Thêm một chút thời gian, những đoàn người từ trong rừng bắt đầu đi ra
ngoài khu rừng, rồi lại tập trung theo hàng ngũ rõ ràng tiến vào trong
tông môn.
Tham quan kết thúc, từ bây giờ những đệ tử này sẽ bước sang giai đoạn
hai là tự tu. Từ bây giờ chỉ có các đệ tử ngoài Khai Minh cảnh là tiếp
tục có trương trình học dị thuật, những đệ tử khác thì phải tự tu luyện
để chuẩn bị cho bài kiểm tra võ học ba tháng sau.
Đối với những đệ tử này mọi thứ cứ vậy tiếp diễn. Cuộc sống tu luyện đối với họ thật là yên bình và lặng lẽ, không có điểm nhấn hay nguy hiểm
gì. Đây chính là cuộc sống nhiều người hằng mong, nhưng cũng có những đệ tử không muốn như vậy và họ đã tham gia thí luyện.
Kỳ Nhân các mỗi năm tổ chức thí luyện này chính là để phân biệt những đệ tử muốn an nhàn tu luyện và những đệ tử đánh đổi mọi thứ để tu luyện.
Đồng thời cũng kiểm tra bản lĩnh của mỗi đệ tử, những người đã yếu không có tư duy đặc biệt, không biết cân nhắc lợi hại, không biết phải trái,
không biết tự lượng sức mình, tất cả những người đó khi vào thí luyện đa số sẽ bị giáo huấn một trận. Và cái giá phải trả cho bài học đó rất có
thể là chính tính mạng của những đệ tử đó.
Ngu dốt yếu đuối có thể phải trả giá bằng mạng sống! Thông minh dũng cảm sẽ có được thứ mình mong muốn. Kỳ Nhân các chính là muốn tìm ra những
đệ tử nào có tài và có lòng dũng cảm để đi đến đỉnh cao. Tuy lần này
chắc chắn sẽ có rất nhiều nhân tài ngã xuống nhưng những người sống mới
là điều tông môn quan tâm.
Một người luôn luôn nắm bắt mọi cơ hội để tăng tiến với một người luôn
sợ sệt không giám làm bất cứ điều gì. Khoảng cách giữa hai người sẽ mỗi
ngày một rộng ra. Và cuối cùng hai người sẽ không tồn tại ở cùng một
đẳng cấp để so sánh nữa!
Ở đâu đó trong Huyễn Cực sơn mạch, những đệ tử đang chọn con đường mạo
hiểm đầy thử thách lúc này vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình thí luyện
của mình. Một hành trình nguy hiểm trùng trùng, một hành trình đầy dẫy
những khám phá và thử thách.
Hứa Vĩnh Thiên ngồi nhẩm lại một đoạn văn ký nói về thí luyện yêu thú của một vị cao tầng trong Kỳ Nhân Các để lại.
“Tên tiểu tử kia không biết có tham gia không? Với tính cách đó thì rất
có thể đã tham ra rồi!” Hứa Vĩnh Thiên nghĩ đến Liễu Thiên thì không
khỏi lo lắng tự hỏi.
…
Phía sâu bên trong Kỳ Nhân các, tại một khu nhà cao phái sau Chính
Đường, trong một gian phòng thoáng đãng, ánh sáng chiếu vào rất chan hòa dễ chịu. Lúc này, ở đây có hơn mười người phân biệt ngồi quanh một cái
bàn. Ở đây nam nữ già trẻ đủ cả, mỗi người một bộ dạng nhưng nhìn ai
cũng có một phong thái khí chất khác hẳn với người thường. Trong đám
người này có cả vị Hồng Lan Tiên giả - nữ nhân sinh đẹp đứng đầu ngoại
môn kia.
“Theo Lan muội thì đã có đệ tử thừa hưởng Thông Thiên dịch! Như vậy muội hãy thu xếp là được. Vấn đề theo quy củ thời xưa ta nghĩ không cần nữa, dù sao thần dịch đó đã lâu lắm rồi lên ta không tin tưởng nữa. Chúng ta lên đầu tư vào những thứ thực tế hơn!” Trung niên ngồi giữa gật đầu vẻ
mặt kiên quyết nói.
“Nhưng..!” Hồng Lan Tiên giả đang định nói gì nhưng phải dừng lại.
“Bây giờ Hắc Bạch Nhị Thánh đang làm nhiệm vụ, Từ Lĩnh Khiên thì đang bế quan không ra được. Như vậy mười người cũng là được, chúng ta bắt đầu
thôi.” Trung niên ngồi giữa kia không để ý đến Hồng Lan Tiên giả, gã
nhìn quanh một lượt rồi bắt đầu nói sang vấn đề khác.
“Lần này ta triệu tập mọi người đến đây chính là muốn thông báo một sự
kiện quan trọng. Đó là sự bành trướng của Đại Hà đế quốc mấy năm gần
đây. Theo như thông báo mới ở vùng biên giới thì dị giả của Quân Long
Điện đã xâm nhập thám thính liên tục Nhất Xuân quốc ta như đang chuẩn bị cho một kế hoạch gì đó.” Trung niên ngồi trung tâm vuốt vuốt tròm râu
vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Có truyện gì? Chẳng nhẽ Quần Long điện muốn khai chiến chúng ta! Phải
biết bọn chúng tuy mạnh thật nhưng không dễ gì đánh bại được chúng ta!”
Một lão giả tóc bạc nghe vậy liền nhíu đôi mày dài màu trắng lại tỏ vẻ
bực tức nói.
“Đây là tin tình báo mới gửi về hôm qua! Nhưng ta nghĩ chúng ta không
nên chủ quan. Chúng ta cùng Đại Hà đế quốc tuy cùng Nam quốc liên minh
nhưng không thể không phòng. Vấn đề này tuy không đến mức quá nghiêm
trọng nhưng ta cần hai người đi đến đó điều tra và giám sát nếu có động
tĩnh gì phải báo về ngay để ta còn báo lên Tông chủ để mời mấy vị Thánh
Lão xuất môn.” Trung niên ngồi giữa tỏ vẻ nghiêm trọng nói, gã nói một
hồi rồi lại nhìn một lượt mọi người ngồi trong phòng, ánh mắt thì chờ
đợi.
“Trong mọi người thì có Lan sư muội, Trần sư đệ, Lý sư tỷ, Huỳnh sư đệ
đều có trọng trách trên người. Vậy việc này phải nhờ vào mấy vị còn lại
rồi!” Vị trung niên kia lúc này thấy mọi người bàn tán thì nhìn quanh
một lượt phân tích.
“Thế để ta đi một chuyến, dù sao dạo này Hoa Tinh đội của ta cũng không
có nhiệm vụ gì đặc biệt.” Một đại hán râu ria xồm xoàm đứng dậy thoải
mái nói.
“Đổng sư huynh đi thì đệ yên tâm rồi! Còn một vị nữa!” Vị trung niên kia vuốt vuốt râu cười nói rồi lại hướng ánh mắt lên bốn người kia.
“Ta đi cho, hai vị sư huynh tuổi tác hơi cao đi lại tuy không vất vả gì
nhưng cũng không tiện.” Một nữ trung niên ngoài bốn mươi tóc buộc cao
liền đứng dậy nhận.
“Hai lão cảm ơn Hương sư muội, thực ra ta cũng không muốn đi, bọn ta
đang đánh dở một ván cờ!” Lão giả tóc bạc thân mặc hôi y cũ kỹ hướng nữ
trung niên kia gật đầu một cái rồi mỉm cười cảm kích.
“Vậy truyện đã quyết xong! Đổng sư huynh cùng Hương sư tỷ sẽ đi đến biên giới chuyến này!” Vị trung niên ngồi giữa lúc này đứng phắt dậy vui vẻ
nói.
“À còn một việc nữa chính là đệ tử của ta Dương Tĩnh đã đột phá lên
Huyền Môn cảnh hậu kỳ, cảm ơn mọi người thời gian qua đã vất vả chỉ dậy. Mai sau mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Vị trung niên kia lúc này
nhớ ra gì đó chắp tay hướng mọi người trong phòng cảm ơn.
“Cái gì! Đệ tử của huynh mới tu luyện chưa đầy năm năm đã tiến lên Huyền Môn cảnh hậu kỳ?” Hồng Lan Tiên giả nghe thấy vậy giật mình hỏi.
“Không hổ là Thiên Viên chi tâm!” Một vị trung niên nho sinh dáng người mảnh khảnh lắc đầu thầm than.
“Cái này cũng là nhờ mọi người chiếu cố!” Vị trung niên ngồi giữa lại chắp tay cười cười nói.
“Thế Tống sư huynh định cho tiểu đồ chủ tu hệ dị thuật nào?” Một đại hán ngoài ba mươi liền hướng trung niên kia hỏi.
“Trước kia thì tu luyện thế nào cũng được nhưng bây giờ lão nghĩ phải
cho nó tu luyện mấy loại dị thuật mạnh nhất, như vậy mới tận dụng được
nguồn nguyên thần vô tận của Thiên Viên sinh ra.” Lão giả vừa rồi không
nói gì lúc này lại vuốt vuốt tròm râu đưa ra lời khuyên.
“Cái này ta cũng đã tính kỹ, nên cho nó tu luyện theo Huyền Hỏa và Thạch Môn!” Vị trung niên kia nghe mọi người bàn luận thì khẽ gật đầu rồi nói ra ý kiến của mình.
“Đúng! Nếu tu thành Huyền Hỏa mà lại có nguyên thần hùng hậu thì quả
nhiên lợi hại vô cùng. Thạch Môn cũng vậy đều rất tốt!” Nữ trung niên họ Hương kia liền gật đầu tán thành.
“Đúng!..
“Cái đó rất hợp ý ta!
“Tông môn lại có thêm một nhân tài!”
Mọi người thi nhau bàn tán một hồi chỉ có Lan tiên giả kia là không nói gì thôi.
“Chúng ta giải tán thôi, mỗi người đều còn việc riêng của mình.” Trung
niên ngồi giữa kia đang nhiên cắt ngang một câu khiến mọi người không
bàn tán gì nữa, tất cả lần lượt đứng dậy chào một câu rồi cũng về hết.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người là trung niên ngồi giữa kia cùng một vị đại hán họ Đổng và nữ trung niên họ Hương.
“Hai vị đã đi thì ta cũng nói rõ hơn mục đích của chuyến đi lần này!” Vị trung niên kia chờ mọi người đi hết mới từ từ nói.
“Tổng Tinh cứ nói!” Hai người kia cùng chắp tay đáp.
“Lần này việc Quân Long Điện muốn xâm lấn nguyên nhân chính là vì một
bảo tàng chúng ta mới phát hiện ra giữa biên giới hai nước!” Vị trung
niên kia từ từ kể ra.
“Ý ngài là Thiên Nhân bảo tàng kia?” Nữ trung niên họ Hương liền hỏi.
“Đúng! Cụ thể thế nào thì chưa rõ vì vậy hai vị đi đến đó hãy cẩn thận
hành động, hãy mang theo Nghịch Môn lệnh!” Trung niên đứng đầu kia gật
đầu căn dặn.
“Nghịch Môn lệnh!” Đổng đại hán ngạc nhiên lẩm bẩm.
“Lần này nếu chỉ là do thám bình thường thì ta cũng không cần phải cử
hai vị đi làm gì. Quan trọng của chuyến đi lần này chính là điều tra kỹ
hơn về việc Quần Long Điện đột nhiên cử thêm nhiều cao thủ đến đó. Tuy
cái này không có gì nguy hiểm nhưng hai vị cũng đừng để nộ hành tung. Dù sao đối phương cũng rất manh động, nếu họ biết có hai Tiên Giả đến biên giới thì sự việc sợ rằng không hay.” Trung niên kia dùng vẻ trịnh
trọng từ từ căn dặn.
“Thì ra là vậy! Ta đã biết! Khi nào thì lên đường?” Đổng đại hán gật đầu một cái, ánh mắt sắc bén hỏi.
“Ngay ngày mai! Khi đến đó, hai người hãy đóng tại một điểm có trạm Xung Nguyên. Như vậy sẽ thuận tiện thông báo hơn!” Trung niên kia liền đáp.
“Vậy được! Chúng ta về chuẩn bị!” Nữ trung niên kia nghe vậy cũng gật đầu đứng dậy.
“Ừ! Hai người về rồi cứ thế đi ngay, không cần báo lại với ta nữa!” Trung niên kia gật đầu mỉm cười phân phó.
“Cáo từ!” Hai người không nhiều lời liền chắp tay một cái rồi quay người rời đi.
Trong phòng khí này chỉ còn một mình trung niên kia đang chắp tay vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.
“Thông Thiên dịch! Bây giờ đã không còn quan trọng nữa! Thiên Viên tái
hiện, thế gian tung hoành!” Vị trung niên kia cười nhạt một cái lẩm bẩm.
“Dù tông chủ có biết thì chắc cũng không trách mình được!” Gã lại tự nhủ.
…
Tại một hoa viện sâu bên trong Chính đường, Hồng Lan Tiên giả đang đi cùng một vị trung niên nho sinh.
“Ta cứ bảo sao Tống sư huynh không quan tâm đến Thông Thiên dịch! Thì ra là đệ tử của gã đã tiến lên Huyền Môn cảnh!” Trung niên nho sinh vừa đi vừa thở dài than.
“Thông Thiên dịch là truyền thuyết quá lâu rồi! Qua nhiều đời nó không
còn được người đời coi trọng nữa!” Hông Lan Tiên giả vừa đi vừa lắc đầu
vẻ mặt buồn rầu nói.
“Thế muội tính sao với đệ tử đạt được Thông Thiên thần dịch kia?” Trung niên kia lúc này lại hỏi.
“Thông Thiên dịch giúp cho một đệ tử có thể hiểu được mọi thứ phức tạp
trên đời. Đúng ra tông môn phải cho hai người họ tiến vào Thiên Linh các chọn dị thuật để học nhưng xem thái độ của Tống sư huynh thì không coi
trọng Thông Thiên dịch. Vì vậy ta nghĩ sẽ cho đệ tử kia tiến vào Vạn
Điển Đường một chuyến.” Hồng Lan Tiên giả vẻ mặt có chút buồn rầu nói ra quyết định của mình.
“Thiên Linh các là nơi để những dị thuật mạnh nhất của các đời tông chủ
và Thánh Lão. Có Thông Thiên dịch lại không được vào đó thì hơi đáng
tiếc nhưng tiến vào Vạn Điển Đường cũng không tệ. Ta nghĩ cho đệ tử kia ở trong đấy lâu một chút để đền bù cho chúng là hay nhất!” Trung niên kia khi nghe thấy Thiên Linh các thì vẻ mặt đầy hồi tưởng và ngưỡng mộ
nhưng ngay sau đó lại thở dài, cuối cùng là đưa ra một ý kiến cho Hồng
Lan tiên giả.
“Ta cũng nghĩ vậy! Thông Thiên dịch sẽ tiêu tốn phụ thuộc vào lượng kiến thức nghiên cứu. Vạn Điển Đường tuy ta có thể cho vào nhưng một đệ tử
chỉ được vào một lần. Ta thật không muốn uổng phí thần dịch này nên định cho đệ tử đó tối đa thời gian một lần vào đó!” Hồng Lan tiên giả gật
đầu nói.
“Ừ! Vậy là tốt rồi! Ta thật muốn xem đệ tử đạt được Thông Thiên thần
dịch trong truyền thuyết sẽ ra sao?” Trung niên nho sinh cũng gật đầu,
ánh mắt háo hức nói.
…
Nhắc đến thần dịch thì phải nhắc đến hai người Liễu Thiên và Khương
Tuyết. Hai người bây giờ vừa ngồi ăn trưa xong, giờ đang ngồi nghỉ dưới
một tán cây lớn.
“Sao chúng ta tìm mãi vẫn không thấy một điểm nghỉ chân nào vậy!” Liễu Thiên cầm đoản kiếm ngoáy ngoáy buồn bực than.
“Điểm nghỉ chân nếu đầy người nó sẽ tự động giấu đi cửa vào, chúng ta
không tìm thấy cũng không có gì là lạ.” Khương Tuyết lúc này như nhớ ra
gì đó nói.
“Lại còn thế nữa! Đã vậy chúng ta không tìm nữa! Giờ cứ đi săn yêu thú,
gặp thì vào không gặp thì thôi, tìm kiếm hoài mệt quá!” Liễu Thiên chán
nản nói sau đó lại đưa ra đề nghị mới cho những ngày tiếp theo.
“Ta sao cũng được! Nhưng ngươi phải tính xem tối nay ăn gì đi.” Khương
Tuyết gật đầu tỏ vẻ không quan tâm rồi lại hướng Liễu Thiên bàn bạc vấn
đề ăn uống.
“Tối ăn mấy con kia đi!” Liễu Thiên lúc này chỉ tay về phía xa nói.
Khương Tuyết nghe vậy liền quay đầu nhìn ra thì thấy phía xa hơn trăm
trượng trên bầu trời có một đàn chim đang bay đến hướng này.