“Các ngươi náo nhiệt
như vậy, chắc cũng chơi đủ rồi, nhất là Vũ Như, nhìn xem y phục đều ướt
cả, chẳng may có cảm lạnh phải uống thuốc, đến lúc đó cũng đừng kêu
khổ.” Chờ mấy người Triệu Tình Lam trở lại Noãn Hương Các, Sầm mẫu nhìn toàn thân ướt nhẹp của Vũ Như, cưng chiều nói.
“Người tới, đưa Như nhi đi thay quần áo, nếu không lát nữa lại nhiễm lạnh.” Ninh lão phu nhân cười, nói.
“Cũng may đã sớm nghĩ đến nên để mấy đứa mang theo quần áo, bằng không ướt
như vậy, còn không phải sẽ bệnh sao.” Vũ Bình cười nói.
“Nữ nhi
do hồ ly tinh sinh đúng là không có quy củ, đến nhà người ta làm khách
còn để cho quần áo ướt.” Tô Diễm Hồng nhìn Vũ Như như vậy, bĩu môi nói.
Câu này vừa ra, không khí xung quanh lập tức lạnh xuống, trước giờ mọi
người vẫn nhường nhịn Tô Diễm Hồng, nàng ta có nói cái gì thì cũng coi
như là không nghe thấy, nhưng Vũ Như thì khác, con bé lớn lên trong sự
cưng chiều của cả nhà, đã bao giờ phải nghe những lời như vậy đâu, vì
vậy nói: “Tô tỷ tỷ nói lời này là sao? Trước khi tỷ nói vậy, có lẽ vẫn
nên nghĩ đến chính mình một chút.”
Một câu này khiến mặt Tô Diễm Hồng đỏ bừng lên, Sầm mẫu thấy vậy cũng chỉ thở dài một tiếng. Sao Diễm Hồng cứ mãi không sửa được cái tật xấu này vậy? Nha đầu này lúc nào
cũng quên mất mẫu thân nàng cũng chỉ là do thiếp thất sinh ra, giờ nó
nói vậy nếu để mẫu thân nó nghe được, chỉ e trong lòng sẽ không thoải
mái. Bao giờ hài tử này mới có thể lớn được đây?
Vũ Như nói xong cũng không để ý Tô Diễm Hồng, chỉ hừ lạnh một tiếng, theo chân nha hoàn đi thay quần áo.
“Ta thấy lúc này thời tiết có vẻ đang dần tốt lên, mặt trời cũng xuất hiện
rồi, mà thời gian cũng không còn sớm, chắc lão thái quân và các vị tiểu
thư cũng đã đói bụng, để ta cho người dọn bữa, chúng ta ăn luôn ở đây
đi.” Thục Nghi cười, nói.
“Hôm nay tuyết rơi nặng hạt, e là đường cũng không dễ đi, bưng bê cũng không tiện, vẫn là để chúng ta về phòng
rồi ăn.” Sầm mẫu cười nói.
“Thật là, làm khó muội còn nghĩ cho bọn họ, đó cũng là phúc khí của các nàng.” Ninh lão phu nhân cười, nói.
“Vậy cũng tốt, sau khi dùng xong bữa trưa lão thái quân cũng có thể nghỉ
ngơi một chút, chắc bình thường ở nhà ngài cũng quen nghỉ trưa rồi.”
Thục Nghi cười, nói với Sầm mẫu.
Vừa nói chuyện đoàn người vừa
đứng dậy rời khỏi Noãn Hương Các, đi dọc theo đường nhỏ, sau đó rẽ vào
một đường lớn, lại đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến tiểu viện
của Ninh lão phu nhân.
Bên này đã có người sớm chuẩn bị xong bữa
trưa, tuy không quá mức xa xỉ nhưng đều hợp quy củ, mọi người tụ tập
cùng một chỗ ăn đến vui vẻ.
“Ăn xong có lẽ mọi người cũng mệt mỏi rồi, ta đã cho người chuẩn bị mấy gian phòng khách, mời lão thái quân
và các vị tiểu thư qua đó nghỉ ngơi.” Thục Nghi quan tâm nói.
“Làm khó ngươi suy nghĩ chu đáo. Ta già rồi, đúng là
không cố được nữa.” Sầm mẫu ở Ninh gia cũng coi như là quen thuộc, vì
vậy lúc này cũng không khách khí, chỉ cười nói: “Mấy hài tử nhà ta nếu
muốn ngủ thì ngủ, không muốn thì để bọn nó tự chơi, Thục Nghi cũng không cần phải để ý bọn nó.”
“Con mệt rồi, muốn đi cùng tổ mẫu.” Bên này Vũ Như đã không cố được nữa, mệt mỏi nói.
“Cái con khỉ con này, giờ cũng biết mệt rồi sao, được rồi, con theo ta đi nghỉ thôi.” Sầm mẫu cười, mang theo Vũ Như đi nghỉ.
Tiễn Sầm mẫu đi, phía Ninh lão phu nhân bên này cũng trở lại phòng mình nghỉ ngơi.
Tô Diễm Hồng cũng nói mình mệt, muốn đi nghỉ một lát, mọi người không có
ai muốn ở cũng một chỗ với nàng ta cho nên đều nói là không mệt, còn
muốn ra vườn mai đi dạo. Tô Diễm Hồng thấy không có ai muốn đi cùng mình nên theo nha đầu dẫn đường rời đi.
Chờ Tô Diễm Hồng đi, Nhuế
Tuyết cũng nói mình mệt phải về nghỉ, mặc dù Thục Nghi không hài lòng
biểu hiện của Nhuế Tuyết hôm nay, nhưng thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, vậy nên vẫn để cho nàng về nghỉ ngơi.
“Hài tử Nhuế Tuyết này cái gì cũng tốt, chỉ có thân thể là hơi yếu một chút, suốt ngày ốm đau bệnh tật, đến phủ chúng ta nửa tháng thì có chừng mười ngày là nói thân thể
không thoải mái.” Giọng Ninh phu nhân đầy bất đắc dĩ nói.
“Không
phải y thuật của thế tử rất tốt sao ạ? Sao không coi giúp biểu tiểu thư
một chút? Chất nữ nghĩ trên đời còn không có bệnh nào có thể làm khó
được thế tử đâu.” Vũ Dung cười hỏi.
“Coi, năm ngày ba bữa đều đi
coi, Mặc Hiên cũng phiền, nói là không có bệnh gì xấu, chỉ là tâm bệnh.
Thôi, chúng ta cũng đừng nói chuyện này nữa, giờ đã trưa rồi, tỷ muội
các con cũng nên nghỉ ngơi mới phải, ta đã cho chuẩn bị hai phòng khách, để bọn nha đầu đưa các con qua đó đi.” Thục Nghi cười, nói: “Tình Lam,
con theo ta vào trong nhà chút, ta muốn nói chuyện với con một lát, ta
và mẫu thân con cũng lâu rồi không gặp, không biết dạo này bà ấy thế nào rồi.”
Mấy tỷ muội thấy Ninh phu nhân nói vậy đương nhiên là theo bọn nha đầu rời đi, còn Triệu Tình Lam không nói gì, chỉ đi theo Thục
Nghi.
Tình Lam đi theo Thục Nghi rẽ về phía đông, qua một dãy
tiền viện về phía sau đại sảnh, đến cổng một đại viện, phía trong có năm phòng lớn, hai bên là sương phòng, bên cạnh là lối đi dẫn đến đầu hồi,
bốn phía thông với nhau, trông hiên ngang tráng lệ, khác hẳn những nơi
khác. Mặc dù trong phủ Ninh lão phu nhân là người tôn quý nhất, nhưng
theo quy chế, chính viện chỉ có thể là nơi ở của các đời Quốc công.
Bình thường Ninh phu nhân không hay tiếp khách ở chính phòng nên sau khi
tiến vào viện tử hai người không đến mấy gian nhà chính mà đến gian
phòng thứ ba ở phía đông. Vừa vào trong đã thấy trước mặt là một cái
kháng lớn kê cạnh cửa sổ, trên đó trải thảm đỏ, chính giữa là gối dựa
màu tím đỏ ánh kim thêu mãng xà và nệm thêu cảnh vụ mùa. Hai bên là bàn
nhỏ khắc hoa mai, bàn bên trái bày đỉnh đồng, bên cạnh là hộp đựng hương và dụng cụ lấy, bàn bên phải đặt bình gốm nhữ điêu , bên trong cắm hoa
tươi. Bên cạnh kháng lần lượt là ba dãy ghế, trên đó cũng trải thảm và
nệm.
Thục Nghi ngồi lên kháng, cười nói: “Đừng ngại, cũng ngồi xuống đi.”
Triệu Tình Lam nghe theo Thục Nghi, ngồi lên ghế dựa. Lúc này sớm có nha đầu
dâng trà, nàng thận trọng nhận lấy, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút lo
lắng, nàng sớm biết vị Ninh phu nhân này và mẫu thân nàng có quan hệ rất tốt, nhưng nhiều người như vậy, bà ấy lại chỉ gọi riêng nàng đến đây, e là không chỉ để hỏi tình huống của mẫu thân, nàng có cảm giác chuyện
này có quan hệ với Ninh Mặc Hiên.
“Dạo này mẫu thân con có khỏe không?” Ninh phu nhân nhấp một ngụm trà, sau đó mới hỏi.
“Cám ơn phu nhân quan tâm, hiện giờ mẫu thân con không tệ, thời gian trước
mẫu thân con có đi huyện Sơn Nam một chuyến, sau khi trở về ngược lại
càng khỏe mạnh hơn.” Triệu Tình Lam nghĩ chắc hẳn Ninh phu nhân đều biết những chuyện này.
“Mẫu thân con cũng thật không dễ dàng, may là
hiện giờ con đã trở lại, về sau có thể ở cùng mẫu thân con rồi, có con ở bên cạnh, thân thể mẫu thân con đương nhiên là sẽ tốt hơn không ít,
hạnh phúc của con cái vẫn luôn là điều quan trọng nhất trong lòng người
làm nương, chỉ cần con và ca ca sống tốt, mẫu thân con đương nhiên là
vui vẻ.” Thục Nghi nhìn Triệu Tình Lam, nói.
“Dạ! Con sẽ đối sử thật tốt với mẫu thân.”
“Ta có thể nhìn ra con là một hài tử ngoan, tương lai mẫu thân con nhất
định là có phúc. Có điều hôm nay ta tìm con tới cũng không phải là vì
chuyện của mẫu thân con.” Thục Nghi cười, nói với Triệu Tình Lam: “Đứa
nhỏ Mặc Hiên nhà ta rất thích con, từ sau khi trở về có nói với ta và
phụ thân nó, muốn thú con làm thê.”
Mặc dù Triệu Tình Lam sớm có
chuẩn bị về mặt tư tưởng, nhưng không ngờ Ninh phu nhân lại nói thẳng ra như vậy nên khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng , không biết phải nói gì.
“Nhìn con này, vậy mà lại xấu hổ rồi. Tính tình Mặc Hiên giống ta, dám yêu
dám hận, chỉ cần là người mình thích thì sẽ dũng cảm nói ra. Con yên tâm đi, ta cũng không phải là người để ý tiểu tiết, ta nghĩ Mặc Hiên đã nói muốn thú con chắc cũng nắm rõ là con cũng thích nó.” Nhìn khuôn mặt đỏ
bừng của Triệu Tình Lam, Thục Nghi cười, nói.
“Phu nhân! Con….” Rốt cuộc thì Triệu Tình Lam cũng không biết phải nói thế nào.
“Hài tử này, sao lại xấu hổ vậy, thôi, ta cũng không ép con nữa, ta hiểu là
được rồi, chung quy con cũng không phản đối làm nhi tức phụ nhà ta.”
“Phu nhân, thực ra Tình Lam thật không dám có cái ý nghĩ này, Tình Lam tự
biết xuất thân mình ti tiện, căn bản không xứng làm nhi tức phụ phủ Ninh quốc công. Vừa rồi thái độ của Ninh lão phu nhân như vậy có nghĩa gì,
Tình Lam cũng có thể thấy rõ.” Lúc nói lời này, Triệu Tình Lam có chút
cảm giác chua xót trong lòng, nàng quả thật rất thích Ninh Mặc Hiên, tuy nhiên nàng cũng biết mình không có khả năng gả vào làm nhi tức phụ phủ
Ninh quốc công, chỉ tính riêng cửa của Ninh lão phu nhân nàng đã không
qua được rồi.
“Thật là làm khó con, lão thái thái nhà ta đúng là
không đồng ý chuyện của hai đứa, con cũng thấy rồi đó. Nhuế Tuyết chính
là nữ nhi của cô cô Mặc Hiên, cũng là tôn tức phụ mà lão thái thái nhà
ta nhìn trúng, dù cho Mặc Hiên không nói chuyện của hai đứa thì lão thái thái vẫn sẽ vậy thôi.” Ninh phu nhân cũng có chút bất đặc dĩ, không
hiểu lão thái thái đang nghĩ gì nữa, hôm nay bà cẩn thận quan sát, phát
hiện hài tử Tình Lam này mọi mặt đều ổn, Nhuế Tuyết dù tốt nhưng lại có
chút khô khan, khó tránh Mặc Hiên không thích, ngay bản thân bà nhìn
cũng cảm thấy mệt mỏi.
Triệu Tình Lam thấy Ninh phu nhân nói vậy, trong lòng hồi hộp một phen, quả nhiên lúc trước nàng đoán không sai,
khó trách Nhuế Tuyết có địch ý với nàng như vậy, xem chừng là trước khi
nàng đến nàng ta đã biết chuyện giữa nàng và Ninh Mặc Hiên.
“Dạ, phu nhân.” Triệu Tình Lam trừ bỏ nuốt xuống chua xót trong lòng, còn biết làm thế nào.
“Thực ra thì lão thái thái không thích con cũng không phải bởi gì khác mà vì
con là nữ nhi Triệu gia. Có điều ta lại thích con, hơn nữa Mặc Hiên cũng thích. Hài tử, dù lão thái thái có không hòa nhã với con, vì Mặc Hiên,
con cũng đừng để ý.”
“Lão thái thái đối với Tình Lam rất tốt, cũng không để Tình Lam phải chịu tủi thân gì.” Triệu Tình Lam cười nhẹ, nói.