Trong đệm chăn còn thoang thoảng mùi nước hoa thanh mát, giống như mùi trên người Tần Dĩ Duyệt, rất dễ ngửi.
Hạ Kiều Yến nhìn lướt qua căn phòng.
Cả phòng thiết bị lắp đặt không tính là đặc biệt tốt, là kiểu phong cách
lắp đặt thiết bị đã được lưu hành từ mười năm trước. Nhưng có thể nhìn ra nó được bảo quản khá tốt.
Toàn bộ Tần gia cho người khác cảm
giác đều là không nhiễm bụi trần, mỗi đồ vật đều được chăm sóc, bảo quản rất tỉ mỉ, đã hơi thở sinh hoạt, lại có dấu vết giữ gìn của chúng.
Phòng của Tần Dĩ Duyệt không có nhiều cảm giác như căn phòng của một cô gái
bình thường, kệ sách, vật phẩm làm bằng tay, bàn học, tủ quần áo. Bàn
trang điểm vân vân, ồ, đợi một tý, kiểu dáng đều đơn giản nhưng không
kém phần thanh lịch, không có nhiều đồ vật in đậm sự nữ tính.
Cái này có thể là do có quan hệ đối với công việc của cô.
Hạ Kiều Yến nghĩ vậy, nhắm mắt lại nằm ngủ.
**
Lúc Tần Dĩ Duyệt xuống lầu rửa chén, bị Lạc Minh Mị kéo sang một bên.
"Mẹ và baba con cho Tiểu Bảo cùng nhà thông gia vài thứ, con xem thử có thích hợp hay không."
"Hạ Kiều Yến trong nhà cái gì cũng không thiếu, chúng ta có tâm ý là được rồi. Bọn họ đều sẽ rất thích."
"Mẹ cũng là nghĩ như vậy. Nên chọn đồ vật vừa thực dụng lại không đắt mấy."
"Mẹ, mẹ thật thông minh."
"Cái này còn cần con nói sao." Lạc Minh Mị lườm cô một cái, "Quà cho Tiểu
Bảo thì mẹ chuẩn bị mấy bộ quần áo. Đồ chơi cái gì đó mẹ chưa thấy thằng bé chơi bao giờ, nên không có mua. Mua không thích hợp thì lại lãng
phí."
"Nhóc ấy đúng là không chơi mấy món đồ chơi của mấy đứa trẻ bình thường." Tần Dĩ Duyệt nắm bả vai Lạc Minh Mị, "Mẹ. Mẹ đừng nghĩ
nhiều như vậy, cấp bậc lễ nghĩa như thế là được rồi. Đừng thấp thỏm
không yên nữa, trước kia mẹ đâu phải như vậy đâu."
"Còn không
phải do con gả được chỗ tốt, nên mẹ có thể không thấp thỏm không yên
sao? Gả phải chỗ không tốt. Mẹ buồn, gả được chỗ quá tốt, mẹ cũng buồn, ây dà, làm mẹ thật sự không dễ dàng."
Tần Dĩ Duyệt hôn rồi trên mặt Lạc Minh Mị, "Vậy mẹ buồn tiếp đi, con đi đây."
"Tần Dĩ Duyệt, con đã nói rằng con sẽ là thiên thần bé nhỏ của mẹ mà?! Con
có thể đối xử như vậy với người mẹ cực khổ nuôi lớn con sao?!"
Bạn Tần giả bộ như không nghe thấy, lảo đảo mà đi lên lầu.
Bởi vì cô biết rõ Lạc Minh Mị phu nhân chỉ là cảm thán một cái, quay đầu
lại giày vò còn về giày vò như thế nào, cô vẫn là không nên đi quấy
rối.
**
Sau ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, Tần Dĩ Duyệt quay
trở lại bệnh viện đi làm, cho đồng nghiệp trong bệnh viện và lãnh đạo
nhiều bánh kẹo cưới cùng hỉ bánh.
Tiểu An ăn được mặt mày hớn hở, "Đây là món bánh kẹo cưới ngon nhất mà em từng được nếm qua."
"Bạn nhỏ Tiểu An, vuốt mông ngựa không cần dùng hết sức lực như vậy đâu."
"Không có vuốt mông ngựa. Trước đây tham gia hôn lễ, cho tiền lì xì sau đó
được chia cho đúng một túi bánh kẹo cưới cùng bánh bích quy nho nhỏ,
hương vị so ra đều kém đồ em tự mình mua trong siêu thị ăn. Chỗ nào có
thể vượt qua bánh kẹo cưới Hạ tổng của em chứ."
Tần Dĩ Duyệt
chẳng muốn nghe cô tiếp tục khoa trương, hỏi: "Giáo sư Lâm đi đâu vậy?
Chị vừa đi đến văn phòng của anh ta, nhưng văn phòng không có mở cửa."
"Em cũng không rõ lắm, hình như là đi mở diễn đàn hội nghị về xuất huyết não rồi."
"Chị không có nghe nói gần đây có hội nghị chuyên nghiệp nào hết. "
"Em cũng không có nghe nói, cũng có thể là một salong chuyên nghiệp. Trung
tâm của chúng ta không phải khoa xuất huyết não, nên em không hiểu rõ
lắm." Tiểu An nói ra.
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, bắt đầu làm việc đến trưa.
Sau khi cô trở thành bác sĩ trưởng, nội dung công tác cùng trước đây không
có nhiều khác biệt, chỉ là thời gian công tác so với bác sĩ bình thường
có quy luật hơn nhiều, tương tự như thời gian làm việc của thành phần
tri thức.Trừ khi có tình huống đặc biệt cần tăng ca, lúc khác đều là sáu giờ chiều tan tầm.
Cô một năm trước là bác sĩ bình thường, cơ bản không khái niệm nghỉ ngơi, căn bản mỗi ngày đều xoay quanh bệnh viện.
Hiện tại đột nhiên bắt đầu có quy luật, cô đúng là có chút không thích ứng.
Tần Dĩ Duyệt bề bộn một ngày, cùng Tiểu An dặn dò hai câu sau đó tan tầm.
Hôm nay Hạ Kiều Yến hẹn bác sĩ riêng của Tiểu Bảo ăn cơm, cô lần đầu tiên gặp đối phương không nên đến muộn.
Vì vậy, một đường nhanh như chớp mà lái xe trở về biệt thự.
Đi vào biệt thự, cô liền nhìn thấy một người đàn ông nhã nhặn mang mắt kính viền vàng đang ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông đó đứng lên, hướng cô vươn tay, cười nói: "Xin chào Hạ phu nhân, tôi là Lưu Tử Xuyên, bác sĩ của Tiểu Bảo."
"Xin chào, rất hân hạnh được biết anh." Tần Dĩ Duyệt bắt tay cùng anh ta.
"Nghe Hạ tiên sinh nói cô là bác sĩ bệnh viện Nhã Đức, bệnh viện Nhã Đức là một bệnh viện không tệ đấy."
"Chúng ta tuy là cùng ngành, nhưng thực lực cùng kỹ thuật chênh lệch quá xa
nhau, kính xin bác sĩ Lưu chỉ giáo nhiều." Tần Dĩ Duyệt nói rất chân
thành.
"Hạ phu nhân quá khiêm nhượng. Bệnh viện Nhã Đức tuy bây
giờ không phải là bệnh viện số một số hai Tần thành, nhưng thiết bị điều kiện và bác sĩ đều không kém, bây giờ mà nói có rất nhiều bác sĩ chuyên gia nổi tiếng đều là từ bệnh viện Nhã Đức đi ra đấy, nói không chừng vị kế tiếp sẽ là Hạ phu nhân cô rồi."
"Tôi nên khiêm tốn hay là nói anh nói rất đúng đây nhỉ?"
Lưu Tử Xuyên bị phản ứng thẳng thắn của cô chọc nở nụ cười.
Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo lúc này vận động trở về, Tiểu Bảo chạy đến bên
cạnh Tần Dĩ Duyệt hôn cô một cái, sau đó liền chạy lên lầu.
Lưu
Tử Xuyên một mực quan sát động tác của Tiểu Bảo, đến khi bóng người Tiểu Bảo biến mất hoàn toàn, anh mới quay sang Hạ Kiều Yến cùng Tần Dĩ
Duyệt, "Tình huống của Tiểu Bảo so với trong dự đoán của tôi thì tốt
hơn."
Hạ Kiều Yến ngồi bên cạnh Tần Dĩ Duyệt, "Thằng nhóc ấy hiện tại và trước kia khác nhau đó là đã tiếp nhận thêm một người, phương
diện khác biểu hiện không nhiều thay đổi lắm."
"Điều này cần cả
một quá trình, đối với chúng ta mà nói Tiểu Bảo chỉ là đã tiếp nhận một
người, đối với bản thân của nhóc ấy mà nói, nhóc đã tiếp nhận một người
chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của mình, độ chấp nhận còn rất
mạnh mẽ, cũng không có xuất hiện tình huống từ chối, cái này ở trong
chứng bệnh tự kỷ khi mắc phải bệnh là cực kỳ hiếm thấy đấy. Tôi cùng các chuyên gia tâm lý học trẻ em đối với bệnh của Tiểu Bảo xác định được
đây là tính cách điển hình của chứng bệnh tự kỷ, nhóc có một biểu hiện
như vậy, lại không hoàn toàn phù hợp với chứng tự kỷ bình thường. Tiểu
Bảo trước đây cũng không nguyện ý giao tiếp, mà ngay cả cùng Hạ tiên
sinh giao tiếp cũng là ở dưới tình huống cần hỗ trợ mới có thể tiến
hành cần thiết giao tiếp, cả người của nhóc lúc nào cũng ở trạng thái
căng cứng, vừa rồi nhìn thấy, nhóc cũng không có biểu hiện như vậy, động tác tay chân cùng biểu cảm đều là thả lỏng thoải mái. Đây là tiến bộ
quan trọng nhất trong mấy năm nay."
Hạ Kiều Yến nói: "Thay đổi
của thằng bé đúng là không nhỏ, chỉ là nó như trước không nói lời nào.
Nếu như trong thời gian dài không nói lời nào, chức năng về tiếng nói
của nó sẽ từng bước thoái hóa. Dù sao thời gian học nói chuyện đã không
dài, hệ thống ngôn ngữ phát ra tiếng nói còn không có hoàn toàn phát
triển xong, thì đã đi vào trạng thái tự kỷ."
Lưu Tử Xuyên cũng
nghiêm túc gật đầu, "Cái này cũn là bước tiếp theo chúng ta cần phải
làm. Tôi cần dưới sự trợ giúp của hai vị kiểm tra cơ thể và tâm lý của
Tiểu Bảo, sau đó đặt ra đợt trị liệu tiếp theo."
Tần Dĩ Duyệt nghe một lúc, đối với bệnh tình Tiểu Bảo vẫn không có khái niệm rõ ràng.
Nhưng nghĩ đến nghe được chuyện chức năng ngôn ngữ của Tiểu Bảo sẽ thoái hóa, cô cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Một người trưởng thành một hai tháng không nói lời nào, mở miệng lại sẽ rất tốn sức.
Một đứa trẻ vừa học nói không bao lâu, đã im lặng hai năm, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Tần Dĩ Duyệt hỏi: "Vậy việc cấp bách hiện tại là khiến cho Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện?"
"Đúng vậy. Nhưng là không thể làm quá nhanh, nên tiến hành dần dần, tránh khiến cho nhóc sinh ra tâm lý phản nghịch."
Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía Hạ Kiều Yến, Hạ Kiều Yến cũng đang nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt nói: "Chúng tôi bắt đầu bằng cách tăng cường sự tương tác với Tiểu Bảo, anh cảm thấy như thế nào?"
Hạ Kiều Yến gật đầu.
Lưu thẩm từ nhà ăn đi qua, "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, cơm tối đã chuẩn bị xong."