“Ta sẽ gọi theo thứ tự, đến ai thì tự động bước ra. Nếu ai cảm thấy chưa sẵn sàng thì có thể xin lùi lại lượt sau.” Khi này, Đồng Nhất Tiêu lấy
ra một cuốn sổ nhìn quanh nói.
“Hoàng Dư Hải!”
“Có!” Ngay sau câu nói thì nam đệ tử dáng người cao cao đứng ngay đầu dơ tay rồi đi lên.
“Lỗ Vệ Hinh!” Đồng Nhất Tiêu gật đầu ghi gì đó rồi lại gọi.
“Có!” Một nam đệ tử khác lại đi lên, nhìn tên này cũng không có điểm gì đặc biệt cả.
“Công Tôn Yến!”
“Có!” Một nữ đệ tử dáng người mảnh khảnh gương mặt dễ nhìn đi lên.
“Khôn Tiểu Uyên.”
“Đệ tử xin lùi lại lượt sau!” Cuối cùng cũng có một đệ tử xin thi sau.
“Từ Vũ!” Đồng Nhất Tiêu gật đầu rồi lại đọc tiếp.
“Có!” Một nam đệ tử nhỏ con gương mặt non nớt, nhìn chỉ tầm mười hai mười ba tuổi đi lên.
“Huyền Nhất Tâm.” Đồng Nhất tiêu lại đọc người cuối cùng.
“Có!” Một nam đệ tử dáng người vạm vỡ đi lên. Nếu không có Lệ Bá Kiên thì chi Sáu này hắn là người to lớn nhất.
“Được rồi! Lượt đầu đã đủ! Những người còn lại vận động chuẩn bị đi!” Đồng Nhất Tiêu gật đầu gấp sổ lại nói.
Sau đó gã lại đi lên đứng cùng mấy vị chấp sự khác. Lúc này tất cả các chi khác cũng đã chọn ra năm đệ tử đứng lên trước.
“Chuẩn bị châm nhang! Lượt thi đầu tiên bắt đầu!” Vị trưởng lão đầu trọc liền hô lớn.
Lúc này, hai người bê ra một cái lư hương, sau đó một cây nhang to bằng ngón tay, dài khoảng hai xích được cắm xuống.
Khi này, những chấp sự đã bắt đầu dẫn đệ tử của mình đi vào trong mười cánh cửa phía trước. Tất cả vào trong một lúc thì các chấp sự lần lượt đi ra rồi đồng loạt đóng cửa lại. Đồng thời phía ngoài, cây nhang kia cũng
bắt đầu được đốt lên, bài kiểm tra đã bắt đầu.
Cả quảng trường
khi này trở lên ồn ào, những đệ tử chưa kiểm tra bắt đầu bàn tán, một số làm mấy chuyện riêng, kẻ cười người nói đủ kiểu nhưng rất ít người khởi động hay tập luyện.
Còn mấy vị chấp sự cùng trưởng lão cũng không có phản ứng gì, tất cả chỉ đứng im nhìn vào cậy nhang mà thôi.
Ba người Liễu Thiên khi này thì lại đang ngồi cười nói liên lục như đang
rất vui vẻ. Một lúc sau thì cả Lệ Bá Kiên cũng tham gia vào cuộc thảo
luận của ba người này. Nội dung thảo luận của ba người không gì khác
ngoài việc ngắm gái.
Bốn người khi này nhìn ngó một lượt các chi
khác rồi đến chi mình. Sau đó thi nhau chỉ chỏ những nữ đệ tử xinh đẹp
của các chi khác cười nói. Đây đúng là một thú vui tao nhã của đám nam
nhi!
Một lúc sau, cây nhang cháy được hai phần ba thì các chấp sự lại bắt đầu đi xuống gọi đệ tử cho lượt tiếp theo chuẩn bị kiểm tra.
Ở chi của Liễu Thiên thì đợt tiếp theo vẫn chưa đến lượt bọn hắn, đồng
thời năm người tiếp theo đều là nam nên không có ai xin kiểm tra sau cả.
Rồi một lúc sau, cây nhang cháy hết, các chấp sự đã đi vào trong dẫn các đệ tử ra.
Không biết trong đó thế nào mà khi quay ra có đệ tử thì vui vẻ, có đệ tử thì
buồn rầu, có kẻ thì nhàn hạ, có kẻ nhìn lại khá vất vả quần áo xộc xệch, cũng có những người nhìn rất thê thảm với nhiều vết bầm dập trên mặt.
Lượt một đi ra, lượt hai lại tiến vào, cây nhang tiếp theo được cắm xuống và rất nhanh lại được đốt.
Thời gian cứ thế trôi qua, lượt hai chẳng mấy cũng lại kết thúc, lượt ba lại đi vào.
Mà những đệ tử kiểm tra xong thì phải ra ngoài tập chung. Mọi người có thể đứng xem hoặc có thể rời khỏi chỗ này nên trên sân lúc này mỗi lúc một
thưa. Khi lượt kiểm tra thứ ba bắt đầu, chi sáu của Liễu Thiên chỉ còn
lại bốn người đang đứng chờ.
Bốn người này chính là Liễu Thiên và Tằng Nhất cùng với hai nữ đệ tử, hai nữ đệ tử này chính là hai người
xin thi sau nên lượt cuối đã thi cùng hai người.
Lại nói thì chi
sáu của Liễu Thiên vốn có hai mươi người nhưng do Lã Phi Hùng đã chết
nên khi này lượt cuối chỉ có bốn người. Thế nhưng chi sáu lượt cuối còn
đỡ, chi tám cách không xa lượt cuối chỉ còn có mỗi một người thi mà
thôi. Đây không biết là tham gia thí luyện tổn thất hay là chi này vốn
có ít đệ tử hơn chi khác nữa!
Mặt trời lúc này đã lên khá cao,
bây giờ tầm hơn chín giờ sáng, lượt thi thứ ba cuối cùng cũng kết thúc.
Hà Minh thi ở lượt này xong thì ngay tức khắc bị dẫn ra phía ngoài đứng
đợi.
Lượt bốn được tiến hành, bốn người Liễu Thiên được dẫn vào
trong cánh cửa kia và đứng trước một cái sảnh, phía cuối sảnh lại có năm cánh cửa nhỏ không biết nối đi đâu?
“Mỗi người hãy đi đến trước
một cánh cửa. Khi ta ra khỏi đây và đóng cửa lại thì một lúc sau cánh
cửa kia sẽ mở ra, các ngươi sẽ tiến hành kiểm tra. Bài kiểm tra này yêu
cầu các ngươi phải đi đến cuối của gian phòng và lấy được một cái huy
hiệu được treo ở đó rồi trở ra trước thời gian là được. Mỗi người đều có thể dùng binh khí và nguyên thần, nhưng đối với đệ tử Khai Minh cảnh
thì không được phép dùng dị thuật.” Đồng Nhất Tiêu nhìn quanh một lượt
bốn người rồi từ từ nói quy định của bài kiểm tra.
“Còn gì thắc mắc không?” Gã lại hỏi.
“Không!” Cả bốn người đồng thanh.
“Vậy được, các ngươi chuẩn bị đi!” Đồng Nhất Tiêu gật đầu phân phó.
Thế là bốn người Liễu Thiên tàn ra đứng trước bốn cánh cửa. Đồng Nhất Tiêu thấy vậy liền đi phía ngoài và đóng cửa lại.
Trong gian phòng nhỏ chỉ còn bốn người đứng trước bốn cánh cửa, vài giây sau
năm cánh cửa nhỏ từ từ mở ra. Bốn người Liễu Thiên nhìn nhau một lượt
rồi cũng đồng loạt đi vào cánh cửa trước mặt mình.
Liễu Thiên vừa
bước vào thì cánh cửa đã từ từ đóng lại. Hắn hơi giật mình một chút
nhưng rồi cũng không để ý nhiều mà quay lại nhìn về phía trước.
Hắn lúc này đứng trước một thông đạo có chiều rộng tầm hai trượng, chiều
dài lại lên đến hai mươi trượng, cao tầm trượng rưỡi. Mà ở thông đạo này có hai hàng khôi lỗi hình nhân đứng hai bên. (Khôi lỗi là một loại
robot.)
Mỗi con khôi lỗi đều làm bằng gỗ, chúng có những khớp nối nhỏ bằng kim loại, có đầu nhưng không có giác quan. Nó thân cao hơn
trượng gần bằng lóc của thông đạo, hai tay thì gồm nhiều khớp nối đang
để thòng dài đến sát đất.
Những con khôi lỗi trước mặt Liễu Thiên lúc này đang đứng im bất động chỉnh tề ở hai bên thông đạo, chúng để lộ ra một đường rộng hơn trượng ở giữa thông đạo.
Liễu Thiên nhìn
một mạch theo con đường này đến phía cuối thông đạo thì có thể mờ mờ
nhìn thấy một cái huy hiệu nhỏ màu xanh treo ở đó. Thấy vậy, hắn cũng
không nghĩ nhiều liền bước vào thông đạo.
“Cạch!”
Liễu
Thiên vừa bước một bước vào thông đạo thì những con khôi lỗi đang đứng
bất động tự dưng lại chuyển động. Hai hàng khôi lỗi lúc này bỗng di
chuyển đan xen qua lại. Đầu của chúng xoay liên tục như đang tìm kiếm
thứ gì đó.
Liễu Thiên biết thử thách đã đến nên không nhiều lời
liền nhảy lên rồi xuất ra một đạp hướng con mộc nhân khôi lỗi đầu tiên
trước mặt hắn.
“Phịch!” Con khôi lỗi đó ngay tức khắc bị đạp đổ ra sau.
Có điều làm Liễu Thiên ngạc nhiên chính là con khôi lỗi phía sau lại tự
động tránh sang một chút rồi liền tiến lên, cánh tay dài của nó đang
hướng Liễu Thiên văng tới.
“Cảm ứng chuyển động ư?” Liễu Thiên mỉm cười tự hỏi rồi lại lắc đầu tiếp tục xông lên.
Nhưng lúc này con khôi lỗi vừa ngã đã đứng dậy, nó như cảm nhận được hướng di chuyển của Liễu Thiên, cánh tay của nó cũng tự động văng ra đánh về
phía sau của Liễu Thiên. Hai con khôi lỗi đồng loạt xuất quyền như muốn
ép Liễu Thiên lùi lại.
“Vù! Phạch!”
Liễu Thiên cúi người một cái chân phải liền đá thật mạnh vào ngang bụng con khôi lỗi đang năm khiến nó bắn vào tường.
“Phành! Lúc này một con khôi lỗi khác bỗng nhiên lại đi lên một quyền đánh ra
nhưng ngay tức khắc bị Liễu Thiên dùng một quyền trực diện ngăn cản.
Phải nói đám khôi lỗi này rất cứng nên Liễu Thiên dùng cứng đối cứng đã chịu chút thiệt thòi lùi lại. Mà hắn vừa lùi lại một nhịp thì con khôi lỗi
bị đá bắn vào tường đã đứng dậy và lại chặn trước mặt hắn. Tất cả lại
hàng ngũ chỉnh tề như chưa hề có giao chiến vậy.
“Xem ra không đánh hỏng bọn này thì không thể đi tiếp được!” Liễu Thiên thấy vậy rút kiếm ra lẩm bẩm nói.
Trường kiếm trong tay, Liễu Thiên hai chân khẽ điểm một cái rồi cả ngươi hướng phía trước chém ra liên tục.
“Phập!..Phập!”
Liễu Thiên xuất kiếm chém liên tục vào hai con khôi lỗi trước mặt, mỗi kiếm
của hắn đều đánh vào các khớp lối của khôi lỗi. Kiếm vừa xuất ra ngay
tức khắc chân hắn cũng tung ra đạp mạnh vào con khôi lỗi vừa bị chém.
Quả nhiên với những công kích mạnh vào những điểm yếu đó, Liễu Thiên chỉ
đạp một cái là đã làm cho hai con khôi lỗi rụng rời cả chân tay ngã lăn
ra đất.
Hắn thấy vậy khẽ gật đầu hài lòng rồi lại cầm kiếm đi lên phía trước.
Liễu Thiên khi này hai tay cầm hai kiếm, ánh mắt tập trung nhìn đám khôi lỗi trước mặt rồi cứ con nào lao lên là hắn chém con đó, hắn liên tục chém
ra hết kiếm này đến kiếm khác. Kiếm nào cũng nhằm vào những bộ phận
chuyển động của khôi lỗi.
Người hắn thì di chuyển uyển chuyển vô
cùng, tay hắn xuất kiếm chân cũng liên tục đá đạp làm cho đám khôi lỗi
bị đánh cho tan tác đầy đất. Kiếm quang lóe lên liên tục, Liễu Thiên đã
đi được hơn năm trượng.
“Phạch!” Đang trong thế công sơ ý, một
con khôi lỗi tung quyền khá mạnh vào ngực Liễu Thiên khiến hắn phải lùi
lại vài nhịp thế nhưng rất nhanh hắn lại lao lên. Kiếm trong tay phải
hắn bổ ra chặt đứt một cánh tay của con khôi lỗi trước mặt, hắn quay
người tay trái văng kiếm cắt cái đầu của nó rồi tiện thể đạp một cái
khiến con khôi lỗi này đổ rạp ra sau.
Thế nhưng một con vừa ngã
xuống, Liễu Thiên lại phải đối diện với những cánh tay dài bằng gỗ của
đám khôi lỗi phía sau liên tục văng đến. Tuy dồn dập là vậy nhưng do tốc độ khá chậm nên Liễu Thiên rất đơn giản có thể đánh bật ra hoặc né
tránh những cánh tay kia.
“Phạch! Phạch! Bộp! Bộp!” Lúc này, hắn
cứ đi đến đâu thì kiếm ảnh lóa lên đến đó. Sau kiếm ảnh là những âm
thanh va chạm liên tục vang lên. Rồi những con khôi lỗi bị đánh cho ngã
lả tả xuống đất.
Rất nhanh, Liễu Thiên đã đi được gần mười
trượng, đã được một nửa quãng đường. Nửa đường phía trước vẫn còn tầm
hai mươi con khôi lỗi, phía sau là một đống gỗ lởm chởm, thỉnh thoảng
vẫn có những con khôi lỗi mất nhiều bộ phận nhưng vẫn đang cố từ trong
đống đổ nát ngóc dậy.
Tất nhiên là Liễu Thiên không để ý đến đám
phế liệu đó nữa mà hắn phải tập trung nhìn vào phía trước. Lúc này, Liễu Thiên cứ tưởng sẽ dễ dàng đánh bại đám khôi lỗi còn lại thì chúng đang
nhiên dồn lại.
Chúng dàn ra, bốn con một hàng chen lên che kín cả thông đạo rồi những cánh tay của chúng đan xen chặt chẽ vào nhau tạo
thành một bức tường. Những hàng phía sau cũng thế tất cả các hàng ép vào nhau tạo thành một bức tưởng gỗ thật dày. Bức tường này rất nhanh đẩy
về phía Liễu Thiên như muốn đẩy hắn lùi lại.
“Phành! Phành!” Liễu Thiên lúc này liền chém ra mấy kiếm lên bức tường gỗ này nhưng không có tác dụng. Những con khôi lỗi kia đã không hở ra các khớp để Liễu Thiên
công kích nữa, chúng đã liên kết chặt chẽ với nhau thành một thể.
Trường kiếm của Liễu Thiên lại vung lên bổ vào bức tường gỗ này thì chỉ tạo
một vết rất nông rồi bị chặn lại không đi tiếp được. Xem ra công kích
bình thường đã không thể phá vỡ được kết cấu của đám khôi lỗi này. Liễu
Thiên không thể lợi dụng điểm yếu các khớp nối nhỏ của khôi lỗi để tấn
công nữa.
Liễu Thiên hơi nhíu mày đồng thời hắn cũng lùi lại giữ khoảng cách với bức tường bằng khôi lỗi này.
Hắn vừa lùi nguyên thân đang vận chuyển bình thường thì bỗng vận chuyển
khác đi. Nguyên thần bắt đầu di chuyển nhanh hơn một chút, đồng thời
chúng di chuyển theo lộ tuyến khác và đang tập trung vào hai cánh tay.
Khi này nguyên thần của Liễu Thiên đang di chuyển theo Lôi Viên Quyết và trong đó cũng có phần tác động của Lôi Quân quyết.
Lôi Viên
Quyết là vận chuyển nguyên thần trong kinh mạch rồi trọng tổ nguyên thần vào những đại huyệt để kích phát lực lượng chiến đấu tối đa của cơ thể. Lôi Quân quyết thì chính là làm cho nguyên thần được vận hành nhanh
hơn, đồng thời nồng độ nguyên thần được dùng mỗi lần phát động công kích cũng tăng lên.
Bây giờ hắn đang muốn vận hành hai bộ Lôi quyết này để sức mạnh và tốc độ tấn công có thể đạt đến tối đa.
Liễu Thiên hai chân liên tiếp lùi lại mấy bước nữa thì hắn nhảy lên trường
kiếm vòng quanh thân một vòng từ trước ra sau, hai tay dơ cao qua đầu
trường kiếm lúc này từ sau lưng bổ ra trước.
“Lôi Chảm!” Hắn nhíu mày thầm nghĩ, cùng lúc đó nguyên thần dồn vào các đại huyệt trên cánh
tay, lực lượng cực lớn được dồn ép lại từ đó một kiếm được xuất ra.