Sương mù bao phủ, khiến cả Lạc Nhật rừng rậm mơ hồ không rõ, hai thân ảnh đang tình tứ nắm tay.
Nam Tử mang một cái mặt nạ màu đen, tóc trắng dài ngang vai, thân hình gầy
gò, khí huyết suy bại, nhìn giống như một nam tử yếu nhược, nhưng ánh
mắt lại sắc bén như một thanh lợi kiếm.
Nữ tử dung mạo phi thường xấu, tuy nhiên gương mặt lại hạnh phúc mỉm cười.
Đây chính là Tàng Thiên Cơ cùng Minh Nguyệt, hai người đã trải qua một thời gian dài lang bạt kỳ hồ, tình cảm dần sâu đậm.
Đột nhiên mi mắt Tàng Thiên Cơ nháy liên tục, lông tơ cả người dựng ngược,
thần sắc kịch biến, nhưng hắn kinh mà không loạn, nhanh chóng quyết định lôi kéo Minh Nguyệt, sắc mặt trầm trọng gầm nhẹ nói:
“Đi!”
Nói xong, thân hình Tàng Thiên Cơ vừa động, cả người hóa thành một đoàn
ngọn lửa nóng rực, tựa hư tựa huyễn, nắm chặt tay Minh Nguyệt, nhanh
chóng xé rách hư không bỏ chạy.
Nhưng vào lúc này!
Oanh!
Một tiếng nổ cực lớn đằng sau chỗ hai người vừa đứng vang lên, cuồng phong
gào thét, cây cối xung quanh bị nhổ tận gốc, trong thiên địa nhanh chóng xuất hiện một đạo khí thế kinh thiên như khiến hư không đều phải sụp
đổ, mang theo sát phạt khí thế tàn phá bốn phía xung quanh, trong đám
bụi mờ mơ hồ một thân ảnh cường đại nhanh chóng xé rách không gian, đuổi theo Tàng Thiên Cơ.
Thân ảnh cường đại điên cuồng đuổi theo Tàng Thiên Cơ, Tàng Thiên Cơ quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy thân ảnh đó,
hắn phẫn nộ đến cực điểm, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên:
""Cổ gia muốn đuổi tận giết tuyệt sao?!""
Thanh âm phẫn nộ, cộng thêm cừu hận ngập trời khiến khắp thiên địa đều đang
run rẩy, như không chịu nổi Hoàng cấp cường giả nổi giận.
“Lớn
mật tiểu nhi! Dám can đảm truy sát con ta, nếu ngươi trở về Tàng gia thì chúng ta không có cách nào trả thù ngươi, nhưng tiểu tử ngươi không trở về gia tộc, haha, bị phế căn cơ xấu hổ không dám trở về gia tộc chứ gì? ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!""
Trung niên nam tử vẻ
mặt trêu tức nhìn Tàng Thiên Cơ, hắn đối với hư không trước mặt vung
mạnh một quyền, ẩn chứa phô thiên cái địa uy năng đấm xuyên qua đầu
không gian này bay tới đầu không gian khác sau lưng Tàng Thiên Cơ, ý đồ
muốn đem hai người đánh trọng thương.
“Bại lộ?!”
Giờ phút
này, Tàng Thiên Cơ vừa kinh vừa giận, vô luận như thế nào đều không thể
tưởng được chính mình thế nhưng sẽ bại lộ vị trí, hắn đã rời khỏi Bắc
Châu, đi tới Trung Châu này, khoảng cách xa như thế mà Cổ Gia vẫn không
buông tha cho hắn.
“Trốn, trốn, trốn!”
Giờ phút này đã là
thời điểm nguy cấp, căn cơ hắn bị phế, huyết khí cũng dần suy bại, lão
già này là Cổ Gia đại trưởng Lão, Tôn cấp cường giả tuyệt thế, nếu hắn ở trạng thái đỉnh phong nắm chắc hai mươi phần trăm chiến thắng, nhưng
với trạng thái hiện tại, chỉ có thể đào mạng, chưa kể còn có Minh Nguyệt tu vi phàm nhân ở bên cạnh hắn nữa.
Chỉ là Tàng Thiên Cơ huyết
khí suy bại, thực lực suy giảm gần như bốn thành, làm sao có thể chạy
trốn được một vị Tôn Cấp cường giả trạng thái đỉnh phong truy sát?
“Liều mạng! Ngươi đi trước, mục tiêu của hắn là ta!” Tàng Thiên Cơ cắn răng một cái quát khẽ nói.
Hắn muốn liều mạng buông tay nhấc bác, khiến cho Minh Nguyệt có một đường sinh cơ.
“Không, ngươi đi.”
Nhưng mà, nhưng vào lúc này, Minh Nguyệt vùng vẫy thoát ra khỏi lòng Tàng Thiên Cơ, nước mắt như mưa nhìn hắn, quyết tuyệt nói:
""Ta có một bí pháp có thể chặn hắn mười giây đồng hồ, ngươi phải chạy
thoát, ngươi cho dù ngăn cản thì ta với tu vi phàm nhân cũng khó mà chạy thoát, ngươi phải sống, trả thù cho ta!""
“Đi mau!”
Nàng thiêu đốt sinh mệnh lực điều động Cấm khí, xoay người chạy ngược lại hướng Trung niên nam tử.
“Nguyệt Nhi!”
Tàng Thiên Cơ sửng sốt, nhìn thấy Minh Nguyệt tế ra cấm khí đó, với tu vi
phàm nhân của nàng muốn phát ra món chí bảo đó thì hắn biết đại giới sẽ
như thế nào, cả người hắn kịch liệt run rẩy, hai mắt nháy mắt đỏ đậm,
gắt gao nhìn thân ảnh đơn bạc đó.
“Đi đi, nếu không ta chết vô
ích! Ngươi còn nhiều trọng trách phải gánh vác lắm, mối thù không đội
trời chung với Cổ Gia và Yên Nhi tiện nhân, vinh quang Tàng gia, còn có
thù của ta nữa, ngươi không thể chết, Thiên Cơ, ta yêu ngươi!”
Minh Nguyệt ánh mắt lưu luyến nhìn Tàng Thiên Cơ, sau đó khắp thân thể nàng
bộc phát ra sinh mệnh lực kích hoạt Không Gian Cấm Bảo, phong bế không
gian bốn phía, sau đó ném mạnh Không Gian cấm khí tới chỗ Tàng Thiên Cơ, mỉm cười lưu luyến nhìn hắn.
Gương mặt nàng phi thường xấu, cộng thêm sinh mệnh lực dần xói mòn, gương mặt nàng chẳng khác gì ma quỷ,
nhưng lúc này nàng cười, đối với Tàng Thiên Cơ, nụ cười nàng chẳng khác
gì Tiên Nữ!
Ánh mắt Tàng Thiên Cơ phóng ra thâm tâm khắc cốt hận ý nhìn trung niên nam tử đang bị Không Gian cấm khí giam cầm không gian
không thể xé rách không gian thuấn di, cuối cùng hắn vẫn cắn răng thu
lấy Không gian Cấm khí, xoay người xé rách hư không rời đi.
Không phải hắn là tham sống sợ chết, mà là hắn minh bạch lời nói của Minh
Nguyệt là thật, nếu hắn lưu lại cho Minh Nguyệt rời đi thì kết cục cả
hai cũng chết, chỉ có nàng ở lại, hắn mới có cơ hội sống.
Cho
nên, việc bây giờ hắn phải làm đó là không cô phụ tình yêu cùng sự hi
sinh của Minh Nguyệt, bình yên tránh được kiếp nạn hôm nay, ngày sau có
cơ hội…… gấp trăm lần hoàn trả!!!
“Cổ Minh, nếu như hôm nay ta chạy thoát, Sau này Cổ Gia từ trên xuống dưới tất cả đều phải chết, chó gà không tha!""
Một tiếng gầm phẫn nộ xa xa truyền đến, ẩn chứa hận ý thâm tâm khắc cốt,
Tàng Thiên Cơ rốt cuộc tranh thủ mười giây liên tục xé rách hư không
chạy đi rất xa!
Nhìn thấy Tàng Thiên Cơ bình an rời đi, Minh
Nguyệt vui sướng mỉm cười, quyến luyến không rời nhìn về phương hướng
Tàng Thiên Cơ biến mất, cuối cùng thân hình nàng theo gió tan biến.
Ánh mắt Cổ Minh lóe lên vẻ tham lam nhìn phương hướng Tàng Thiên Cơ rời đi, một phàm nhân sâu kiến thiêu đốt sinh mệnh lực có thể giam cầm Tôn cấp
cường giả như hắn mười giây, hiển nhiên là chí bảo, vì báo thù cho đôi
nhi nữ, vì diệt cỏ tận gốc, vì chí bảo, hôm nay Tàng Thiên Cơ chắc chắn
phải chết.
""Tiểu tử, chạy không thoát!Ngoan ngoãn đầu hàng, dâng ra chí bảo, ta lưu ngươi toàn thây!"
Cổ Minh cười to nói, tuy là khoảng cách giữa hắn và Tàng Thiên Cơ cách
nhau xa xôi như thế nhưng vẫn truyền tới trong tai Tàng Thiên Cơ.
Hắn thân là Tôn cấp cường giả, tốc độ không phải Tàng Thiên Cơ huyết khí
suy bại có thể tưởng tượng được, chỉ năm mươi hô hấp, hắn đã cách Tàng
Thiên Cơ gần trăm mét, Cổ Minh giơ ra bàn tay, Thiên Địa Quy Tắc bị hắn
nắm giữ, hắn đánh ra không gian quy tắc, giam cầm bốn phía không gian,
cho dù Tàng Thiên Cơ lúc này cũng không thể xé rách hư không chạy trốn.
Giữa phút nguy cơ sinh tử, Tàng Thiên Cơ bình tĩnh quay đầu nhìn về đằng
sau, trong lòng hướng về phía nơi mà Minh Nguyệt và hắn gặp nhau, ánh
mắt lóe lên vẻ xúc động, đau khổ, thống khổ ngập trời.
“Muốn lưu lại ta, nằm mơ! Chuyện hôm nay ta Tàng Thiên Cơ nhớ kỹ! Cổ Gia sau này chó gà không tha!”
Chỉ thấy điểm nhỏ đằng xa, Tàng Thiên Cơ thiêu đốt sinh mệnh lực, hóa thành huyết vũ đầy trời, bạo huyết biến mất.
“Phụt!”
Tàng Thiên Cơ máu huyết liên tục rơi xuống đại địa, nhưng tốc độ hắn không
giảm chút nào, giây lát gian thế nhưng biến mất khỏi tầm nhìn của Cổ
Minh.
Nghe vậy, Cổ Minh vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, ngửa mặt lên trời rống giận.
“Sao có thể? Bổn tọa chính là Tôn cấp cường giả, hắn cho dù thời kỳ toàn
thịnh là Cái Thế Võ Hoàng chi cảnh gặp bổn tọa chỉ có con đường chết,
sao có thể ở trong tay bổn tọa chạy thoát! hắn có thể nhảy qua quy tắc
thiên địa ràng buộc chạy trốn, Đây là bí pháp gì?!Hắn rốt cuộc gặp được
kỳ ngộ gì?!
Tuy Cổ Minh thực lực thông thiên, ngay cả Thiên Địa quy tắc hắn cũng hiểu một hai, giờ phút này toàn thân không khỏi phát lạnh.
“Không có khả năng!”
Liền tính là Cổ Minh thân là Tôn Cấp cường giả, vào giờ phút này thế nhưng
dựa vào Tôn Cấp cường giả tốc độ chính là đuổi không kịp, trong lòng vừa kinh vừa giận, hắn cũng liều mạng thiêu đốt sinh mệnh chi lực, mạnh mẽ
dùng Huyết Độn cấm thuật đuổi theo.
Tôn cấp cường giả tinh huyết
quý báu cỡ nào, cho dù Quân cảnh võ giả hấp thu một giọt cũng đột phá
Hoàng cảnh đơn giản, tuy nhiên tác dụng phụ là mãi mãi chỉ dừng ở Hoàng
cấp, nhưng không phủ nhận Tôn Cấp cường giả mạnh mẽ, ngay cả tinh huyết
cũng thế.
Cho nên Cổ Minh thiêu đốt tinh huyết bạo phát ra tốc độ cực nhanh, mắt thấy Cổ Minh sắp đuổi kịp, trong khi huyết khí bản thân
sắp khô cạn, sắc mặt Tàng Thiên Cơ lộ ra vẻ tuyệt vọng!
Giờ phút này Tàng Thiên Cơ gần như vô lực hồi thiên!