Trên môi luôn là ý cười
đuôi mắt cong cong Xà Vương Huyên cưng chiều đưa tay chỉnh lại mái tóc
vì phải đối phó hai tên đệ tử Vu Thiền Tông vừa rồi của Kỳ Phong mà có
chút tán loạn.
“Tiểu tử này có biết y một đường lo lắng thế nào hay không?”
“Thiết, ngươi cũng đừng tự mình đa tình.” Nói là nói như vậy nhưng mắt Kỳ Phong loan loan ý cười cho thấy tâm tình hắn hiện tại rất tốt.
“Tránh xa hắn ra.”
Bất ngờ không kịp đề phòng bị kéo giật cách ra xa Xà Vương Huyên một khoản, nghe thấy khí tức Kỳ Phong trong nháy mắt cả người chấn động.
“Lạc Thần sư huynh.”
Kỳ Phong là thật sự bị những lời này làm y chấn động không nhẹ, hắn cả
người chỉ cảm thấy áp lực đè nặng. “Uy áp cũng quá mạnh rồi.”
“Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?”
Chỉ là còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần làm sao để giải thích hắn không
hề phòng bị mà dựa sát vào người Xà Vương Huyên thì lại lần nữa nghe
thấy tiếng gầm trầm thấp cùng tầng tầng uy áp.
“Buông.”
“Ngươi là ai? Ta vì cái gì phải nghe lời ngươi?”
Xà Vương Huyên cho dù biết rõ nam nhân trước mắt là ai, vậy thì như thế
nào? Y thực lực rõ ràng trên người này một bật, y mới không sợ.
“Ta lặp lại lần nữa, buông tay hắn ra....”
Diệp Lạc Thần ánh mắt nguy hiểm “nếu còn không buông vậy cũng đừng trách y không khách khí.”
Xà Vương Huyên không chút nào sợ hãi lời cảnh báo của Diệp Lạc Thần, y chỉ là cẩn thận hơn quan sát người này, dù là đã từng gặp qua ở Dịch Thần
Tông nhưng khi đó khí tức người này còn chưa đủ để Xà Vương y để vào
trong mắt, không ngờ một thời gian ngắn không gặp khí tức người này đã
hoàn toàn thay đổi. Được y xem như đối thủ cạnh tranh vậy người này cũng không thể xem thường.
Một thân lãnh khí bức người cùng với hơi
thở lệ khí thực lực không thua kém Xà Vương Huyên y là bao. “Ha ha thú
vị. Đoạn đường này không sợ thiếu người luyện tay nữa rồi.”
Ách...len lén nhìn Kỳ Phong, hy vọng hắn không có phát hiện ý nghĩ xấu xa này của y nha, phải biết là trong không gian cùng với gia hỏa tiểu Hỏa đánh
nhau thật sự không được tận hứng vì không phải là vì sợ tiểu gia hoả kia cáo trạng hay sao.
Diệp Lạc Thần mắt lạnh nhìn chầm chầm bàn
tay đang nắm lấy cổ tay Kỳ Phong không buông. Trong lòng thật sự khó
chịu thiếu điều ý nghĩ giết người đều xuất hiện nhưng trên mặt vẫn không có một chút biến hoá, y lại nghĩ “Kỳ nhi như thế nào còn không có đi
bài xích.”
Kỳ Phong nếu biết trong lòng Diệp Lạc Thần suy nghĩ
cái gì hắn nhất định sẽ kêu oan uổng quá. Hắn là thoát không được tay ra có được hay không, khó khăn lắm mới có thể gặp lại hắn cũng không thể
đem Xà Vương Huyên làm bị thương a.
Biết rõ người trước mắt rõ
ràng thực lực khả năng còn cao hơn Diệp Lạc Thần y một bật lại cố tình
áp chế, ở trong mắt người khác khả năng còn không có nhận ra nhưng lại
không thể che khuất tầm mắt y.
“Chỉ Là Kỳ nhi là như thế nào quen biết như vậy cường giả, lại không chỉ một người? Trước đó không phải còn có tên Quân Ly sao?”
Trong lòng có chút bất an: “Tuyệt đối không thể để Kỳ nhi tiếp xúc với người này.”
Trong lòng đánh một cái gút mắt nhưng Diệp Lạc Thần cũng không có hỏi đi ra,
chỉ là “Kỳ Phong, còn phải xem sau này đệ là như thế nào giải thích với
ta?”
Kỳ Phong lúc này mà biết Diệp Lạc Thần trong lòng nghĩ gì
hắn nhất định sẽ lại thầm kêu oan uổng. Cái tên Hắc Diện Quân hắn hoàn
toàn không quen có được hay không? Huống chi nếu Kỳ Phong có biết trong
lòng Diệp Lạc Thần là ở nghĩ gì hắn cũng không có khả năng đi giải thích về sự xuất hiện của Xà Vương Huyên.
Lại nói mặc kệ Diệp Lạc Thần thực lực dù cho rất mạnh nhưng như vậy thì đã làm sao? Xà Vương Huyên
cường đại thần niệm lập tức cùng Diệp Lạc Thần đối đầu.
“Ngươi là ai cũng dám ra lệnh ta. Ngươi tính là cái gì! Hừ cũng chỉ có Phong nhi
mới có cái quyền ra lệnh cho ta. Mà tính ra thì ngươi cũng thật đáng
thương.” Ánh mắt quỷ dị cũng không cố kỵ mà bắn về phía Diệp Lạc Thần.
"Phong nhi là cỡ nào cường đại nam nhân này khả năng còn không có biết đi. Mà y còn lâu mới nói cho người nam nhân này biết. Hừ!"
Nội tâm là một trận đắc ý hiện lên trên khuôn tươi cười chói sáng như muốn làm mù mắt
người, làm nam nhân bạch y nào đó thật chỉ muốn nghiền xương y ra thành
tro.
…………………….
Mặc cho Diệp Lạc Thần cùng Xà Vương Huyên ở nơi này giằng co, lúc này tại ngoại vực, bên trong chủ phong Vu Thiền
Tông lại tràn ngập thịnh nộ. Vốn Tàn Ngọc Lâu luôn luôn an tĩnh bây giờ
lại liên tiếp truyền đến tiến răng rắc nứt vỡ.
Loại tiếng động
này đối với người khác có vẻ không biết nhưng đối với đệ tử trong coi
bên ngoài phòng ngọc bài lâu năm lại rất quen thuộc, không cần kiểm tra
cũng có thể biết lại có đệ tử vĩnh viễn không thể trở về tông môn.
Nhưng dù biết là như vậy đệ tử trong coi bên ngoài cũng lập tức chạy đi vào
kiểm tra cùng xác định là đệ tử nào xảy ra chuyện để còn báo lại chấp
pháp môn.Khi đệ tử trong coi chạy vào kiểm tra gã nhìn đến ngọc bài vỡ
vụn lặp tức sợ ngây người, sau đó ù té chạy đi nhưng thay vì đến chấp
pháp môn gã lại vội vàng chạy đến tông chủ phong báo tin.
Tông
chủ Vu Thiền Tông Mạc Lạp sau khi nghe xong hội báo lại ầm ầm tức giận
không hỏi trước sau, một đoàn màu đen từ ống tay áo bay ra, lấy tốc độ
sét đánh trong nháy mắt bao bọc lấy gã đệ tử báo tin. Chỉ trong một cái
chớp mắt một người đang sống sờ sờ biến mất, thay vào đó nơi gã đệ tử
báo tin vừa đứng là thật dày bột phấn, lại một cái phất tay trên mặt đất đã hoàn toàn không còn tồn tại dù một hạt bụi cũng không còn.
“Ám!”
“Tông chủ phân phó.” Nam nhân áo đen bịch mặt ngay lập tức xuất hiện cung kính chờ mệnh lệnh.
“Vừa rồi ngươi cũng đã nghe thấy toàn bộ. Đem toàn bộ tin tức lập tức truyền cho thiếu môn chủ yêu cầu lật tung toàn bộ Tu Chân Giới cũng phải mang
người về đây cho ta.”
“Thông báo cho thiếu môn chủ, việc liên hôn với Dịch Thần Tông toàn bộ huỷ bỏ.”
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Nam nhân áo đen lập tức lấy tốc độ quỷ dị rời đi, lại
thần không biết quỷ không hay thâm nhập vào nội môn Dịch Thần Tông.
Mà ở bên này Kỳ Phong là hoàn toàn không biết hắn lại chọc phải đại phiền
toái gì làm cho toàn bộ Tu Chân Giới sắp bị khuấy đảo, mà nếu có biết Kỳ Phong cũng sẽ không có tinh lực đi quản, hắn còn đang đau đầu phải như
thế nào mới thoát khỏi nhị vị nam thần này đây a.
…………………….
Lại nói Diệp Lạc Thần cũng không phải là nhân vật dễ chọc, lập tức cường
đại thần niệm không chúc lưu tình đánh ập về phía Xà Vương Huyên.
Nhị vị cường giả cho rằng Kỳ Phong tu vi thực thấp là không thể nào cảm
nhận được, nhị vị cường giả cứ như thế âm thầm giằng co một trận.
Kỳ Phong nhìn hai người hắn lập tức trên trán chảy mấy vạch đen.
“Này...các người đây là đang làm cái gì vậy hả, định đấu đến ngươi sống
ta chết sao?” Nhìn nhìn hai nam nhân tuấn lãng Kỳ Phong trong lòng ra
sức gào thét.
“Nhị vị làm ơn đi, chơi đủ chưa? Chơi đủ rồi thì có thể thả tay ta ra hay không? Cái gì mà ngươi lôi a, ta kéo a rồi lại
ngươi kéo a ta lôi a! Chơi không có vui nha!”
Kỳ Phong bất giác
đổ một thân mồ hôi lạnh. Nhị vị cường giả đại nhân cho hắn xin đi có
được hay không? Tha cho hắn đi nha. Thả hắn ra rồi mặt sức đánh đánh
giết giết a, rốt cuộc các người không chết nhưng trước mắt ta chỉ là
nhân vật bé nhỏ tu vi thực thấp nha.
“Kỳ Phong đúng là có khổ mà
không thể nói. Hắn cũng là nhục thể nha, là có huyết nhục a, cũng không
phải cái gì mình đồng da sắt, dù hắn bây giờ là thần thể nhưng tu vi lại cũng không bằng nhị vị ở đây a. Nên nhị vị đại ca các huynh cứ lôi lôi
kéo kéo không khéo ta sẽ bị xé rách thành hai nửa nha. Như vậy chơi
không có vui đâu a.” Kỳ Phong luôn luôn phải áp chế tâm tình tránh để
mình không tự chủ làm ra việc sai lầm.
Kỳ Phong hết nhìn Diệp Lạc Thần rồi lại nhìn Xà Vương Huyên với ánh mắt đáng thương hề hề kiểu như hai người các ngươi còn ở đó mắt to trừng mắt nhỏ nữa hắn chắc chắn
phản khán đó, nếu không hắn sẽ bị nghẹn mà chết.
Dường như cảm
ứng được tầm mắt của Kỳ Phong hai người quay qua trừng mắt với Kỳ Phong
lại một câu cũng không nói tiếp tục đối mắt đấu nhãn áp với nhau.
“Này...ai có thể đến giải thích cho hắn đây là cái tình huống gì hay không? Oh
oh…hắn thật uỷ khuất nha, hắn cái gì cũng không có làm, cái gì cũng chưa có nói lại làm gì bị trừng mắt. Hắn là thật vô tội vô tội đó có biết
hay không? hu hu..”
Kỳ Phong mặt dù không biết nhị vị cường giả
trước mắt đang phát cái bệnh thần kinh gì lại cầm tay hắn không buông,
nhưng có một điểm hắn là biết rất rõ nha.
Hai vị nếu còn không
thả tay ra, hắn dù thật không bị xé rách làm hai nửa cho đến chết thì
cũng bị hai người các ngươi trừng chết, nếu không bị các ngươi trừng
chết đảm bảo cũng bị uy áp không biết thu liễm của nhị vị cường giả các
người ép chết. Hắn đúng là có khổ mà không thể nói.
“Thật đáng giận.”
Kỳ Phong hạ tầm mắt, khí tức cả người lập tức thay đổi.
“Đây là các người đang cố tình ép ta tức giận có phải hay không?”
Dường như cảm nhận được khí tức khác thường từ trên mình Kỳ Phong phát ra.
Diệp Lạc Thần cùng Xà Vương Huyên rốt cuộc cũng đem lực chú ý lần nữa
trở về trên người Kỳ Phong.
“Phong nhi....”
“Kỳ nhi...”
Hai tiếng kêu cùng lúc vang lên. Kỳ Phong cả người lung lay duy trì không nỗi mà bộc phát.
Kỳ Phong nhìn hai cổ tay của mình rốt cuộc hắn nhịn không được nữa nhưng
cũng chỉ có thể nhỏ giọng giả vờ suy yếu nói: “Các huynh có thể thả tay
đệ ra được chưa?”
Cùng lúc Kỳ Phong cũng thu lại khí tức bộc phát, cố gắng áp chế tâm tình của mình.
Phải biết đối với Xà Vương Huyên thật ra thì Kỳ Phong không có nhiều cố kỵ,
vì có lẽ là ở chung lâu ngày lại luôn là hắn bắt nạt y, hoặc cũng có thể là y luôn nhường nhịn đã thành thói quen đi, cho nên cái gọi là e ngại
vì Xà Vương Huyên là cường giả thật sự hoàn toàn không nằm trong khái
niệm của Kỳ Phong.
Còn đối với Diệp Lạc Thần trong lòng Kỳ Phong
cảm giác hoàn toàn khác biệt. Kỳ Phong cho tới thời điểm hiện tại cho dù tiếp xúc nhiều nhưng vẫn không hiểu hắn như thế nào vẫn luôn có chút
kính sợ đối với vị Đại sư huynh nhà mình.
Xà Vương Huyên từ trước đã biết thực lực của Kỳ Phong không thấp nhưng cũng không có nghĩ đến
chỉ là cách một đoạn thời gian ngắn không gặp, Kỳ Phong thực lực lại
tăng tiến không ít, chỉ là y biết ở Kỳ Phong sử dụng công pháp đặc biệt
áp chế nên y cũng không thể xác định chân chính thực lực của Kỳ Phong,
chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán là cao như thế nào mà thôi.