Du Thiên Ân thấy Tiểu Cát gọi nàng thì cũng không quan tâm lắm,
nhưng đến khi nghe thấy giọng của Nam Cung Việt hắn bỏ luôn chén canh xuống, tay đang định đẩy cửa ra ngoài thì nghe thấy giọng
Nam Cung Việt rõ to.
- Tiểu Tâm...ta..thật ra ta đã mến mộ nàng lâu lắm rồi, ta muốn nàng làm phu nhân của ta, nhất định
ta sẽ đối tốt với nàng, yêu thương nàng hết mực và tuyệt đối
sẽ không làm tổn thương nàng.
Lực trên tay Du Thiên Ân
dường như biến mất, gương mặt cũng cứng đờ, hắn lúc này không
muốn đẩy cửa ra nữa, vì hắn muốn nghe câu trả lời của ai kia.
Ngoài kia, nàng lúng túng không biết nên trả lời thế nào cả, từ
lúc đi học đến giờ mới có người tỏ tình, mà không cái này
là cầu hôn luôn rồi, với lại tên Nam Cung Việt này cũng không
phải mẫu người nàng thích, và quan trọng nhất là từ chối làm sao để không làm tổn thương hắn.
-Nam Cung Việt ta...ta nghĩ là..là...
Nàng ấp úng nói không nên lời còn Nam Cung Việt thì trái ngược,
ánh mắt hắn rất mong chờ nàng, ánh mắt này khiến người khác
nhìn vào không nỡ chút nào.
Bà nói, nguy rồi không mở
lời được, ông trời ơi làm ơn đưa đưa con rời khỏi đây, hay là đưa tên Nam Cung Việt này đi cũng được!!! Nàng thầm than một bụng.
Nàng lại nghĩ hay giả bệnh, xỉu, đột quỵ, hay cái quỷ gì cũng
được, nhưng lại thấy phương án không khả quan lắm, như vậy làm
kinh động mọi người lại thêm rắc rối.
Nam Cung Việt đến
chào hỏi Dương Mỵ một tiếng cho phải phép, nghe Dương Mỵ nói
hắn mới biết lý do Du Thiên Ân ở trong phủ và cả việc Du Thiên
Vũ đi săn bắt cùng hoàng thượng, nếu theo như mọi năm, Nam Cung
Việt cũng đi theo hộ tống, nhưng do việc kia...nên mới không theo
được.
-Việt đệ, tẩu nhìn sắc mặt đệ không được tốt
lắm, nhớ nghĩ ngơi điều đặn, để tam vương gia thấy đệ như vậy
cũng bận tâm! Dương Mỵ tỏ vẻ quan tâm.
Nam Cung Việt ôm quyền.
-Đa tạ phúc tấn đã quan tâm, nhưng không biết khi nào biểu ca mới quay về.
-Hai hôm trước ta có nhận được thư báo, tam vương gia có lẻ ngày mai sẽ về đến.
Đi được một đoạn nàng chợt nghe bên tai một âm thanh trong trẻo vang lên, nàng nhìn về hướng đó thì thấy một thân ảnh màu xanh, đang ngồi dưới gốc hoa sứ gãy
đàn.
Từng ngón điêu luyện lướt trên dây đàn tranh kèm
theo là âm thanh nhẹ nhàng, rồi những cánh hoa sứ rơi cả trên
đàn, trên tóc người đó tạo nên một hình ảnh thoát tục, sáng
chói.
Mắc phượng khẽ nhắm cứ như thả hồn vào giai điệu
của chợt khẽ mở ra, tay thì vẫn đang gãy đàn nhưng mắt đã
chuyển hướng đến chỗ nàng.
Nàng lúc này cứ nhìn chằm
chằm vào người đó, tay cũng bất giác đưa lên ngực, vì trái tim cứ vô thức đập nên có chút khó chịu.
Không được!!! Phải dừng lại, không là nhồi máu cơ tim chết mất!!Nàng nhăn mặt cố chống cự.
Nhưng cơ thể cứ như đông cứng ấy, di chuyển không được, chỉ khi thân
ảnh áo xanh mà ai cũng biết là ai đó gãy đến khúc điệp khúc
rồi kết thúc bản nhạc nàng mới cảm giác mình được hồi sinh.
Trong lúc nàng đang định thần thì Du Thiên Ân đi đến cạnh nàng từ thuở nào.
-Ta biết tiếng đàn của ta rất hay, nếu ngươi muốn nghe như vậy cứ nói một tiếng với ta.
Du Thiên Ân đưa tay ra
đòi tiền, mặt nàng bổng chóc đen như tha, không nói một lời
với hắn, mà bỏ đi một mạch, Du Thiên Ân thì bám dai như đĩa, đi theo lại luôn miệng đòi tiền.
Nàng bực quá hét lên.
-ĐỒ ĐIÊN!!!!
Nàng quát vào mặt hắn, rồi bỏ đi một mạch, hắn đơ mặt mấy giây sau đó mắt phượng tràn đầy ý cười, mở
quạt giấy quạt mấy cái rồi đi theo sau nàng.
.........
Đêm xuống lại có người không thể nào ngủ được, nghiêng bên trái,
nghiêng bên phải, cứ trở mình liên tục, không thể chớp mắt.
-Tâm tỷ, xin tỷ tha lỗi cho muội...hức...xin tỷ tha lỗi cho muội..hức..
Tiểu Cát bậc khõ nghẹn ngào, nàng thật sự không hiểu việt gì đang xảy ra.
-Tiểu Cát, việc gì muội lại xin lỗi ta? Nào mau đứng lên đừng quỳ dưới đất nữa!!
Tiểu Cát lắc đầu sau đó thú nhận.
-Tâm tỷ, muội biết mội sai rồi, là do lúc sáng muội không
đúng, muội...hức...muội không nên gây chuyện để ngăn cản tỷ
cùng Việt ca ca, là muội đã bắt lấy con rắn đó nên mới bị
cắn, muội...hức...
Thì ra là chuyện này, nàng biết ngay là Tiểu Cát có tình cảm với tên Nam Cung Việt đó mà.
-Không sao, cái này ta còn phải đa tạ muội, lúc sáng ta còn
không biết làm thế nào vì khó xử may là có muội giải vay
giúp.
Nàng định uống
một ngụm nước, nhưng khổ nổi bịn trà lại hết nước, than một
tiếng nàng mở cửa đi xuống phòng bếp, Du Thiên Ân nhân cơ hội
này cũng lẽn về phòng, trên môi cũng không dấu được nụ cười
ngọt ngào.
~~~~~~~~~~
Một góc của mình.
Chuyện là lap của tớ bị liệt bàn phím, và tớ phải chuyển sang viết trên
điện thoại, rồi phải gửi qua gmail để chỉnh sửa lại, xong rồi mới đăng
rất rối, nhưng trong rủi có cái may, viết trên điện thoại tiết kiệm được rất nhiều.
Rồi khi cái gmail giở chứng, tớ coppy thiếu mất một trang note, khi xem
lại mới thấy, và giờ bổ xung lại, các trang khác có coppy thì sửa lại
đầy đủ giúp mình.
Cám ơn m.n đã quan tâm đến truyện của mình, yêu m.n :*