Tâm
trạng của Du Thiên Vũ rất cao hứng, nhưng trái lại Du Thiên Ân
chỉ ậm ừ cho qua thôi, điều hắn lo là, nếu nha hoàng mang trà
lên là nàng, lỡ Du Thiên Minh phát hiện ra thì sao, hoàng huynh
của hắn xưa nay rất nhạy bén.
Đến khi người dâng trà lên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Du Thiên Minh cùng hai huynh đệ
thưởng trà, nói chuyện với nhau, thời khắc ấy dường như không
có sự phân chia trên dưới, thời khắc ấy mới đúng là người một nhà.
Nhưng chỉ sợ rằng hoàng tộc là nơi tình thân không
tồn tại, từ xưa đến nay họ tranh đấu với nhau vì quyền lực,
cũng như tiên đế năm xưa đã phải khởi binh lật đổ hoàng đệ của mình để lên ngôi vua.
Trăng vừa lên cao, Du Thiên Minh khởi
giá về cung, hôm nay đến hơi trễ nên Tiểu Hạo đã ngủ nên không
được gặp nó, đứa cháu này của hắn rất lanh lợi, hắn rất
thích, kế đó Du Thiên Ân cũng ra về, Du Thiên Vũ có giữ lại
nhưng Du Thiên Ân từ chối, bảo là chỗ lạ sợ không thể ngủ
được.
Tiễn hai vị hoàng huynh xong, Du Thiên Vũ trở về
phòng, định bụng đi qua xem Tiểu Hạo thế nào, nhưng kỳ lạ bước chân lại không theo suy nghĩ mà tiến đến trước phòng của Thanh
Tâm.
Du Thiên Vũ, tự thấy bản thân dạo này rất lạ, luôn
nghĩ đến Thanh Tâm dù lúc vui hay lúc buồn, lại có chút ghen
tỵ khi nghe Thanh Tâm đi cùng Du Thiên Ân, hắn đã tự hứa với bản thân là một lòng một dạ với một người, dù hắn và phu nhân
hắn là do ban hôn.
Trước đây thấy cảnh mẫu thân mỗi ngày
trông ngóng phụ hoàng, thật sự rất đáng thương, hắn không muốn
bản thân mình lại giống phụ hoàng, nhưng giờ đây hắn thật sự
rất quan tâm đến tiểu nha hoàng Thanh Tâm ấy, dù nàng ấy không
phải tuyệt sắc, nhưng mỗi lần trò chuyện cùng lòng hắn cảm
thấy rất bình yên.
Du Thiên Vũ định lùi bước ra khỏi đó, nhưng chợt nghe thấy tiếng cười của nàng, hắn thấy lạ, đáng
nhẽ giờ này phải ngủ rồi chứ.
Nàng lại không hiểu hắn nói gì, chửi hắn vài câu, nàng lại tiếp
tục làm việc, đến khi đang ăn cơm chiều, gia đinh trong nhà chạy
đôn chạy đáo.
Đại thẩm Như Xuân đi nghe ngóng về kể, là
phủ của nhị vương gia bị cháy lớn, tam vương gia bảo gia đinh
lập tức qua bên đó giúp dập lửa.
Phụt, bao nhiêu cơm trong mồm nàng điều bay đầy lên mặt Tiểu Cát.
-Bậy bậy, ngươi đừng nói như vậy, có lẽ do bọn nha hoàng bất cẩn thôi.
-Ta cũng mong là vậy, nhị vương gia đối với hạ nhân chúng ta cũng
rất tốt, cầu mong những lời tiên đoán đó là sai.
-Đúng
đúng, ta cũng mong vậy, mà có điều ngươi có cảm giác nhị vương gia là tiên nhân không? Từ khí chất đến dung mạo, có lẽ vụ
cháy này người cũng dự đoán được, nên trước khi cháy một canh
giờ, người bảo chúng ta đem dọn hết sách và trang trong thư
phòng ra.
Hai người thanh niên nọ, cứ mãi mê nói về chủ
nhân của họ, còn người bàn bên cạnh, tâm trạng não nề hơn
nhiều Giò rượu trên bàn đã trên mười bình.
Tiểu cô nương hình như không hiểu, cứ chớp chớp mắt nhìn Nam Cung Việt,hắn lại nói tiếp.
-Nếu như muội ái mộ một ai đó, nhưng trước mặt họ muội lại làm
điều xấu hổ, như việc tè dầm chẳng hạn, muội còn có thể gặp mặt người muội thích được không?!
Tiểu cô nương mặt cứ mãi tĩnh bơ, nam cung việt lại buồn, tự nhủ chỉ là trẻ con nên không hiểu.
Một lúc sao mẫu thân của tiểu cô nương lại gọi đi. Ở xa xa lại vang lên giọng trong trẻo của trẻ con
-Mẫu thân ca ca đằng kia tè dầm trước mặt người ca ấy thích, nên
giờ ngồi uống rượu nhiều như thế, nữa con lớn lên con sẽ không
tè dầm như vậy đâu, con sợ bể bụng lắm.
Người nào đó khóc không ra nước mắt, lại gọi thêm năm giò rượu...