Lâm Động lặng lẽ rời đi căn phòng tối tăm đi xuống dưới nhà, dựa theo
trí nhớ, có lẽ lúc này đây mẫu thân và tỷ tỷ đã chuẩn bị sẵn buổi sáng ở dưới nhà, còn phụ thân thì nếu hắn nhớ không lầm thì lúc này hắn đang
ngồi trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần.
Thân là phàm
nhân, gia cảnh cũng không khá giả, phụ thân chính là gánh vác hết thảy
chi phí sinh hoạt cho gia đình, phụ thân hắn đi làm đến đêm mới trở về
nhà, ngủ được năm sáu tiếng lại phải dậy đi làm, cho nên lúc nào khuôn
mặt phụ thân đều tràn đầy mệt mỏi, mà hắn và tỷ tỷ thì phụ giúp gia đình bằng cách đi vào tửu lầu phụ bưng bê.
Nện bước bước chân nặng nề đi xuống nhà bếp, nhìn căn nhà mà có lẽ từ lâu đã biến mất, không, phải nói là phủ bụi trong năm ngàn năm ký ức của hắn, giờ khắc này lại hiện
rõ như một, cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc khiến trong lòng Lâm Động
run lên.
Tình cảm cảm xúc, thân là ma chủng, hắn không bao giờ có được, nhưng lúc này bản thân trở về quá khứ, nắm giữ man tộc thân thể,
loại cảm xúc tình cảm này bắt đầu bủa vây trái tim hắn.
Trọng
sinh năm ngàn năm trước, hắn vừa hồi hộp vừa lo sợ, nội tâm ẩn ẩn có
chút chờ mong nhìn thấy phụ thân, mẫu thân, và cả tỷ tỷ.
Đi tới
nhà bếp, đập vào mắt hắn chính là mẫu thân Tuyết Thị Thần đang mặc tạp
dề nướng bánh, còn tỷ tỷ Lâm Thanh Nguyệt đang hì hục lau bàn, lau ghế
chuẩn bị chỗ ăn, còn phụ thân đúng như trí nhớ của hắn, vẻ mặt mệt mỏi
ngồi trên ghế.
Khi nhìn cảnh tượng ấm áp ấy, trái tim Lâm Động
như nghẹn lại, từng mảnh ghép quá khứ kiếp trước mà cả đời hắn không
muốn nhớ lại lúc này đây lại hiện rõ trong đầu hắn, vẻ mặt Lâm Động dại
ra, dù bản thân hắn có năm ngàn năm tuổi tác, nhưng giờ này khắc này hắn lại không khống chế được cảm xúc trong nội tâm, mũi hắn đột nhiên chua
xót, không nhịn được lớn tiếng kêu:
""Cha!""
"Mẹ!"
""tỷ tỷ!""
Nghe thấy Lâm Động lớn tiếng kêu, Lâm Chính chậm rãi mở hai mắt mệt mỏi lên, lên tiếng nói: "Động nhi dậy rồi à, đi rửa tay rửa mặt đi còn ăn sáng."
Lâm Chính,phụ thân Lâm Động, năm nay cũng ba mươi tám tuổi, năm nay mới
bệnh nặng mới khỏi, thân là phàm nhân sinh lão bệnh tử là không thể
tránh khỏi, do làm công việc bán sức khỏe kiếm tiền cho nên dính một
thân tật bệnh, khiến cho thân là Man Tộc thân thể to lớn như phụ thân
liền dần trở nên gầy gò, làn da xanh xao vàng vọt, hắn ăn bận trang phục làm công cũ kỹ, có vài chỗ rách nát.
Từ năm ngàn năm sau trùng
sinh trở về, trông thấy từng khuôn mặt quen thuộc, từng giọng nói quen
thuộc, Lâm Động kinh ngạc phát hiện khóe mắt mình chảy xuống vài giọt
nước mắt, liền vội vàng cúi đầu xuống che dấu.
Thân là siêu cấp
ma chủng, năm ngàn năm cuộc đời hắn theo Vương Bá Ngưu chinh chiến vũ
trụ, giết chóc vô số kể, bản thân lại không có tình cảm cho nên hắn chưa bao giờ khóc, nhưng hôm nay hắn lại khóc, khóc vì nhớ nhà, khóc vì nhớ
gia đình!
Lúc này mẫu thân Tuyết Thị Thần từ phòng bếp đi tới
mang lên hai tô canh khổ qua, ánh mắt từ ái nhìn Lâm Động, sau đó vẻ mặt oán trách nhìn Lâm Chính, đau lòng nói:
""Ngươi xem ngươi kìa,
mới khỏi bệnh liền muốn đi làm việc, cả người thì gầy như que củi, da dẻ lại xanh xao, ngươi giờ đi làm ngươi không sợ chết hay sao?""
Lâm Chính khẽ thở dài, lắc đầu nói:
""Ta không muốn là gánh vác cho gia đình, Động nhi cùng Nguyệt Nhi mới mười
bốn mười năm tuổi, bọn hắn đi làm mệt bở hơi tai để nuôi một kẻ tàn phế
như ta, làm phụ thân của bọn hắn, ta không nhịn được.""
Mẫu Thân Tuyết Thị Thần thở dài một hơi, vẻ mặt chua xót, cũng không nói gì thêm ngồi xuống bới cơm cho cả nhà.
Tỷ Tỷ Lâm Thanh Nguyệt sau cùng mang lên một tô thịt kho trứng mang lên,
nàng đặt mông ngồi kế Lâm Động, khi thấy Lâm Động nhìn mình, hai mắt Lâm Thanh Nguyệt cong lên thành hình nguyệt nha, khẽ vươn tay sờ đầu hắn,
trêu trọc nói:
"Mặt tỷ tỷ có ghèn hay sao mà nhìn chằm chằm thế?""
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tỷ tỷ, ánh mắt Lâm Động lóe lên vẻ thống khổ,
hắn vội vàng ôm chặt ngực trái của mình, cố gắng áp chế cảm xúc nổi loạn trong lòng.
""Làm sao?"" Lâm Thanh Nguyệt kỳ quái hỏi.
""Không..có gì..!"" Lâm Động hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười, nói.
""Thịt nè, tiểu Động ăn nhiều vào nhé!Mau ăn chóng lớn!"" Lâm Thanh Nguyệt lấy đũa gắp miếng thịt nạc to để trong chén của hắn, ân cần nói.
""Cảm...ơn...tỷ tỷ..."" Lâm Động thanh âm hơi run run, vội vàng nói.
""Người một nhà nha...không cần khách sáo!"" Lâm Thanh Nguyệt ấm áp mỉm cười, nói.
Nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà của tỷ tỷ, nhìn nụ cười ấm áp tràn đầy quan tâm nhìn hắn, tâm trí của hắn quay về quá khứ..
Ma Chủng hàng lâm, vô số người biến thành Ma Chủng, cả nhà Lâm Động đóng
chặt cửa tử thủ trong nhà, tuy nhiên thức ăn dần cạn kiệt, cả nhà ai
cũng đói, phụ thân Lâm Chính lết thân thể đói khát đi ra ngoài tìm thức
ăn, cũng không trở về, mà càng không may nữa chính là ma chủng lần thứ
hai hàng lâm bắn ra vô số Chủng Thạch, mẫu thân bị Chủng Thạch nện trúng chảy máu, sau đó mẫu thân biến thành zombie điên cuồng công kích tỷ đệ
bọn hắn, tỷ tỷ vì yểm hộ hắn mà bị mẫu thân sinh sinh cắn nát cổ, nội
tạng bị xé rách thành hai nữa.
Sau này khi ngoài ý muốn bị đồng
bạn ám toán vì tranh dành thức ăn, vô tận oán niệm khiến hắn liền sống
lại trở thành Siêu Cấp Ma Chủng Huyết Ma, rồi sau này có dịp trở về nhà
cũ, chỉ thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ vẫn bị vây trong nhà cũ, hắn cũng không còn cách nào khác tự tay giết chết mẫu thân và tỷ tỷ, giải thoát cho
bọn họ.
""Tất cả là tại hắn, hắn vì tạo ra đội quân của mình
không tiếc đem thương sinh trăm họ làm vật chứa, hắn tạo ra bao ác
nghiệt, biết bao nhiêu người vô tội chết đi trong lúc Ma Chủng hàng lâm, hắn là một đầu súc sinh không có nhân tính!""
""Cha ta, mẹ ta,
tỷ tỷ ta, tất cả đều là do ngươi hại chết, khiến ta trở thành chó nhà có tang sống tạm bợ, rồi khi chết đi vẫn không yên, trở thành công cụ giúp ngươi đi tàn sát tất cả sinh linh chống đối lại sự tàn bạo của ngươi,
ta làm chó của ngươi suốt năm ngàn năm a Vương Bá Ngưu, ta tạo ra bao
nhiêu ác nghiệt, ta biến thành ma chủng, ta không có bất kỳ tình cảm, ta sống qua năm ngàn năm dài chẳng khác gì con rối gỗ...nay ta được trọng
sinh về quá khứ, ta muốn nắm trong tay vận mệnh của mình, ta muốn giết
chết ngươi..Vương Bá Ngưu!""
Giờ khắc này Lâm Động hận Vương Bá Ngưu hơn bao giờ hết, cái hận này không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Thử nghĩ xem gia đình bị chết thảm, bản thân trốn chui trốn nhủi như chó
nhà có tang tránh né ma chủng đuổi giết, sau này còn bị bạn thân phản
bội đâm chết, sau khi chết đi lại không thể chết được yên thân đội xác
sống lại, sống lại trở thành ma chủng, biến thành công cụ giết người cho Vương Bá Ngưu cả năm ngàn năm, thử hỏi xem sự phẫn hận ấy lớn như thế
nào?
Lâm Động lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực, thời
gian Ma Chủng hàng lâm còn mười tám tiếng nữa, hắn phải tranh thủ mười
tám tiếng này hưởng thụ thân tình ấm áp, hưởng thụ cảm giác an tĩnh sinh hoạt mà sau này khi trở thành ma chủng, hắn ít có cảm thụ cảm giác bình thản này..
Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn được hưởng thụ thân tình....
Cả đời người thủ hộ đồ vật nên chỉ có một, quá nhiều liền mất đi ý nghĩa..