Một giờ, chính xác là một giờ đồng hồ nàng mới thoát khỏi
móng vuốt của thẩm Như Xuân, nàng khổ sở đi ra từ nhà vệ sinh, rồi lẻn về phòng Du Thiên Ân.
Nhưng mà sau hắn tới giờ
vẫn không thấy mặt, hiện giờ chỉ có hắn mới có thể cho nàng
biết thật ra trong cung đã có chuyện gì, mà lại ban hôn sự gì
đó cho nàng.
Đến đâu tận cơm chiều mới thấy A Triệu trở
về, nhưng lại không có Du Thiên Ân, nàng mới hỏi A Triệu, nhưng
bộ dạng A Triệu ấp úng, lại không dám nhìn thẳng vào mắt
nàng nữa, rất đáng nghi.
-Ngươi mau nói đi, Du Thiên Ân đang ở đâu?!
-Thật ra...thật ra..
-Thôi bỏ đi, ngươi cũng vào cung phải không vậy ngươi cho ta biết rốt
cuộc có chuyện gì xảy ra,tại sao ta lại được ban hôn gì đó
với tam vương gia?!
A Triệu sau khi nghe câu này mới nhìn thẳng vào mắt nàng, sau đó hỏi ngược lại nàng.
-Thanh Tâm cô nương đang đùa sao? Chẳng phải cô nương đã đồng ý làm
thiếp cho tam vương gia, cho nên ngài ấy mới vào cung cầu xin
hoàng thượng ban hôn hay sao?
Gì?? Đồng ý cái gì?? Nàng bị sốc.
-Khoang...ý ngươi nói, hôm nay tam vương gia vào cung cầu xin hoàng thượng ban hôn cho ta và ngài ấy?
A Triệu gật đầu xác định, nàng bị sốc, chân muốn đứng không vững nữa rồi.
-A thì ra đây là nô tỳ xấu xí được tam vương
gia để ý đây sao? Quả là lời đồn là có thật, nhan sắc như vậy không biết tam vương gia nhìn chúng điểm nào! Ngọc Tường Lam
khinh bỉ nhìn nàng.
Nàng hôm nay nhất định phải nói rõ, có thể do hiểu lầm nàng nên Du Thiên Ân hắn mới như vậy.
-Du Thiên Ân, dù thế nào cũng phải nghe ta giải thích một câu, ta
và tam vương gia thật ra không có gì, chính ta cũng không hiểu
vì sao ngài ấy lại xin hoàng thượng ban hôn, và quan trọng
nhất...người ta thích không phải tam vương gia mà…. là ngươi!
Chén trà trên tay Du Thiên  chợt rung nhẹ, nhưng sau đó lại trở lại
bình thường, rồi nàng nghe giọng cười của hắn, rồi đến giọng
cười của Ngọc Tường Lam.
-Ha ha ngươi thích ta? Ha ha có
điều này bổn vương phải cho ngươi biết, ngươi đừng hiểu lầm, ta
đối tốt với ngươi không phải vì ta thích ngươi, mà là vì ta
biết tam đệ yêu thích ngươi nên trêu đùa với đệ ấy một chút
thôi, không ngờ ngươi lại hiểu lầm.
A Triệu đứng kế bên vỗ vào vai nàng, bảo nàng quay về trước đi,có chuyện gì sau này nói.
Sau này? Sau này tính cái gì, sự thật là do nàng ngộ nhận, sự
thật là con người này quá xấu xa, chơi đùa nàng, khiến nàng
đau lòng đến thế này?
Ngô Thanh Tâm nàng nhất định không
thể khóc ở đây, không thể cho hắn thấy sự yếu đuối của mình,
nàng nâng lên được thì cũng có thể buông xuống được, từ nay
nàng không còn liên quan gì đến Du Thiên Ân.
-Phù...Tâm tỷ thẩm...Như Xuân tìm tỷ nãy giờ, làm náo loạn cả phủ kia
kìa...phù...tỷ mau vào trong đi, muội phải đi gấp nếu không sẽ
không kịp…
-Khoang, rốt cuộc là chuyện gì mà không kịp?!
-Ta biết mà, hôm nay cứ thoải mái đi, bắt đầu từ
ngày mai, muốn ra ngoài chơi cũng khó, nhưng ngươi nhớ này sao
này phải cẩn thận hơn, buổi chiều phúc tấn có cho người gọi
ngươi đến, cũng may ngươi ra ngoài nên không sao, phúc tấn đó
chắc chắn tìm chuyện làm khó dễ ngươi.
Nàng cũng đâu
còn ở đây mà khó dễ, nếu nàng trong trường hợp thấy chồng
mình sắp cưới thêm vợ nhất định cũng sẽ tức giận với người
kia, nên mặt kệ cô ta.
-Hây gia, ta không có con cái, từ
lúc ngươi vào phủ thấy tính tình ngươi rất tốt, ta thương ngươi
như con của mình, thấy cơ hội tốt như vậy liền giúp ngươi nắm
bắt, sao này cuộc sống ngươi sẽ tốt lên.
Thẩm Như Xuân
dịu dàng cầm tay nàng, nàng có chút cảm động không nở rời đi, nhưng mà thẩm ấy nói, giúp nàng nắm bắt cơ hội, là ý gì
đây?
-Đại thẩm, người giúp con nắm bắt cơ hội gì vậy?!
-Trước đây ta có nói với ngươi là tam vương gia có vẻ yêu thích ngươi
mà, ngày hôm qua ngày ấy có đến gặp ta nhờ ta mở lời với
ngươi xem ngươi có đồng ý là thiếp hay không, ta thấy cơ hội đã
đến nên đồng ý giúp ngươi luôn.