùng thế thân ở kia
thì ngay tức khắc dùng thuật ẩn thân ẩn nấp ở chỗ đó. Đáng tiếc cho nàng là thuật tàng hình này vẫn chưa thể vừa dùng vừa di chuyển hay chiến
đấu. Mà nó cũng không thể qua được thần thức.
Thuật tàn hình mà nàng vừa dùng nguyên thần tạo thành một số mặt phẳng
vô hình làm khúc xạ và phản xạ ánh sáng để đánh lừa con mắt của đối thủ. Ở cảnh giới Khai Minh cảnh thì nguyên thân ở dạng chân nguyên nên không thể vừa vận động vừa dùng thuật này được, chỉ khi nào chân nguyên trở
thành tinh nguyên thì mới có thể làm được điều này. Mà dù ở dạng nào thì khi thần thức truyền đến thì đều gặp rào cản và như vậy chủ nhân của
thần thức sẽ mô phỏng ra trong đầu và phát hiện ra người đang ẩn nấp.
Khương Tuyết cũng biết không mấy khả thi nhưng nàng vẫn dùng. Nguyên
nhân không phải vì không còn cách nào khác mà là nàng muốn thử nghiệm
trong chiến đấu để tìm ra điểm yếu của nó để mai kia tiến lên Huyền Môn
cảnh sẽ hoàn thiện thuật này.
“Trò mèo này tốt nhất ngươi không nên dùng nữa!” Cơ Nhiên Dã thu liễm hỏa mang trên kiếm lại từ từ nói.
“Ngươi có vẻ rất tự tin vào bản thân nhưng tự tin thôi là không đủ để thắng ta!” Điền Tiểu Hi nhàn nhạt nói.
“Vậy ư!” Cơ Nhiên Dã khẽ nhếch miệng cười rồi khẽ vẩy kiếm một cái thành kiếm trở lại bình thường.
Lúc này hai mắt hắn nhắm lại trường kiếm để dọc trước ngực, mũi kiếm
hướng thiên. Tiếp theo trường kiếm rung nhẹ, thanh quang đại phát, một
làn thanh quang lan tỏa mỗi lúc một trói mắt. Thanh quang dần dần phủ
kín cả người Cơ Nhiên Dã khiến nơi hắn đứng khi này chỉ là một điểm sáng lớn màu xanh đang không ngừng bành trướng.
“Quang thuật!” Điền Tiểu Hi miệng lẩm bẩm hai tay thì từ từ vận chuyển nguyên thần.
Chỉ thấy tại điểm nàng đứng mặt sàn khẽ sáng lên một cái hiện lên một hình đồ án kỳ lạ rồi lại rất nhanh biến mất.
Mà chỉ trong một khoảnh khắc đó, Cơ Nhiên Dã đã thành một quang cầu
sáng trói mắt. Thanh quang sáng đến cực độ rồi cũng rất nhanh tối đi rồi mọi thứ đều trở về bình thường.
Thân thể Cơ Nhiên Dã cũng không có gì chuyển biến hắn vẫn như vậy, hai tay cầm kiếm vẻ mặt nghiêm nghị.
“Quang Tinh Kiếm thức sẽ giúp ta có tốc độ di chuyển nhanh hơn rất
nhiều so với trước, ngươi đáng ra phải công kích ta khi ta đang vận công nhưng giờ ta dùng xong nên bây giờ nếu ngươi không nhận thua thì đừng
trách ta thủ hạ vô tình.” Cơ Nhiên Dã vuốt vuốt lưỡi kiếm đắc trí nói.
“Vớ vẩn, Quang Tinh Kiếm thức là một bộ kiếm pháp hỗ trợ. Theo đó mỗi
kiếm xuất ra đều có quang ảnh bùng phát làm đối thủ trói mắt như thế nào bây giờ lại biến thành tăng tốc độ di chuyển cho ngươi!” Điền Tiểu Hi
cười nhạt vẻ mặt hững hờ nói.
“Haha! Quả nhiên là hiểu biết sâu rộng, không lừa được ngươi rồi!” Cơ Nhiên Dã cười lớn dùng ánh mắt tán thưởng nói.
“Nhưng ngươi cũng đã xem qua Kiếm Viêm Tận của ta, với tốc độ đó cộng
thêm quang ảnh thì ngươi cũng không thể chống đỡ được.” Cơ Nhiên Dã lại
thản nhiên nói.
“Cái đó phải thử mới biết được!” Điền Tiểu Hi cười nhạt đáp.
“Vậy thì tiếp chiêu!” Cơ Nhiên Phùng vẻ mặt tàn độc nói rồi ngay tức
khắc hai tay cầm kiếm miệng lẩm bẩm rồi toàn thân như hòa tan vào trong
gió biến mất.
Điền Tiểu Hi đã sớm đề phòng, nàng nguyên thần hùng hậu tràn ra tạo
thành thái cực thuẫn bao phủ toàn thân đồng thời nàng cũng từ từ di
chuyển qua phải.
“Xoeng!”
Ngay tức khắc bên cạnh chỗ Điền Tiểu Hi vừa chạy đến, một điểm sáng
trói màu xanh xuất hiện rồi một tiếng va chạm lớn của kim loại vang lên, điểm sáng kia lại biến mất. Rồi Cơ Nhiên Dã không biết từ khi nào đã
đứng ra sau Điền Tiểu Hi, kiếm trên tay hắn thì vẫn rung rung.
Mà Điền Tiểu Hi bên này cũng đứng đó trong tay cầm một thanh đoản kiếm
màu đen. Nhìn qua thì thấy lớp bảo hộ thái cực đồ đã biến mất nhưng toàn thân nàng cũng không có vết thương nào cả.
“Tiểu Hi tỷ cũng là kiếm khách!” Liễu Thiên đứng xem thấy vậy vẻ mặt đầy ngạc nhiên nói.
“Ta cũng không biết, điều này… thật bất ngờ!” Điền Vô Lượng cũng ngạc nhiên nói.
“Thì ra ngươi cũng dùng kiếm, bảo sao lại hiểu rõ về kiếm pháp như vậy!” Cơ Nhiên Dã gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ra nói.
“Ta dùng kiếm đó là chuyện bình thường! Việc ngươi thất bại trong tay
ta cũng là điều đương nhiên!” Điền Tiêu Hi tay phải ngoáy ngoáy đoản
kiếm từ từ nói.
“Ồ! Vậy ư? Ta phải lãnh giáo rồi!” Cơ Nhiên Dã chố mắt tỏ vẻ bất ngờ cùng chờ mong nói.
Không nhiều lời nữa, Điền Tiểu Hi liền phi thân sang bên phải mấy trượng, nàng vừa di chuyển vừa vận chuyển nguyên thần.
Chạy vài trượng thì Điền Tiểu Hi dừng lại, nàng đã đánh ra một trưởng xuống nền võ đài.
Không có âm thanh gì phát ra cả chỉ thấy dưới nền võ đài một đồ án lớn
hiện lên. Đồ án này gồm nhiều hình vẽ cùng chữ viết cổ, hình như đây là
một dạng trận pháp nào đó.
Mà phía bên kia, Cơ Nhiên Dã cũng không nhiều lời, hắn khi này lại khẽ vận kiếm một cái rồi lại biến mất.
Một nhân ảnh mờ mờ xuất hiện trước người Điền Tiểu Hi, ánh sáng màu
xanh đại phóng làm toàn bộ người xem cũng phải trói mắt. Thế rồi từ
trong thanh quang đó nhanh như cắt xuất hiện một mũi nhọn sáng bóng lạnh lẽo đâm đến trước ngực Điền Tiểu Hi.
“Keng! Ầm!”
Mũi kiếm cách người Điền Tiểu Hi nửa xích thì bỗng có một lớp màng chặn lại đẩy lùi mũi kiếm rồi một vụ nổ lớn bùng lên kèm theo một tiếng vang vọng.
Theo tiếng nổ đó, Cơ Nhiên Dã bật ra sau còn Điền Tiểu Hi lại bình thản đứng đó không có động tác gì cả.