"Thần y mời uống trà."
"Thần y có muốn ta bóp chân cho cô?"
"Nếu không ta hát Tiểu khúc cho cô nghe nhé?"
Ta cực kỳ kích động nhìn nàng, hận không thể lập tức nhờ nàng giúp Thủy
Hành Ca giải độc! Tiền Lai Lai lườm ta một cái: "Nói đi, có chuyện gì
muốn nhờ ta."
"Giải độc!" Ta nghiêm túc kéo tay áo của Thủy Hành Ca, đưa lá thư giới
thiệu của Vạn thần y tới: "Đây là thư của sư chất cô. . . . . . Sư thúc
sư thúc, ta vẫn cho rằng cô là nam. . . . . ."
Tiền Lai Lai bĩu môi: "Nga Mi ở trong am ni cô không phải đều gọi sư thúc, chẳng lẽ phải gọi sư thẩm? Sư thái?"
Ta cười hai tiếng, nàng chỉ liếc mắt nhìn, lông mày nhíu chặt, nhìn Thủy Hành Ca: "Ngươi trúng độc kỳ quái như vậy sao? Chỉ có thể chẩn đoán
bệnh nhưng không có cách nào giải độc? Hắc hắc, ngược lại rất thú vị,
đưa tay."
Ta nhất thời cảm khái đây mới là y đức, so với Vạn thần y tham tiền hẹp hòi thật tốt hơn rất nhiều.
Tiền Lai Lai dùng chỉ xem mạch, chân mày cũng vặn thành hình chữ Xuyên:
"Kỳ quái, rõ ràng không bình thường nhưng lại giống như rất bình
thường."
Thủy Hành Ca bình tĩnh nói: "Trước kia bị độc vật cắn qua."
Tiền Lai Lai nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi chưa nói hết sự thật."
Thủy Hành Ca không phải là một người nói láo, ta nâng trán. Tiền Lai Lai khoát khoát tay: "Cũng được, sau khi chẩn mạch cũng không biết giải thế nào, coi như ngươi nói thật cũng giúp không được gì."
"Sư thúc cô cũng không giải được?"
Thần sắc Thủy Hành Ca âm u, sau đó lại bày ra bộ dáng hiểu rõ, cầm tay của ta an ủi: "Không vội, Thu Thu, sẽ có biện pháp."
Ta gật đầu một cái, an ủi mình thật ra thì giải không được cũng tốt,
thấy thú loại đáng yêu sẽ có cơ hội ôm, còn đánh nhau thời điểm đánh
không lại hắn sẽ ném gà mẹ vào trong ngực hắn, uy hiếp hắn nấu canh ăn,
suy nghĩ một chút thật ra cũng rất tốt đẹp.
Tiền Lai Lai chợt nói: "Ngược lại cũng không phải hoàn toàn không có
cách nào, nếu không ngươi cho ta một chút máu, trở về ta sẽ suy nghĩ một chút?"
Thủy Hành Ca nửa phần do dự cũng không có nói: "Được."
Dứt lời, cũng không biết Tiền Lai Lai móc ra từ đâu môt cây chủy thủ,
tay trái cầm bình dược, tay phải vẽ thành một đường, mắt thấy mũi dao
sắp hạ xuống, cửa bị bốp một tiếng đập bể, tiếng gió vang cực lớn, một
bóng đen thoáng đã đến trước mặt, chủy thủ rơi xuống. Ta sững sờ hồi
lâu, ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ đâu Thủy Hành Uyên xuất hiện,
không đúng, mới vừa rồi phá cửa mà vào chính là hắn! Thủy gia không có
một ai có thể đi vào bằng cửa chính sao!
Thủy Hành Uyên bắt được tay phải của Tiền Lai Lai, lắc đầu trấn định
nói: "Lai Lai, tại sao nàng có thể hạ độc thủ với đệ đệ của ta. Hắn vừa
tới Lạc Thành, nếu có đắc tội nàng xin hãy tha lỗi. Cô nương gia, múa
đao lộng thương là không tốt, tìm một tú nương dạy nàng thêu hoa, học
may vá, nếu cứ như thế này sẽ không ai thèm lấy nàng."
Huynh trưởng đại nhân ngươi không đi làm lão phu tử thật sự là nhân tài không được trọng dụng a. . . . . .
Tiền Lai Lai trợn mắt: "Thủy lắm mồm, ta là đang chữa bệnh cho đệ đệ ngươi!"
Thủy Hành Ca nghiêm túc gật đầu: "Đúng là đang chữa bệnh."
Ta ôm tâm tình huynh trưởng đại nhân ngươi đắc tội với nữ nhân ngươi
xong đời xin tự bảo nhìn hai người bọn họ, yên lặng lại cảm giác như
nhìn thấy chút kỳ quái. . . . . . Nghiêng đầu nhỏ giọng: "Thủy Hành Ca,
đây là tẩu tỷ của chàng?"
Tiền Lai Lai nhảy lên: "Phi phi! Kẻ nào dám nói ta và tên bệnh lao này
là một đôi. Ta mặc kệ, ta không muốn trị, tay bị nắm đau, ai yêu ~"
Ta liếc mắt nhìn một vết đỏ trên cổ tay cũng không có, nói dối để làm nũng như vậy cũng thích hợp sao. . . . . .
Vẻ mặt Thủy Hành Uyên không chút thay đổi nói: "Nếu không dùng Minh
Nguyệt châu để đổi, trước hãy chữa bệnh cho đệ đệ của ta đã."
Tiền Lai Lai le