Tiểu Bảo ăn xong một ít sữa chua, sau đó được Hạ Kiều Yến cho ăn thêm ăn non nửa chén cháo.
Hạ Kiều Yến lên lầu thay quần áo, mang giày cho Tiểu Bảo sau đó đi ra ngoài.
Tài xế thấy anh ôm Tiểu Bảo, không khỏi ngẩn người.
Bên ngoài tuy cũng biết Hạ Kiều Yến có con, nhưng ngoại trừ những người
thân thiết Hạ Kiều Yến được gặp Tiểu Bảo, những người khác chưa từng
thấy qua.
Bây giờ nhìn Hạ Kiều Yến ôm Tiểu Bảo đi đến công ty không khỏi có chút kinh ngạc.
Tài xế cảm xúc chỉ là thoáng qua mà thôi, sau đó lập tức tiến lên mở cửa xe giúp Hạ Kiều Yến, "Hạ tổng. Mời lên xe."
**
Chiếc xe bóng lưỡng như mới dừng ở trước cao ốc tập đoàn Hạ Thị, Hạ Kiều Yến ôm Tiểu Bảo xuống xe.
Hôm nay là ngày từng công ty con dưới trướng tập đoàn Hạ Thị trở lại trụ sở chính để họp, nên cao ốc cảu tập đoàn Hạ Thị có rất nhiều người.
Tất cả mọi người trợn tròn tròng mắt nhìn trên cánh tay của Hạ Kiều Yến.
Khuôn mặt này, cái mũi, bờ môi nhìn thật giống là Hạ Kiều Yến phiên bản mini.
Tiểu Bảo cũng mở to đôi mắt đen láy nhìn bọn họ, sau đó cánh tay nhỏ ôm lấy
cổ Hạ Kiều Yến, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đó. Chỉ để lại cho đám
người hiếu kỳ kia một cái mông nhỏ.
"Hạ tổng buổi sáng tốt lành."
"Hạ tổng buổi sáng tốt lành."
...
Hạ Kiều Yến ở trong tiếng chào hỏi không ngừng đi vào thang máy riêng của mình.
Trong lúc đi đến phòng làm việc, không ít nhân viên nữ nhịn không được lấy
điện thoại di động ra giả vờ như tự mình selfie, nhưng lại là chụp không ít ảnh Hạ Kiều Yến và Tiểu Bảo.
Hạ Kiều Yến đến văn phòng chỗ tầng trệt. Trợ lý riêng của anh đã đứng tại cửa thang máy chờ rồi.
Cửa thang máy vừa mở, giọng cung kính nói: "Hạ tổng sớm."
"Đặt giúp tôi một phần ăn cho trẻ." Hạ Kiều Yến bên cạnh tiến vào văn phòng vừa nói.
"Vâng ạ."
"Nói với tất cả mọi người. 20 phút sau họp."
"Bắt đầu hội nghị tổng thể, hay là hội nghị từng công ty?"
"Tổng thể."
"Vâng."
Trợ lý sau đó rời đi.
**
Tần Dĩ Duyệt bận rộn cả buổi sáng. Hôm nay người bệnh rất nhiều, một buổi
sáng có đến ba mươi mấy người người bệnh. Nên đến giữa trưa cô mới có
thời gian thở ra, ngay cả cơm trưa cũng còn là Tiểu An đi căn tin mua
giúp cô đấy.
Hai người đi đến tầng trệt chỗ nhà ăn nhỏ ăn cơm.
Tiểu An lấy điện thoại như hiến vật quý đưa ra cho Tần Dĩ Duyệt xem, "Chị Tần. Nhìn Hạ tổng cùng Tiểu Hạ tổng của em."
"Bọn họ làm sao vậy?"
"Chị cũng quá không quan tâm chồng con chị rồi." Tiểu An ngón tay ở trên màn hình phủi đi vài cái, sau đó đem điện thoại đưa tới trước mặt Tần Dĩ
Duyệt, "Chị nhìn xem, Hạ tổng mang theo Tiểu Hạ tổng đi đến tập đoàn Hạ
thị đó chị, nghe bảo hôm nay là hội nghị hằng năm của Hạ thị. Tiểu Hạ
lúc hai người kết hôn cũng không có xuất hiện, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở hội nghị hằng năm của Hạ thị nhỉ."
Tần Dĩ Duyệt nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động.
Tiểu Bảo như một Phật Di Lặc nhỏ ngồi ở trên đùi Hạ Kiều Yến, cùng Hạ Kiều Yến ở một chỗ nghe cấp dưới báo cáo.
Bộ dáng nhỏ nhắn đó tuyệt đối không như tối hôm qua hoảng hốt mất khống chế.
"Tiểu Bảo hiện tại có khả năng không rời khỏi người Hạ tổng của em." Tần Dĩ
Duyệt nhìn nhìn nơi đăng ảnh, "Đây là Weibo chính thức của tập đoàn Hạ
thị đăng lên hay sao?"
"Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên từ khi Hạ tổng của em tiếp nhận tập đoàn đến nay đăng ảnh của Tiểu Hạ tổng đó.
Không đúng, là lần thứ hai. Mấy ngày hôm trước cũng đã đăng một lần rồi, còn có cả chị nữa đó." Tiểu An nói xong, rất hưng phấn mà vào trong acc Weibo tìm kiếm qua một lần, tìm ảnh chụp mà mấy hôm trước Tiểu Bảo đã
đăng lên, "Là cái này này chị, chị Tần, chị nói thật đi, Tiểu Hạ tổng
của em có phải là do chị lén sinh ra đúng không?"
"Bớt nói vớ vẩn lại." Tần Dĩ Duyệt liếc cô nhóc một cái, sau đó ánh mắt ở trên tấm ảnh không rời.
Trên tấm ảnh ba người biểu cảm đều vô cùng thoải mái, cô cùng Tiểu Bảo cười thật tươi, không thấy mắt, Hạ Kiều Yến mặc dù không có cười ngu như cô
cùng Tiểu Bảo, nhưng miệng của anh loáng thoáng ý cười, có chút cong
lên, vẻ mặt rất thoải mái.
Hơn nữa ba người bọn họ trên người đều là quần áo thể thao, thoạt nhìn thật sự rất giống người một nhà.
Tiểu An nháy mắt, nói: "Chị Tần, người có tiền có phải thích loại người phụ nữ giống chị không ạ?"
"Đừng hỏi chị, chị không biết. Chị cũng chỉ biết đến một người có tiền thôi."
"Em có nên đem tính cách của em trở nên giống như chị không nhỉ?"
"Vậy em trước tiên đem chỉ số thông minh cùng EQ tất cả đề cao gấp đôi, nếu không không có cửa đâu."
"Không được đả kích người ta!"
"Bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian ăn cơm, buổi chiều người bệnh nói không chừng còn thêm nữa...."
"Vâng ạ." Tiểu An ăn được mấy muỗng cơm lớn, mới mơ hồ không rõ nói: "Tại sao khoa người bệnh của chúng ta đột nhiên nhiều người khám như vậy nhỉ,
chúng ta là ngoại khoa, vừa rồi lại không có mùa bệnh dịch gì. Làm sao
lại nhiều người như vậy chứ nhỉ?"
"Không ít người bệnh là từ
phòng khác tới đấy, đều là muốn làm giải phẫu trong mấy ngày nay. Qua
được giai đoạn này thì tốt rồi." Tần Dĩ Duyệt an ủi nói.
Trên thực tế, cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Buổi sáng hôm nay cô nhìn qua thấy có một số người bệnh, hay đúng hơn là gần một nửa có thể không cần phải để cô làm mấy chuyện này, không ít bệnh
trạng uống thuốc là có thể xử lý, không nhất định cần phải làm phẫu
thuật.
Cô tin tưởng bệnh viện bác sĩ y đức của các cô đều không
có vấn đề gì, lúc bác sĩ lần thứ nhất, lần thứ hai đến xem bệnh, chỉ
mong uống thuốc để hết bệnh, sẽ tuyệt đối không trực tiếp đề nghị làm
phẫu thuật.
Nhưng hiện tại trong tay của cô, các ca bệnh chí ít
có một nửa người là lần thứ hai đến bệnh viện, đã muốn sắp xếp giải phẫu rồi.
Là người bệnh kiên quyết phải phẫu thuật, hay vẫn là bác sĩ lúc trước không có làm tốt giai đoạn trước khi công tác?
**
Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi qua đi, Tần Dĩ Duyệt đi qua nội khoa trước khi về chỗ làm.
Bác sĩ Trương ở nội khoa trùng hợp không có nghỉ ngơi, nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt tiến đến, cười nói: "Tôi biết ngay cô sẽ đi qua."
"Anh Trương, anh nói thật đi." Tần Dĩ Duyệt ngồi vào trước bàn làm việc của
anh, "Tại sao anh lại khẳng định biết rõ tôi là bởi vì chuyện gì mới
đến?"
"Bởi vì người bệnh trong buổi sáng."
"Đây rốt cuộc
là đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay người bệnh chí ít có một nửa là có thể
không cần làm giải phẫu đó, bệnh trạng của bọn họ đối với thân thể khỏe
mạnh sẽ không có ảnh hưởng, chỉ cần chăm sóc nửa năm kiểm tra sức khoẻ
một lần là có thể, không cần phải dùng tiền làm giải phẫu."
"Tôi cũng nói như vậy, nhưng người ta kiên trì mổ."
"Vì cái gì? Hiện tại tiền chữa bệnh đều có định mức cả rồi sao?" Tần Dĩ Duyệt khó hiểu nói.
"Còn không phải bởi vì người đàn ông của cô sao, không ít người trên mạng
đem cô làm thịt rồi, biết rõ cô ở trong bệnh viện chúng ta làm bác sĩ
ngoại khoa, đều phía sau tiếp trước mà muốn ở trước mặt mấy người tận
lực tạo cảm giác tồn tại đó."
"Đây gọi là có bệnh. Nếu tôi là ở nhà tang lễ làm việc, bọn họ còn muốn chết luôn sao?"
Bác sĩ Trương bị lời của cô trêu chọc nở nụ cười, "Không biết nữa. Tôi cũng không rõ bọn họ là nghĩ như thế nào. Nếu gặp cô có hữu dụng, chúng tôi
mỗi ngày sẽ sắp xếp thủ đoạn đến trước mặt cô tạo cảm giác tồn tại rồi."
Tần Dĩ Duyệt cho anh một dấu like, "Phòng giải phẫu các anh tôi tạm thời
sắp xếp đến cuối tuần, anh thấy thế nào? Tuần này trước sắp xếp chứng
bệnh quan trọng, phối hợp với thời gian của trưởng khoa nữa."
"Không có vấn đề. Nếu cảm thấy sắp xếp quá nhiều thì gửi trở về mấy cái, nhất
là phương diện của người bệnh bị tuyến giáp trạng bọt nước. Tôi lúc xem
phim liền đề nghị qua tạm thời đừng làm giải phẫu, có không ít bọt nước
nhỏ đến thấy không rõ, hiện tại làm giải phẫu cũng không thể hoàn toàn
cắt đứt, sau đó còn phải làm lần thứ hai ba lượt giải phẫu. Nhưng người
bệnh người ta nói hắn cam tâm tình nguyện, cô có biện pháp nào, có thể một cước đem hắn đạp ra ngoài sao? Không thể đúng chứ."
Tần Dĩ Duyệt bật cười, "Biết rõ anh khổ cực, tôi sẽ mau chóng sắp xếp."