Tuy rằng Triệu Tình
Lam không muốn nghĩ lại những chuyện này, nhưng lời nàng nói ra quả thật đã khiến tất cả mọi người lâm vào trầm tư. Đúng vậy, bây giờ Sở Ly U
đối xử với thiếp thất của hắn như vậy, tương lai ai có thể khẳng định
hắn sẽ không đối xử với thê tử giống vậy? Nhiều người vẫn cho rằng thời
niên thiếu hành sự hoang đường, đến khi trưởng thành sẽ thay đổi, nhưng
thực tế thì mọi chuyện mọi chuyện sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng, căn bản là không có khả năng tốt hơn. Sầm Mộ Hòe chính là một ví dụ sống,
ban đầu Sầm mẫu cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này mới phát hiện, nhi tử
của bà tuổi đã không còn nhỏ, nhưng hành vi lại càng ngày càng bừa bãi.
“Mẫu thân, theo ý nhi tử vẫn nên tìm người điều tra cẩn thận một chút, nếu
Sở thế tử quả thật có tật xấu đó, cho dù bọn họ muốn thú, chúng ta cũng
không đồng ý. Cả đời của Lam nhi không thể bị hủy hoại trong tay một
người như vậy được. Cho dù bây giờ phải đối mặt với một số khó khăn
nhưng so với cả đời chịu khổ vẫn tốt hơn nhiều.” Sầm Mộ Nam suy nghĩ kỹ
rồi nói.
Sầm Mộ Nam nói đúng tâm tư của Sầm mẫu, bà cũng cho rằng nên làm như vậy, cho nên chỉ gật đầu đáp ứng. Dien|dann: Lê;quý-đôn
“Lam nhi, con đứng lên đi.” Sầm Mộ Vân đau lòng nữ nhi phải quỳ một thời
gian dài, vội vàng kéo Triệu Tình Lam đứng lên: “Nếu như vậy, không thể
nói Ninh thế tử không đúng được, thằng bé là đang giúp Lam nhi.”
“Đó là đương nhiên, chẳng qua là ta có chút tò mò, những lời đồn đãi bên
ngoài là từ đâu mà ra. Ninh thế tử là người thông minh, dù có định phá
hư hôn sự này cũng sẽ không làm như vậy, nó chắc chắn sẽ có một sách
lược vẹn toàn.” Sầm Mộ Nam vẫn cảm thấy Ninh thế tử sẽ không hành động
lỗ mãng phá hủy đi danh tiếng của một cô nương, cho nên phía sau chuyện
này chắc chắn có âm mưu, âm mưu này có lẽ đến từ Triệu gia, những người
đó căm ghét muội muội và ngoại sinh nữ của ông, ông vẫn nên tra một
chút, nếu như tra ra được kết quả, ông nhất định khiến bọn họ trả giá
thật lớn vì những gì mình đã làm.
“Mộ Vân, muội cũng thấy đấy,
những chuyện này không thể kéo dài được nữa, chứ tiếp tục như vậy không
chỉ ảnh hưởng đến muội mà Lam nhi cũng không tốt.” Đối với việc muội
muội chậm chạp không dứt khoát, Sầm Mộ Nam cũng cảm thấy mệt mỏi, cho
nên nhân dịp này lại khuyên nhủ thêm lần nữa, chuyện này sớm đưa ra
quyết định đối với mọi người đều tốt cả.
“Nhị ca không nói muội
cũng định đi tìm huynh, chuyện này làm phiền nhị ca ra mặt, muội là nữ
nhân, không tiện xuất đầu lộ diện.” Sầm Mộ Vân cười nói với nhị ca của
nàng. Nàng là một nữ nhân, cái nàng muốn chỉ là một người có thể sớm
chiều bầu bạn, cùng ăn cùng ngủ, yên ổn tới già. Nhưng mấy chục năm nay, mong ước đơn giản ấy lại không thể có được, trượng phu của nàng làm gì
cũng bên người khác, huống chi hắn đối xử với cốt nhục thân sinh như
vậy, nàng còn gì để mà lưu luyến đây? Dienndan&Lequy;don
Sầm
Mộ Nam vốn lo lắng sau khi Lam nhi đến, Mộ Vân vì thương tiếc nữ nhi sẽ
càng thêm chần chờ không dứt khoát, nhưng không ngờ nàng lại bất ngờ đưa ra quyết định. Nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, ngày mai ông
phải bắt đầu ngay mới được. Lần này nhất định ra tay nghiêm khắc với
Triệu gia, không để bọn họ có cơ hội trở mình. Khoản nợ Triệu gia bọn họ uất ức Mộ Vân mấy năm nay và bạc đãi Lam nhi những ngày qua nhất định
trả lại cho bọn họ, từng món từng món một.
Nếu như Chu thị biết
quyết định của bà tạo ra hậu quả như vậy, chắc chắn sẽ hối hận không thể tự chém mình mấy đao. Nhưng Triệu Tình Lam không chút nào đồng tình với bà. Ngày đó bà đã nói sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nhưng thực tế lại để
cho bọn hạ nhân cũng có thể khi dễ nàng. Nếu như là nàng trước kia,
chẳng phải sẽ chịu khi dễ đến chết sao?
“Ngày mai ta sẽ bắt tay
vào giải quyết chuyện này, qua mấy ngày nhất định sẽ xử lý tốt mọi
chuyện.” Biện pháp tốt nhất hiện nay chính là giải quyết dứt khoát mọi
chuyện, chứng cứ thu thập được cũng đã khá đầy đủ, chỉ chờ Hình bộ tuyên bố là có thể dứt khoát thoát khỏi quan hệ với Triệu gia. Trải qua
chuyện này, Triệu gia cho dù có là thế gia vọng tộc, thì tuyệt đối cũng
không thể tiếp tục lưu lại kinh thành nữa.
Mấy ngày nay Triệu
Tình Lam ở Sầm gia trôi qua vô cùng thư thái, Thúy Vũ và Hồng Linh cũng
rất vui vẻ. Thời gian trước ở Triệu gia, hai nàng dù là nhất đẳng nha
hoàn bên người đại tiểu thư nhưng cũng bị không ít kẻ khinh nhờn, giờ
đến Sầm gia, mặc dù không phải là phủ đệ nhà mình, nhưng cuộc sống so
với trước kia còn tốt hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Triệu Tình Lam đều
cùng mấy vị tỷ muội chơi đùa vui vẻ, thực không muốn nhớ tới chuyện của
Triệu gia. Nhưng nàng đoán được, lúc này Triệu gia hẳn là nước sôi lửa
bỏng, tổ mẫu chắc chắn không ngờ cho nàng đến Sầm gia lại đưa đến hậu
quả này. Nhưng bọn họ bận rộn nàng mới có cơ hội nghỉ ngơi, bằng không
Triệu gia đã sớm cho người đến đón nàng rồi, giờ coi như là trộm được
mấy ngày thảnh thơi đi.
“Tiểu thư, Nhị lão đang ở thư phòng đợi
ngài, thỉnh ngài qua một chuyến!” Ngoài cửa, một nha hoàn cúi đầu hành
lễ với Triệu Tình Lam, sau đó nói.
Triệu Tình Lam biết Nhị cữu
cữu sẽ không vô cớ tìm nàng, chắc chắn là có chuyện gì đó, có lẽ liên
quan đến mẫu thân nàng, cho nên lập tức để cho Hồng Linh giúp nàng trang điểm, sau đó cùng nha hoàn kia đi đến thư phòng của Sầm Mộ Nam.
Xưa nay Triệu Tình Lam vẫn luôn yêu thích Nhị cữu cữu. Trong mắt nàng, Nhị
cữu cữu giống như một trí thức phong độ, ôn tồn, nho nhã. Quan trọng
nhất chính là bên người Nhị cữu cữu không có thiếp thất, cho nên gia
đình luôn hòa thuận, êm ấm. Nhìn quen phụ thân mình phong lưu, từ nhỏ
Triệu Tình Lam chỉ mong ước có một người phụ thân giống như cữu cữu,
nhưng điều này có thể lựa chọn được sao? Die nn da n lqdon
“Lam nhi đến rồi à.” Sầm Mộ Nam đang coi một cuốn sách, thấy Triệu Tình Lam đi vào lập tức buông sách xuống, cười với nàng.
“Dạ vâng, con mới tới, không biết cữu cữu cho người gọi Lam nhi đến là có
chuyện gì ạ?” Triệu Tình Lam hành lễ, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh,
biết tình hết sức tự nhiên, phóng khoáng hỏi.
Sầm Mộ Nam rất hài lòng với biểu hiện của Triệu Tình Lam, âm thầm gật đầu tán thưởng, hài tử như vậy, quả thật là rất tốt.
“Chắc con cũng đoán ra rồi, đó là bởi chuyện của mẫu thân con.” Sầm Mộ Nam
vừa nói vừa thận trọng quan sát nét mặt của Triệu Tình Lam, nhưng kỳ
quái, nét mặt nha đầu này không có chút nào dao động, dường như chuyện
ông nói không quan hệ gì với nó vậy.
“Chuyện của mẫu thân con
không phải đều do cữu cữu ra mặt giải quyết sao ạ?” Triệu Tình Lam không hiểu cữu cữu muốn nói với nàng cái gì, cho nên bất động thanh sắc chờ
đợi.
“Chuyện này xử lý kiểu gì cũng khó tránh khỏi liên lụy đến
con và ca ca con, cữu cữu không đành lòng nhìn thấy điều đó nên mới gọi
con đến đây.” Sầm Mộ Nam thấy Triệu Tình Lam bình tĩnh như vậy, trong
lòng thầm nghĩ hôm nay ông tìm đứa nhỏ này thương lượng quả là đúng đắn.