-Bẩm chủ nhân mọi chuyện đã làm theo ý của người, thuộc hạ ngày đêm thêm dầu vào lửa, mấy
ngày hôm nay tam vương gia như trở thành người khác, bây giờ xem
phúc tấn và tiểu thiếu gia như người làm trong nhà, nhìn một
cái cũng không thèm nhìn, nhưng kỳ lạ là biết phúc tấn tư
tình với kẻ khác, hai tiểu hài tử cũng không phải của mình
vậy nà vẫn giữ họ lại, cũng không làm lớn chuyện.
Diệp Quế Trung nhếch miệng cười.
-Nếu là ngươi có thể công bố cho toàn thiên hạ biết mình bị đội
mũ xanh? Lại còn nuôi con của kẻ khác nhiều năm như vậy? Lại
còn bị lừa đến hai lần? Du Thiên Vũ là đại tướng quân của
Thiên Long Quốc mặt mũi lớn như thế nào, để mọi người biết
được sau này hắn còn chỉ đạo cho ai được nữa?
Lão Thường Tính gật gù như đã hiểu, sau đó chợt nhớ ra một chuyện nên hỏi.
-Phải rồi chủ nhân, nữ nhân thuộc gặp ngoài hoa viên là ai? Nhìn mặt rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
-Ngươi nhìn quen cũng phải nữ nhân đó là nữ nhân xấu xí trước đây ở
phủ tam vương gia đấy, một chút nữa là làm thê thiếp của hắn
luôn rồi.
Thường Tính ngạt nhiên,nhưng chẳng phải nữ nhân xấu xí kia đã chết rồi sao?
-Nhưng nữ nhân đó không phải bị Dương Mỵ giết rồi sao?
Diệp Quế Trung cười khẩy.
-Đến ta truy bắt còn không xong nói chi là nữ nhân họ Dương đó, cứ
tưởng mình mưu sâu kế độc giết người bịt đầu mối, nhưng lại
để lại nhiều chứng cứ hại chết bản thân như vậy. Nói đến Ngô
Thanh Tâm kia đúng là số mạng rất lớn,đại họa không chết lại
có phúc mang cốt nhục của Ân Nhi.
-Thôi bỏ đi chuyện cũng thành ra như vậy ngươi cứ biết như thế là
được rồi, bây giờ về phủ ngươi nhớ giám sát cho kỹ nếu có
động tịnh gì phải báo cho ta, còn nữa nhớ làm cho lòng thù
hận trong Du Thiên Vũ phải thật lớn lớn đến nổi có thể tạo
phản! Diệp Quế Trung dặn dò.
Thường Tính vui vẻ cúi đầu.
-Thuộc hạ xin nghi nhớ.
Sau đó lão quản gia Thường Tính trở về phủ,lúc đi ngang hoa viên
lão ta có dừng lại tìm kiếm nàng, nhưng nàng đã chui vào
phòng lâu rồi, lão cứ suy nghĩ mãi rốt cuộc vì sau nữ nhân
xấu xí trước kia lại trở nên xinh đẹp như thế.
Và cái
người xinh đẹp kia thì đang khổ sở nằm trên giường, khuôn mặt
hiện lên một nổi tuyệt vọng, tên Du Thiên Ân đó khi nào mới trở lại, ba ngày nay ở đây, thật sự nàng cứ như một con lợn bị
người ta vỗ béo, khi không nàng lại nói mình mang thai với hắn
làm gì! Hôn có nắm tay cũng có, thậm chí nằm ngủ chung cũng
có nhưng nàng và hắn chưa lần nào đi quá giới hạn cả, như thế thì đâu ra mang thai.
Nàng chạy đến bàn rót trà đầy vào ly rồi uống, khi hết cái vị
đắng ngắt trong miệng mới dừng lại, nha hoàng thì không biết
từ khi nào đã đi ra ngoài, nàng quay ra cửa định khóa cửa
phòng lại thì thấp thoáng thấy ông lão ngày hôm đó đi ngang,
nàng liền đi theo.
Thấy nàng ông lão dừng lại, lên tiếng nhắc nhở nàng.
-Tiểu thư người đang mang thai không thể chạy như vậy.
-Lão bá con…
Nàng thấy ông lão lắc đầu, sau đó nhìn xung quanh thì phát hiện ra
rất nhiều người đang đứng canh gần đó, ông lão rất tự nhiên
nhanh tay tưới nước cho mấy chậu hoa miệng thì dặn nàng những
điều những người mang thai nên làm, nàng im lặng đi theo ông lão, đến khi làm hết việc cần làm ông lão mới đi lại đình nghĩ
mát, nơi này cũng có người canh nhưng bọn họ đứng rất xa, ông
lão bảo nàng đưa tay ra đee bắt mạch.
-Các ngươi cứ vào có gì ta chịu trách nhiệm!!
Bọn nha hoàng thấy Dương Mỵ hai mắt đỏ ngầu như nổi điên nên cuống
cuồng vào chăm sóc, thật ra đám nha hoàng rất thương Tiểu Hạo
mấy lần định giúp, nhưng lại thấy Du Thiên Vũ đứng nhìn nên
rất sợ chẳng dám đến gần.
Dương Mỵ về phòng thay một bô y phục khác, sau đó kêu gia đinh chuẩn bị ngựa, hôm nay nàng ta
nhất định lấy lại công bằng, dù gì phụ thân nàng ta cũng là
quan thần trong triều hà cớ gì lại đối xử với nàng ta như
vậy, đúng rồi còn có lão thái hậu chóng lưng nàng sao phải
cam chịu như vậy.
Nhưng người tính không bằng trời tính,
vừa ra cửa lại chạm mặt Du Thiên Vũ, Dương Mỵ lườm hắn rồi leo lên ngựa, Du Thiên Vũ tức giận kéo nàng ta xuống.
-Chàng bỏ tay ta ra, ta muốn đi tìm về nhà mẫu thân ta!!
Dương Mỵ vùng vẫy chống đối, Du Thiên Vũ hung hăng kéo nàng ta về
phòng, sau đó đuổi hết nha hoàng ra ngoài, cửa cũng chốt lại,
Dương Mỵ rung sợ chạy đến chỗ Tiểu Hạo đang nằm trên giường.
-Nàng muốn đi đâu? Đi tìm thái hậu giúp sao?
Dương Mỵ mặt tái mét.
-K..Không phải...thiếp muốn đi thăm phụ thân với mẫu thân...thiếp mới hay tin hai người họ đỗ bệnh.
Nghe những lời này Du Thiên Vũ mặt không biểu hiện gì, từ từ tiến lại
gần giường, hết nhìn Tiểu Hạo rồi nhìn Dương Mỵ, hắn đưa tay
vuốt lên mặt của Dương Mỵ rồi cười ha hả.
-Ha ha không
đáng làm phu quân không đáng làm phụ thân? Ha ha...đó là do ngươi ép bổn vương!! Du Thiên Vũ dùng tay bóp lấy khuôn mặt của Dương Mỵ
-C..Chàng làm...cái gì thế, mau bỏ tay ra!! Dương Mỵ
dùng sức kéo tay Du Thiên Vũ ra khỏi mặt mình, nhưng với sức
lực của nàng ta như trứng chọi với đá.
Du Thiên Vũ dùng lực mạnh hơn, khuôn nặt Dương Mỵ trở nên trắng
bệch hắn mới bỏ nàng ta ra, Dương Mỵ sợ hãi co ro lại một góc mà nhìn hắn. Đến khi hoàn hồn lại nàng ta mới lên tiếng biện minh.
-Không có...chàng đừng suy nghĩ lung tung..khụ thiếp không có gian tình với ai, đến nghĩ đến việc đó cũng chưa
từng, thiếp lại càng không thể bán đứng chàng, từ khi gã cho
chàng thiếp đã một lòng trung thành với chàng.
Dương Mỵ
tiếp tục nói dối, nàng ta nghĩ chỉ cần bản thân không thừa
nhận sẽ không sao cả. Nhưng nhìn vẻ mặt Du Thiên Vũ thì một
chút tin tưởng cũng không có.