Tần Dĩ Duyệt âm thầm bội phục tinh thần vạch mặt không ngán gì hết của mẹ mình.
Mợ cô tức đến cả người run rẩy, ném túi muốn cấu Lạc Minh Mị.
Tần Dĩ Duyệt thấy thế đẩy mạnh cửa đi vào.
Cửa bị đập mạnh vào vách tường, tiếng vang rất to, đinh tai nhức óc, khiến cho ba người trong phòng bị dọa sợ.
Tần Dĩ Duyệt trước ánh mắt soi mói, đi tới bên người Lạc Minh Mị, nói: "Mợ, Nhã Nhĩ. Tất cả mọi người là người một nhà, mọi người tới nhà chúng
tôi, thì sẽ là khách. Có mấy lời mẹ tôi nói có hơi khó nghe một tí.
Nhưng nếu như mọi người không đem bà ấy chọc giận, thì bà sẽ không nói
những lời khó nghe này đâu. Mặt khác, chạy đến địa bàn người khác đánh
nhau hoặc là cãi nhau, là một chuyện vô cùng không sáng suốt. Hơn nữa
tôi cũng muốn nghe xem hai người rốt cuộc là vì cái gì tới? Và công ty
bất động sản dưới trướng tập đoàn Hạ Thị mấy ngày hôm trước gây ra
chuyện, có phải là có Nhã Nhĩ cô tham gia vào không?"
Lạc Nhã Nhĩ lạnh lùng nói: "Chị không phải đã biết rồi sao?"
"Trước mắt còn chưa có ai nói với tôi rốt cuộc là tình huống như thế nào. Tôi
chỉ có thể cho rằng cô muốn ở trong giai đoạn thực tập tranh thủ biểu
hiện tốt một chút, để có thể làm nhân viên chính thức thôi."
"Tần Dĩ Duyệt. Cô không biết là sắc mặt cô hiện tại có bao nhiêu giả tạo sao?"
"Được, vậy không nói cái này. Chúng ta nói nói chuyện hiện tại đi, hai người
tới nhà của tôi quậy phá một hồi mục đích là cái gì?"
Trên mặt mợ cô và Lạc Nhã Nhĩ là một hồi xấu hổ.
Mợ bất mãn nói: "Các cô oan ức con gái của tôi, thì tôi không thể tới lấy công đạo hay sao?"
"Chỗ nào oan ức vậy? Làm sai thì phải gánh chịu trách nhiệm. Cái này có gì
không đúng? Có phải hai người cho rằng tôi gả vào Hạ gia rồi. Thì các
người làm bất cứ chuyện gì, tôi sẽ gánh vác thay hay sao? Tại sao lại
không suy nghĩ thật kỹ, những chuyện các người làm sẽ để cho tôi ở trong thế khó xử như thế nào, tập đoàn Hạ Thị vốn đã không có họ hàng hay
người nhà Hạ gia làm ở trong đó rồi. Bọn họ đã không muốn chế tạo một
gia tộc mag tính chất xí nghiệp, Nhã Nhĩ vào đó làm đã là bọn họ cho
chúng ta thái độ ôn hòa của một vị thông gia. Những lời này, tôi và mẹ
tôi trước đó cũng đã nói qua rồi. Hiện tại xảy ra chuyện, các người lại
cho rằng tôi ở sau lưng rãnh rỗi nói mấy lời ong ve vò vẽ này. Chuyện
này rốt cuộc là thế nào, trong lòng các người cũng hiểu mà. Đến tột cùng là làm việc sai lầm. Hay là chúng tôi ở sau lưng làm mờ ám, điểm này
tôi nghĩ lòng dạ các người đều biết rõ, không cần tôi hay là mẹ tôi lại
nói thêm lần nữa nhỉ?"
"Tần Dĩ Duyệt, cô đến bây giờ vẫn còn nói mấy châm chọc này!" Lạc Nhã Nhĩ ánh mắt đầy chán ghét.
Tần Dĩ Duyệt bình tĩnh nhìn cô ta, "Những thứ khác tôi không muốn nói, các
người cũng đi thôi. Nếu thật sự vạch mặt ra, đối với đôi bên đều không
tốt."
Mặt Lạc Nhã Nhĩ cùng mẹ cô ta lúc trắng lúc xanh, cuối cùng tức giận bất bình rời đi.
Tần Dĩ Duyệt rót cho Lạc Minh Mị một ly nước ấm, "Mẹ, uống nước cái đã."
Lạc Minh Mị vuốt vuốt huyệt Thái Dương đang khó chịu, nói giọng khàn khàn:
"Mẹ cũng không rõ, cậu con làm sao lại có thể dạy được đứa con như vậy?
Con chắc cũng không biết, lúc lễ mừng năm mới về nhà bà ngoại con, thấy
được trên điện thoại di động của Nhã Nhĩ toàn là những nội dung tin tức
liên quan đến Kiều Yến, trong lòng có bao nhiêu khó chịu, con bé làm sao lại có thể vừa ý chồng con được chứ?"
Tần Dĩ Duyệt vỗ vỗ lưng
bà, "Mẹ đừng nóng giận, vừa ý chồng con có rất nhiều người Cái này thì
có cái gì để mà tức giận đâu chứ?"
"Ý gì đây? Khoe khoang sao?" Lạc Minh Mị tức giận mà lườm cô một cái.
"Cũng không phải là nên khoe khoang sao? Nói như thế nào thì chồng con cũng
là người đàn ông trong một triệu người mới tìm được một người, không bất ngờ lắm khi có người muốn theo đuổi anh ấy đâu." Tần Dĩ Duyệt dừng lại
một chút, hỏi: "Mẹ, mẹ chỉ vì vậy mà tức giận?"
"Đương nhiên
không phải. Còn không phải là do bị bọn họ chọc tức đến nói lời đuổi đi
sao, nói đến nước này rồi, trải qua chuyện hôm nay nữa, chúng ta sau
này cũng không cần quay về nhà bà ngoại đâu."
"Chuyện này cũng
không nghiêm trọng như vậy. Có một số người mẹ không mắng hắn, hắn sau
này chuyện gì cũng có thể làm được. Kiều Yến trước đó đã nói với con,
anh ấy nói hành động của Nhã Nhĩ có chút không thoả đáng nên tạo thành
ảnh hưởng nhất định cho công ty, nhưng mấy ngày nay con bận quá, nên
cũng không có lo lắng hỏi mấy chuyện này. Nhã Nhĩ bên đó rốt cuộc là
tình huống như thế nào ạ?"
"Mẹ cũng chỉ nghe được một chút, là
nghe bố con nói. Hiện tại ông ấy phụ trách chính là cái kia hạng mục
bản thiết kế đã tiến hành đến khâu cuối cùng, hợp tác khai thác chính là công ty bất động sản dưới trướng tập đoàn Hạ Thị đó. Vốn cái hạng
mục đó là đến tận tháng tư mới khởi công, hiện tại đang trong thời gian
chủ xí nghiệp sắp xếp công tác, cho bọn họ một tháng để dọn nhà, kết quả Nhã Nhĩ kiên trì muốn đi phụ trách chuyện này, còn để cho người đả
thương chủ xí nghiệp khu nhà đó nữa. Hiện tại chủ xí nghiệp chiếm lý,
kéo dài chuyện này ra. Thêm một ngày, tập đoàn Hạ Thị bên kia phải đáp
lại một ngày tiền. Công ty bên đó tìm Nhã Nhĩ nói chuyện, cô ta lại cho
rằng đó là do con cho người làm vậy đấy, nghĩ là không muốn làm cho cô
ta ở lại Hạ Thị tập đoàn công tác, còn để cho bà ngoại làm tư tưởng cho
mẹ nữa chứ. Mẹ không đồng ý, bọn họ liền một ngày điện không biết bao
nhiêu cuộc tới gây sự. Hôm nay sáng sớm đã chạy tới chặn ở cửa nhà, bọn
họ đúng là càng ngày càng vô liêm sỉ rồi. Mẹ dứt khoát mắng duy nhất
một lần là đủ, để cho bọn họ trong thời gian này cũng không dám chọc mẹ
nữa."
Tần Dĩ Duyệt xoa mặt, nói: "Mẹ, nói cho cùng chuyện này con cũng có chỗ không đúng. Lúc ấy Nhã Nhĩ đi phỏng vấn ở Hạ Thị, con cũng
biết đến, nhưng con không nghĩ sâu như vậy. Nếu lúc ấy con nghĩ vậy kỹ
một chút, trực tiếp khuyên nhủ cô ta từ bỏ, có lẽ sẽ không tạo thành kết quả hiện tại, bà ngoại bên đó chúng ta cũng có cái nói rõ."
"Chuyện đã đến một bước này, cũng đừng nghĩ ai đúng ai sai nữa. Chỉ là tư duy
của bà ngoại con cùng mấy người trong nhà đó, khiến mẹ thật sự rất muốn
quỳ. Bọn họ theo thói quen đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên người
người khác, mặc dù là chúng ta lại có lý, con cũng không cách nào xoay
chuyển được tư tưởng kia của bọn họ đâu, cho nên bọn họ thích nghĩ như
thế nào thì nghĩ như thế đó. Mấy năm này chúng ta phụ cấp tiền cho bọn
họ đã không ít rồi, tuy vậy cũng chả nhận được cảm kích bọn họ, ngược
lại càng ngày tệ hại hơn. Bố con là bị mẹ liên lụy, nếu không điều kiện
của nhà của chúng ta còn có thể tốt hơn bây giờ biết bao nhiêu. Đây
cũng chính là vì sao mẹ kiên trì, không cho họ hàng tiếp xúc con rể quá
nhiều, tiếp xúc quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của con và nó. Hơn
nữa, người nó lấy chính là con, không phải là họ hàng thân thích nhà
chúng ta."
Tần Dĩ Duyệt đau lòng mà sờ lên tay Lạc Minh Mị, "Mẹ,
cám ơn mẹ đã suy nghĩ vì con. Những chuyện đắc tội với người khác, sau
này hãy để cho con làm, mẹ cùng cậu, bà ngoại là thân nhân, không nên
trực tiếp ra mặt. Bọn họ đối với con mà nói chỉ là thân thích, con nói
lời quá đáng, bọn họ mặc dù sẽ tức giận, nhưng cũng sẽ không đem đến đầu mẹ mà xả đâu."
Lạc Minh Mị tức giận trừng mắt nhìn cô, "Con nghĩ hay quá ha, tư duy bọn họ cùng ý nghĩ của con không giống nhau đâu. Chỉ cần không để cho bọn họ chỗ tốt, bọn họ sẽ đem những chuyện con làm
trước đây đều không nhận, chối bỏ hết. Cái gọi là thân thích, sẽ là ở
lúc con khó khăn, hung hăng cười nhạo con; ở lúc con có tiền, bò xin quỳ cầu xông lại nịnh bợ con."
Tần Dĩ Duyệt dừng một chút, nói: "Mẹ cũng biết vậy rồi, còn tức giận chi nữa."
"Người cũng không phải máy móc, làm sao có thể một chút cảm tình cũng không
có. Không nói cái này nữa, con gần đây thế nào? Tình huống cháu trai của mẹ khá hơn không?"