“Tạ ơn nãi nãi
thương cảm, Lam nhi vô cùng cảm kích.” Triệu Tình Lam khẽ cúi người nói. Nàng suy đoán quả nhiên đúng, đối với sự tình lần này tổ mẫu lại tính
kế nàng. Những ủy khuất nàng chịu hôm đó tổ mẫu chẳng những biết mà có
khi chuyện này còn do chính tay người sắp xếp, mục đích là để cho nàng
cảm thấy hoàn cảnh bản thân hiện giờ không được như trước, sau đó tố khổ với mẫu thân.
Mà Triệu Tình Lam nàng sẽ không ngốc đến vậy,
chuyện tình mấy ngày nay đương nhiên nàng sẽ nói lại với mẫu thân, nhưng cũng không thể khiến mẫu thân vì nàng mà thỏa hiệp. Ngược lại, nàng
muốn mẫu thân hiểu rõ Triệu gia là loại người gì, để mẫu thân cố gắng
chịu đựng, mặc dù bây giờ bên ngoài lời đồn đại rất nhiều, nhưng rất
nhanh sẽ có tin đồn mới thay thế. Hơn nữa trong chuyện này mẫu thân là
người bị hại, chỉ cần Hình bộ tra ra, oan khuất của mẫu thân tự nhiên sẽ được rửa sạch.
Tổ mẫu ở Hầu phủ nhiều năm như vậy đương nhiên
cũng là người biết suy tính, nếu không cũng không thể bình an sống tới
ngày hôm nay. Nhưng lần này chỉ sợ tổ mẫu sẽ hối hận vì những quyết định ngày hôm nay của mình.
Nghĩ như vậy nhưng đến lúc Triệu Tình Lam ngẩng đầu lên, tinh quanh nơi khóe mắt đều đã bị che giấu. Cái Chu thị thấy cũng chỉ là một đôi mắt tràn cảm kích.
Lúc này Chu thị mới cảm thấy yên tâm, đứa nhỏ này mới bao lớn, ngày thường
cũng không phải là người khôn khéo gì, mọi chuyện lần này nhất định sẽ
như nàng mong muốn. Nghĩ tới đây, Chu thị vui mừng nhướng mày, tuy nhiên cũng chỉ là trong nháy mắt.
“Cháu đi đi, thay nãi nãi hỏi thăm
sức khỏe ngoại tổ mẫu của cháu, nói với nàng nhớ bảo trọng, khi nào có
thời gian ta nhất định qua thăm.” Chu thị bộ dạng khẩn thiết nói với
Triệu Tình Lam.
Triệu Tình Lam cũng không tin tưởng trong lòng
nãi nãi thực sự nghĩ như vậy, người hai nhà đã náo loạn đến mức này,
đoán chừng ngoại tổ mẫu bên kia cũng đã chết tâm, làm sao còn tốt bụng
như vậy.
“Lam nhi thay ngoại tổ mẫu cảm ơn nãi nãi quan tâm.
Ngày mai đến Khánh quốc công phủ Lam nhi nhất định sẽ chuyển lời hỏi
thăm của nãi nãi đến ngoại tổ mẫu.” Triệu Tình Lam cười nói với Chu thị, sau đó lại nói: “Nếu nãi nãi không còn chuyện gì khác, Lam nhi xin phép về trước nghỉ ngơi, thuận tiện thu thập chút đồ. Cháu gái còn đang mang bệnh, những thứ cần chuẩn bị cũng nhiều hơn một chút.”
“Cháu đi đi, ngày mai cũng không cần đến thỉnh an, dùng xong điểm tâm sẽ có kiệu đến đón cháu.” Chu thị gật gật đầu nói.
Triệu Tình Lam cười hành lễ, mang theo nha đầu trở lại trong sân của mình.
Triệu Tình Lam nửa nằm nửa ngồi trên kháng, nhìn hai nha đầu cẩn thận thu dọn hành lý nàng cũng có chút suy nghĩ. Vào thời điểm nhạy cảm như thế này
nàng lại đi Khánh quốc công phủ quả thật có chút không tiện đối mặt với
mọi người bên ấy. Nếu như cữu cữu, cữu mẫu cùng các huynh đệ tỷ muội coi nàng là nữ nhi của mẫu thân thì không sao, nhưng nếu coi nàng là nữ nhi Triệu gia thì tình cảnh quả thật là khó khăn. Dđ l/e q/uy d/on Lần này
đến đó bái phỏng nửa điểm sơ sẩy cũng không thể có. Huống chi sau này
khi mẫu thân cùng cách, tương lai tạm thời cũng phải ở lại Khánh quốc
công phủ.
Ai u, nhị tỷ nơi này thật nhàn rỗi, so với trước kia
mỗi ngày náo nhiệt thật không giống nha.” Triệu Tình Lam đang suy nghĩ
thì nghe thấy một âm thanh âm dương quái khí vang lên, ngoài Triệu Tình
Yên còn có thể là ai.
“Tam tiểu thư!” Hai nha đầu biết tiểu thư
nhà mình không thích thất lễ nên dừng công việc trong tay lại, hướng
Triệu Tình Yên thi lễ.
Triệu Tình Yên chẳng buồn liếc hai cái nha đầu, vẻ mặt cao cao tại thượng nhìn xuống Triệu Tình Lam đang ngồi trên kháng.
“Tam muội muội ngồi đi, mấy ngày nay thân mình ta không khỏe, không tiện
đứng lên tiếp muội. Hồng Linh, dâng trà.” Triệu Tình Lam thấy Triệu Tình Yên không hướng mình hành lễ nên cũng lười phải đứng lên.
Muốn
người khác tôn trọng mình, trước đó phải tôn trọng người khác, Triệu
Tình Yên tự cho là đúng xem thường nàng, nhưng nàng ta lại quên mất, dù
nàng không còn là đích nữ Triệu gia thì vẫn là tỷ tỷ của nàng ta.
Triệu Tình Yên không ngờ Triệu Tình Lam lại không giữ lễ nghi với mình, trước kia nàng ta không như vậy, làm sao mấy ngày nay so với trước kia còn
kiêu ngạo hơn, chẳng lẽ là vì có quan hệ với thế tử Ninh phủ nên cậy
mạnh. Nếu thật như vậy, chuyện này có thể lợi dụng được.
“Tỷ tỷ
bị bệnh thời gian dài như vậy, muội cũng muốn tới thăm, nhưng trước đó
Ninh thế tử có nói với tổ mẫu và phụ thân rằng tỷ tỷ cần yên tĩnh, không được quấy rầy. Hôm nay nghe nói tỷ tỷ đã có thể ra ngoài nên tới thăm
một chút.” Triệu Tình Yên vừa nói chuyện vừa quan sát nét mặt Triệu Tình Lam.
Làm sao Triệu Tình Lam có thể không hiểu ý của Triệu Tình
Yên, nhưng nàng sẽ không để nàng ta nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình cho nên chỉ nhàn nhạt nói: “Ninh thế tử là một đại phu tốt, mấy ngày nay
nếu không phải ngài ấy hết lòng điều trị, cái mạng này của ta có giữ
được hay không cũng khó nói. Thế tử vì muốn mau chóng trị khỏi bệnh cho
ta nên mới nói vậy, muội chớ để ý.”
Nhìn Triệu
Tình Lam một chút biểu cảm cũng không có, Triệu Tình Yên đoán không ra
giữa Triệu Tình Lam và Ninh Mặc Hiên liệu có gì hay không. Chỉ là mặc kệ có gì hay không nàng cũng nhất định phải báo thù. Tuy Lộ di nương đã
bắt tay vào sắp xếp kế hoạch khiến cho Triệu Tình Lam thân bại danh
liệt, nhưng nàng vẫn muốn để cho nàng ta biết được, Triệu Tình Yên nàng
không phải là người dễ bị khi dễ. Bị nàng ta chèn ép nhiều năm như vậy,
hôm nay cuối cùng cũng có thể báo thù.
“Đương nhiên muội sẽ không để ý rồi, chỉ là Ninh thế tử thiếu niên xuất chúng, tỷ lại xinh đẹp như hoa, chỉ e thế tử đối với tỷ cũng không chỉ đơn thuần như vậy.” Triệu
Tình Yên vừa cười vừa nói.
“Muội chớ nói đùa, Ninh thế tử là ai,
ta lại là người nào, sao muội lại có thể nói những lời như vậy được? Nếu như ta đem những lời muội nói chuyển đến chỗ tổ mẫu, tổ mẫu sẽ nghĩ
sao?” Triệu Tình Lam thấy Triệu Tình Yên càng nói càng quá đáng lập tức
nhìn chằm chằm Triệu Tình Yên, nghiêm nghị nói.
Triệu Tình Yên
cũng biết rõ, nếu lời nàng nói bị tổ mẫu nghe được, chỉ e sẽ không tha
thứ cho nàng. Triệu Tình Lam dù sao cũng là thế tử phi chưa qua cửa của
Dục thân vương phủ. Thôi cứ để cho nàng ta đắc ý vài ngày đi, đợi mấy
ngày nữa hôn sự này không còn, để xem nàng ta lấy cái gì để mà phách
lối.
“Muội chẳng qua là nghe mấy nha đầu bên ngoài nói luyên
thuyên nên mới thuận miệng nói vậy, tỷ cần gì phải làm phiền đến tổ mẫu. Nếu tỷ không thích nghe, sau này muội sẽ không nói nữa, nhưng nếu là
người khác lắm miệng, muội cũng không quản được đâu.” Triệu Tình Yên
cười nói.
“Muội muội chỉ cần quản tốt cái miệng của mình là được. Nếu như không…, muội cũng biết đó, ta bên này có bị vu oan thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu để cho người của Dục thân vương phủ nghe
được những lời này, chỉ sợ cái miệng nhỏ xinh đẹp của muội sẽ có chút
chuyện đó. Triệu Tình Lam vừa cúi đầu nghịch nghịch ngón tay của mình
vừa không nặng không nhẹ nói với Triệu Tình Yên.